Chap 1
Mưa lớn đập vào cửa sổ, mang theo chớp xanh rạch ngang màn đêm u ám. Ánh sáng kì dị của tia chớp trong giây lát soi tỏ khung cảnh trong căn phòng rộng lớn đày kín đáo.
Điền Chính Quốc thở ngắt quãng, đôi tay thon nhỏ bám chặt vào tấm lưng săn chắc của người phía trên.
Người đó không biết đau, cứ di chuyển phần thân dưới đầy mãnh lực của mình. Hắn áp sát cơ thể mình với phần thân trần trắng nõn của cậu, hổn hển thì thầm.
"Điền Chính Quốc, tôi yêu em..."
Cậu quay mặt đi, nước mắt chảy dài. Cơn đau xé ruột xé gan xuất phát từ thân thể không bằng một phần vạn cơn đau từ lồng ngực trái truyền tới. Đã nhiều năm rồi, tại sao vẫn cứ là hắn?
Điền Chính Quốc cảm nhận thứ kia cứ ngày một trướng lớn trong cơ thể mình, chật chội và đau buốt khó tả. Cậu oằn mình, nấc lên từng tiếng.
Người kia thấy cậu chảy nước mắt, vội vàng hôn lên mi mắt nhắm hờ của cậu.
"Chính Quốc, ngày hôm nay không cho em khóc."
Hắn di đôi môi của mình xuống sống mũi cao cao của cậu, xuống gò má phớt hồng rồi cuối cùng là cướp lấy đôi môi đang run lên từng đợt.
Hắn cảm thấy một đợt sóng điện truyền tới đại não của mình, như phát điên mà gầm lên một tiếng. Toàn bộ thứ bạch dịch trắng đục nhầy nhụa theo đó mà lấp đầy bên trong cơ thể Điền Chính Quốc.
Hắn mệt mỏi gục xuống, nằm đè lên cậu. Hắn dùng những khớp tay thô sạn của mình đan vào lòng bàn tay Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc nhục nhã, chớp chớp mắt để tống đi những giọt nước mắt đang trào ra. Cậu nói một cách yếu ớt.
"Kim Thái Hanh, tại sao lại không buông tha tôi?"
Người kia, chính là Kim Thái Hanh mà cậu gọi tên, gương mặt bỗng lạnh đi. Hắn đè chặt lên người cậu, dùng giọng gấp gáp nói.
"Không bao giờ. Em là bảo vật của tôi, tôi nhất định phải đem em bảo bọc thật kĩ. Em hãy nhớ lấy, đừng mất công cầu xin tôi làm gì, tôi nhất định không bao giờ buông tha cho em."
...
Điền Chính Quốc một đêm bị dày vò đến ê ẩm tứ chi, sáng muộn hôm sau mới mở mắt tỉnh giấc. Cậu lồm cồm chống tay ngồi dậy, vết thương dưới hạ huyệt lại nhói lên, nhắc nhở Điền Chính Quốc về kí ức ngày hôm qua.
Cậu nén đau, bước xuống giường. Cậu nhìn một lượt, Kim Thái Hanh vẫn chu đáo như thế, ga giường lẫn lộn máu và dịch bẩn hôm qua đã được thay mới, cậu cũng nhận ra vết thương của mình cũng đã được bôi thuốc đầy đủ.
Điền Chính Quốc khỏa thân, lê bước vào nhà vệ sinh. Cái gì của Kim Thái Hanh cũng sạch sẽ và tươi mới, đặc biệt hắn vô cùng thích màu xám, đồ đạc trong nhà màu xám sẽ là chủ đạo.
Cậu cười buồn, hắn thích màu xám là vì cậu cũng thích nó. Hắn từng nói, Điền Chính Quốc, em cứ việc bỏ đi, chỉ một thời gian nữa em nhất định sẽ phải quay về bên tôi.
Thời sinh viên, hắn mê muội cậu đến chết đi sống lại. Bây giờ, hắn lại dùng thứ thủ đoạn đê hèn này để trói buộc cậu. Trớ trêu làm sao, cậu cũng buộc phải chấp nhận nó.
Điền Chính Quốc thay đồ xong, khập khiễng bước vào bếp.
Kim Thái Hanh vẫn nhớ cậu thích ăn nhất là cháo gà buổi sáng. Tô cháo đã nguội, Điền Chính Quốc cho vào lò vi sóng hâm lại một chút.
Cậu đưa những muỗng cháo lên miệng nhai, nhạt nhẽo. Điền Chính Quốc ăn qua loa cho xong bữa, tự mình rửa sạch bát đũa rồi mới ngồi vào sofa xem tivi.
Giá cổ phiếu của tập đoàn Uy Vũ ngày hôm nay đã tăng mạnh sau khi Uy Vũ kí kết thành công hợp đồng với ERA*.
*ERA: 1 trong 10 công ty bất động sản danh tiếng nhất tại Mỹ.
Điền Chính Quốc cho nhỏ tiếng tivi. Uy Vũ của gia đình Kim Thái Hanh đã phát triển rực rỡ đến mức này sao? Cậu càng cảm thấy mình nhỏ bé. Trừ phi trốn đến Nam Cực, bằng không nếu vẫn quanh quẩn trong Trung Hoa Đại lục này thì nhất định cậu sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi móng vuốt của Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc đang ngơ ngẩn ngồi xem tivi thì điện thoại rung lên. Cậu muốn nghỉ ngơi, không muốn tiếp chuyện ai nhưng nhìn tên hiện lên trên màn hình thì đành phải nghe máy. Là An Dĩnh, quản lí của cậu
"Chị An Dĩnh." - Điền Chính Quốc giả bộ mệt mỏi.
"Chính Quốc, có tin vui đây. Vừa có một đạo diễn muốn liên hệ với em để em vào vai chính trong bộ phim mới."
"Thật sao?"- Điền Chính Quốc có chút vui mừng.
"Thật chứ sao. Là Kim Thái Hanh tìm cho em đấy. Chính Quốc, làm sao mà em có thể tìm được Kim Thái Hanh thân thế hoành tráng như vậy làm chống lưng cho em thế?"
Điền Chính Quốc bối rối. Chẳng lẽ nói hắn ta trước kia điên cuồng theo đuổi em không được rồi dùng mọi thủ đoạn để đem em giữ bên mình. Nói hắn là tên điên biến thái thì liệu An Dĩnh có dám tin? Đương nhiên cho cô ta mười lá gan, cô ta cũng không dám nghĩ xấu về Kim Thái Hanh.
An Dĩnh dặn dò Điền Chính Quốc qua loa, nói ngày mai sẽ mang kịch bản đến cho cậu xem thử.
Điền Chính Quốc ngập ngừng đồng ý rồi cụp máy. Cậu ném điện thoại qua một bên, đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định.
Kim Thái Hanh muốn hai người dây dưa bằng ơn huệ, chứ không phải là tiền bạc. Thâm ý của hắn, cậu đều hiểu.
Điền Chính Quốc càng nghĩ càng đau đầu, đứng dậy thay bộ đồ khác, mang thêm kính râm và khẩu trang bỏ ra ngoài hít khí trời.
...
Cậu lang thang mãi đến giữa trưa mới về nhà. Điền Chính Quốc nhiều lúc nghĩ rằng, cậu chỉ cần vứt lại tất cả, bỏ trốn đến một nơi thật xa để chạy trốn Kim Thái Hanh, sống cuộc sống an nhàn, tự do tự tại là được. Nhưng cậu lại nghĩ đến em gái, đến mẹ mình, đến bà nội mình. Điền Chính Quốc chua chát vặn nắm cửa, mới mở cửa ra thì một bóng hình cao lớn đã lao đến ôm chầm lấy cậu.
"Chính Quốc, em đã đi đâu? Đã đi đâu?"
Điền Chính Quốc buông thõng tay để mặc hắn hôn môi, hôn cổ mình quấn quýt. Bây giờ cậu mới phát hiện ra mình bỏ quên điện thoại ở nhà. Một lúc sau, cậu mới đẩy nhẹ hắn.
"Vào nhà đi, sẽ có người nhìn thấy."
Kim Thái Hanh chốt cửa, lại tiếp tục ôm ghì lấy cậu. Hắn thực sự hoảng sợ khi không thấy sự hiện diện của cậu trong căn hộ này. Kim Thái Hanh đã sợ muốn phát điên, đã lục tung tất cả đồ đạc trong nhà để tìm cậu.
Điền Chính Quốc thở dài nhìn đồ đạc vương vãi, nói: "Thôi nào, để tôi dọn dẹp."
Kim Thái Hanh nghe đến đây, liền tự mình chạy đi dọn.
"Em không cần dọn. Là tôi sai rồi, tôi sẽ dọn."
Điền Chính Quốc vẫn tranh thủ nhặt vài món đồ dưới đất đặt lên bàn.
Kim Thái Hanh dọn xong lại ôm cậu ngã xuống sofa. Hắn đặt cậu ngồi trong lòng, thò tay vào bên trong áo phông của cậu sờ soạng.
Điền Chính Quốc khó chịu gạt tay hắn ra nhưng hắn vẫn ngoan cố. Kim Thái Hanh vùi mặt vào hõm cổ cậu, hỏi.
"Kịch bản tôi chọn cho em, em có thích không?"
"Tôi còn chưa đọc." - Cậu hờ hững đáp.
"Em nhất định sẽ thích." - Kim Thái Hanh vừa nói vừa vuốt ve gáy cậu.
"Tại sao cậu dám chắc chắn?" - Cậu đối đáp lại một cách mỉa mai.
"Vì bất luận thứ gì tôi chọn, đều dựa trên sở thích của em."
Điền Chính Quốc rùng mình, nhớ lại hắn từng nói với cậu: "Điền Chính Quốc, từ bây giờ sở thích của em chính là sở thích của tôi, mạng sống của em cũng là mạng sống của tôi."
Nắng chiếu xuyên qua cửa kính, đáp xuống ghế sofa mà hai người đang ngồi. Kim Thái Hanh đổi tư thế, dùng thân mình che nắng cho cậu. Kim Thái Hanh không kéo rèm vì Điền Chính Quốc ghét nơi tăm tối.
Hắn gọi tên cậu, tha thiết và nhẹ nhàng, đôi mắt lim dim tựa vào vai cậu để mơ một giấc mơ êm đềm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com