1.16
Jungkook thức dậy sau chưa đầy 4 tiếng ngủ chập chờn. Cậu tự nhủ dù mệt mỏi đến đâu cũng phải thoát khỏi căn nhà này và đi làm.
Cậu bước xuống ga tàu khi mặt trời mới chỉ lấp ló. Thật may không hề gặp mặt hắn. Những sự việc đầy ám ảnh của hôm qua vẫn quấn lấy tâm trí cậu, hiện lên rõ mồn một.
Cậu tìm được đến tiệm sách rất nhanh vì đã quen đường. Vừa định chào bà lão:
- Jungkook! Cháu sao thế này?!
Bà ngồi đợi đã lâu, thấy cậu đến nhưng mặt mũi đầy vết thâm, dáng đi có phần không bình thường, liền hoảng hốt chạy đến.
- Bà ơi, cháu không sao, bà quay vào ngồi đi ạ
Cậu thấy bà đứng dậy hớt hải đi đến cũng không khỏi sốt ruột. Sức bà rất yếu, ngày nào cũng ra được đến đây vì tiệm sách đã vô cùng đáng phục. Bà yêu quý những tủ sách ấy, cũng như những người hay đến mua sách. Jungkook từ bây giờ sẽ đảm nhận công việc sắp xếp giá tủ, nhập kho, thanh toán và cả giúp đỡ người mua sách.
- Cháu xô xát với ai đấy à?
- Dạ...
Jungkook bước vào tiệm mà bà đã kéo ngay xuống ghế ngồi, trên tay là hộp băng thuốc sơ cứu. Bà biết cậu còn đau ở vai, vì chỗ đó có gì đó lồi hẳn lên.
- Kể ta nghe đi, thật là, sao thanh niên thời nay nó lại bồng bột đến thế chứ.
Bà vừa lên lớp cậu về tinh thần thanh niên trong khi sát trùng những vết thương trên mặt cậu trước. Jungkook chỉ dám nói là khu lân cận nhiều tên lang bạt nên hôm qua không may bị chúng tiếp cận. Bà liền suýt xoa:
- Sao lại vậy chứ? Cháu nỗi nào mà phải lên tận đó thuê nhà, rồi ra nông nỗi này. Hôm qua là lần đầu, những lần sau cháu định giải quyết tiếp như thế nào chứ.
Bà cứ vừa nói vừa chép miệng. Vết thương ở vai cậu cũng được bà sát trùng rồi băng bó cẩn thận. Hóa ra chỗ nhô lên đó là do đêm qua cậu đã dùng giấy ăn mà độn vào để thấm máu. Sau khi Dohong vào phòng hắn, cậu như được thở phào lần đầu tiên rồi rón rén ra ngoài lấy một số đồ có thể cải thiện vết thương của cậu. Nhưng bây giờ bà đã sát trùng rồi băng vết thương cho cậu vô cùng cẩn thận, yên tâm tuyệt đối
Buổi đầu làm việc của cậu vô cùng suôn sẻ khi ngoài làm việc cậu còn được đọc sách và nói chuyện cùng bà. Trời chở chiều, bỗng Jungkook có điện thoại:
- Jungkook ah !!!
- Taehyung - Cậu bỗng nở một nụ cười khi nghe thấy giọng nói trầm ấm nhưng đầy tinh nghịch qua điện thoại
- Hôm nay tôi muốn cùng cậu đi chơi. Cậu có rảnh không? - Taehyung giọng xem chừng vô cùng hí hửng
- Vậy sao? Haha...
Jungkook chỉ cười trừ mà không trả lời anh. Trong lòng nửa vui nửa hoảng hốt. Vui vì có vẻ Taehyung không giận mình vụ hôm qua, hoảng hốt vì tình trạng của mình bây giờ không tốt. Mặt mũi thế này, di chuyển cũng không thuận tiện, nhất là việc không kể anh mà nhìn thấy bộ dạng này...
- Jungkook à! Jungkook àaa!
- Tôi đây mà... Taehyung à... - Jungkook vẫn không biết nên trả lời như thế nào. Thậm chí muốn gặp anh bây giờ hay không, cũng không...
- Cậu nghe tôi nói không? Nhắn tôi địa chỉ chỗ cậu đi. Tan làm tôi qua luôn nhé. Hôm nay quán nghỉ sớm.
- Không được đâu... - Rốt cuộc vẫn là từ chối
- Tại sao? - Giọng Taehyung đột nhiên có chút khó chịu.
- Tôi... hôm nay tôi nhiều việc lắm - Jungkook cứ nói đại, mong anh sẽ từ bỏ ý định
- Vậy tôi cứ đến, có việc gì làm được tôi sẽ giúp, rồi còn thời gian thì chúng ta đi, không tôi lại đưa cậu về - Anh vẫn nhất quyết
- Thôi... như vậy phiền anh lắm, tôi vẫn ...
- Tôi chỉ muốn gặp cậu, mà cậu lại bảo phiền tôi? Hay chính cậu đang không muốn nhìn thấy mặt tôi đây Jungkook? - Taehyung lên giọng quở trách
"Có mà anh không muốn nhìn cái mặt tôi...." - Jungkook nghĩ thầm - Không phải vậy mà, chỉ là hôm nay tôi không thể đi được...
- Không phải vì cậu bận? Cậu nói dối tôi đấy à? - Anh nói làm cậu hơi rợn gáy, sao tự dưng đáng sợ vậy...
- Không không, là tôi bận, hôm nay...
- Đủ rồi, cậu không đưa địa chỉ, tôi tự tìm đến. Chắc chắn cậu đang xử sự lạ lùng - Taehyung nói những câu cuối vô âm sắc rồi cúp máy.
- Tae...
Jungkook hạ máy xuống rồi thở dài. Sao vậy chứ, chỉ là cậu sợ anh nhìn thấy mình trong tình trạng này sẽ phiền người ta. Jungkook làm việc cả ngày mà trong lòng cứ thấp thỏm. Có nên đưa anh địa chỉ không? Nếu anh đến mọi việc sẽ rất phức tạp. Nhưng nếu anh cứ cứng đầu mà chạy vòng quanh Seoul? Cậu biết anh thạo đường hơn cậu, nhưng giữa thủ đô tấp nập này sao có thể tìm được hiệu sách nhỏ này của bà chứ. Taehyung cứng đầu nhỡ gặp phải chuyện gì thì sao? Vừa nghĩ đến Jungkook đã lắc đầu lia lịa. Lòng cậu như có lửa đốt khi đồng hồ vừa chỉ 4 giờ chiều. Không biết anh đã tan làm chưa, hay đã đang chạy xuống bến tàu điện để mà dò hỏi rồi. Không được...
- Tôi đây
- Taehyung, anh đang ở đâu vậy?
- Không cần cậu biết
- Taehyung, anh tan làm chưa vậy. Thực sự hôm nay tôi không tiện gặp anh, anh đừng đi đâu lung tung nữa, thành phố đông như vậy sao có thể ...
- Vậy cậu đưa tôi địa chỉ - Taehyung lại ngắt lời cậu bằng giọng nói có chút lạnh lùng
- Taehyung...
- Cậu không đưa thì tôi nhất quyết tìm ra cậu...
- Thôi, thôi... - Cậu vẫn do dự
- ...
- Tôi ở khu Insadong... ở sâu trong ngách cơ... nhiều đường rẽ lắm... anh...
- Cậu nghĩ tôi không có manh mối gì mà lao đầu tìm cậu sao? Chuẩn bị rẽ vào phố rồi
- Gì?
- Tôi sắp tìm ra cậu đấy. Đừng trốn hay giấu diếm tôi cái gì nữa
- Taehyung! Taehyung à!
Jungkook thở dài rồi ngồi bịch xuống. Chân cậu cứ rung rung không chịu được. Bà lão thấy vậy liền hỏi:
- Jungkook, cháu sao vậy? Không phải có vết thương khác ở đâu chứ?
- Dạ không đâu ạ. Nhưng mà anh ý sắp đến rồi - Jungkook nhăn nhó rồi dậm chân liên tục
- Hả? Ai chứ?
- Kim Taehyung tại sao lại tìm tôi vào lúc này chứ !!!
Ở đằng xa trên phố Insadong chuẩn bị rẽ vào...
"Không gặp được cậu thì tôi phát điên lên mất"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com