Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.32

Thình thịch!


Jungkook tựa như nghe được chính tiếng tim mình đập trong lồng ngực. Đương nhiên cậu biết bên trong cái chăn kia là một tên bán khoả thân đang trưng bộ mặt biến thái khó chấp nhận. Bất quá không thể không đỏ mặt trước tình huống này, Kim Taehyung quá vô tư rồi đi.


Thấy cậu đứng đờ ra mà không thể cho một phản ứng hợp lý, Taehyung trước giờ luôn thích thú, lần này không phải ngoại lệ:


- Ồ Jeon Jungkookie, cậu là chê tấm thân tôi không đáng giá sao? Hay là... vì quá hoàn mĩ mà không thể chạm vào? Tôi thấy cậu đỏ mặt, chắc hẳn là điều thứ hai. Jungkookie lại thẹn thùng rồi!


Taehyung cư nhiên biết cách làm người phía trước sôi máu. Jungkook nắm chặt hai tay, cậu biết làm như theo lời tên kia chính là kì cục, vô cùng kì cục. Tại sao một thằng con trai quần áo đầy đủ lại phải chui vào chăn cho một đứa con trai khác cởi trần ôm ấp chứ? Nhưng câu vừa rồi chính là làm cậu tự ái. Hắn bảo cậu xấu hổ trước thân thể đàn ông?


- Ai đỏ mặt. Chăn tôi tôi đắp, mặc xác anh.


Jeon Jungkook, đây sẽ là khoảnh khắc nhục nhã nhất đời mày. Nhưng có nhục đến đâu cũng không thể để tên Kim Taehyung hả hê!


Jungkook đi đến giật tung chiếc chăn ra, cố không nhìn vào cái thứ bên trong. Nằm xuống rồi cố giật một phần chăn cho mình. Tên kia không ngờ lần này cậu bạo gan, bất quá vẫn lúng túng làm anh không khỏi nhịn cười. Taehyung để cậu giật lấy một phần chăn để giữ ấm, nửa còn lại cho mình. Chỉ trách tấm chăn quá bé đi, muốn cả hai không bị lạnh thì phải có biện pháp:


- Bỏ ra


- ...


- Tôi bảo bỏ tay ra


- ...


- YAAA!


- Tôi rất lạnh, Jungkookie.


- Thì mặc ngay áo lại!


- Không được, từ nay tôi muốn như thế này. Truyền hơi ấm cho nhau vẫn là tiện nhất.


- G... Gì?


Jungkook bị khuôn ngực kia áp chặt vào lưng, ngang eo bỗng có hai cánh tay vòng qua mà giữ lấy, bên tai vang lên âm giọng trầm khe khẽ nhưng đầy ẩn ý. Tên này chính là có ý đồ lợi dụng!


- Hừ, có chăn mà không đắp! Còn muốn sống thì im lặng cho tôi ngủ


Kim Taehyung nhìn đi, tôi không xấu hổ!


Nghe cậu cằn nhằn phía trước Taehyung lại cười tươi mà siết chặt vòng tay. Anh đâu có giỡn, ôm Jungkook rất ấm, lại vừa dễ chịu vô cùng. Khi ngủ người này chắc chắn sẽ say như chết, dễ dàng coi như gối ôm mà cấu vếu, nghịch ngợm. Vả lại, trên đời này, không có thứ gì đối với anh dễ thương hơn khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo luôn như chu môi ra lúc say giấc của người phía trước.


Không khí trở về tĩnh lặng. Taehyung cư nhiên muốn Jungkook lại sức nhanh chóng nên không hề làm phiền để cậu ngủ. Ngược lại người kia vẫn không thể thích nghi nổi tình huống này. Nói việc ôm ấp không phải là xa lạ, Taehyung luôn có thói quen ôm một thứ gì đó khi ngủ, và có vẻ ngoài cậu ra chả có thứ gì lý tưởng hơn. Nhưng lần này rõ ràng là anh cố ý không mặc áo, rồi còn cố tình đắp chung chăn. Jungkook biết rằng chỉ là trêu cậu, cũng có thể anh thấy như vậy thoải mái hơn, nhưng làm sao có thể cảm thấy vô tư như anh ta được chứ?


Jungkook mặc nhiên chưa ngủ,  còn vì một lí do. Điều Minkyung hôm nay nói với cậu...


- Dạo này anh bận việc ở công ty thực tập lắm sao?


Taehyung đang lim dim bất chợt nghe tiếng nói đằng trước, không ngờ nãy giờ cậu vẫn thức:


- Sao còn chưa ngủ?


- ... Tôi thấy dạo này anh có vẻ mệt mỏi


- Tôi lo được mà, Jungkookie ngủ sớm mai tôi đưa đến trường.


- Không, tôi đang hỏi anh mà.


Taehyung thấy cậu đột nhiên bướng bỉnh đến khó hiểu, rốt cuộc là muốn biết chuyện gì?


- Cậu nhìn thế nào mà thấy tôi mệt mỏi?


- Thì... trừ tối nay ra, lúc còn ở trong viện... anh rất ít khi liên lạc. Cả sáng nay lúc mới gặp lại, anh không nói nhiều như trước. Có phải ...


- Jungkookie, tôi vẫn hoàn toàn để tâm đến cậu. Chuyện đó không lo.


- Không phải, anh không chu đáo với tôi không là vấn đề. Nhưng nếu có khúc mắc gì ở chỗ làm. Nếu có gì cần nói với tôi, chỉ mong anh không giấu.


Taehyung nghe từng chữ của cậu. Jungkook chính là đang quan tâm anh. Biết rằng cậu không phải là người quen trực tiếp thể hiện tình cảm, nhưng những lúc cậu ý nhị hỏi thăm anh như vậy, chính là vô cùng trân quý. Kim Taehyung biết cậu lo lắng vì anh trong suốt thời gian cậu nằm viện không hỏi thăm câu nào. Bản thân anh cũng cho mình đáng trách. Một phần lí do công việc, nhưng cũng là không muốn dính líu thêm tới tên Junho kia. Nói ghen tị cũng là đúng, nhưng anh biết hắn ta chăm sóc cậu vô cùng tốt, có lẽ sẽ tốt hơn anh. Đã nói tiếng cảm ơn, nhưng vẫn là bài xích nặng nề. Không hiểu vì sao Taehyung không muốn nói chuyện với cậu nếu bên cạnh chính là đang vui vẻ cùng người khác.


Còn lý do khiến gây anh nhiều đắn đo về công việc mấy hôm nay...


- Sao lại nghĩ tôi giấu cậu?


- Anh khẳng định?


- Không, chỉ là chưa nói ra.


- Tôi nghe đây


- Thực ra cũng không có gì. Chỉ muốn kể cậu nghe. Bản báo cáo khảo sát thị trường của tôi được đánh giá rất tốt. Tôi đã rất chỉn chu để nộp trưởng phòng, anh ấy rất hài lòng. Từ đó tôi được tham gia nhiều công tác khác, xem như một nhân viên chính thức vậy.


- Những thứ ấy cũng là hiển nhiên, tôi biết năng lực anh rất tốt. - Jungkook vẫn luôn vui mừng cho anh, bất quá đây vẫn chưa phải là điều cậu mong đợi được nghe.


- Nhưng Jungkookie, nếu cậu cảm thấy tôi có phần lạnh nhạt, tôi xin lỗi


Người đằng trước kịch liệt lắc đầu:


- Không, cũng không phải. Tôi... tự lo được mà - Cậu cố gắng không dùng đến cái cấm tự ngớ ngẩn của anh


- Vậy, tôi kể cậu nghe như vậy đã thoả mãn? - Taehyung một tay đưa lên nựng cằm cậu từ phía sau, cứ nghĩ rằng lần này cậu sẽ ngoan ngoãn mà nhắm mắt ngủ.


- Ưm... còn chuyện gì khác không?


Taehyung một lần nữa ngơ ngác trước sự tò mò hiếm thấy, kèm cái giọng úp mở chưa bao giờ nghĩ sẽ là của Jeon Jungkook


- Rốt cuộc là cậu muốn hỏi gì chứ?


Người kia đương nhiên cũng đã mất kiên nhẫn:


- Taehyung, anh sắp đi nước ngoài à?


- Hả? - Taehyung trố mắt nhưng rồi như hiểu ra điều gì đó - À ra là chuyện đó.


- Thật sao?


- Nếu tôi đi, cậu có nhớ tôi không? - Hoàn toàn là ý trêu chọc, nhưng đối với Jeon Jungkook lại chả thể nhìn ra


- Tại sao anh không nói cho tôi?!


- Thì hôm nay tôi mới gặp cậu mà - Thấy con thỏ kia dễ dàng sa lưới, sao có thể không hùa theo mà xem Jeon Jungkook lo lắng vì anh trông sẽ ra sao


- Chẳng phải anh không muốn gặp tôi sao!!? - Cậu gắt lên rồi cựa quậy khỏi vòng tay người đằng sau. Nào ngờ người kia chỉ cười lớn rồi ra sức giữ cậu lại.


- Jungkookie, chẳng phải Junho đã chăm sóc cậu rất chu đáo rồi sao?


Jungkook im bặt, cảm thấy vừa rồi có hơi lỡ lời. Rõ ràng là Taehyung không muốn nhắc tới Junho...


- Nhưng, chuyện như vậy tôi sao có thể xoay sở kịp...


Chất giọng đượm buồn làm Taehyung như muốn chảy ra vì quá đỗi đáng yêu. Anh chồm lên tinh nghịch nói nhỏ vào tai cậu.


- Vậy ra đối với Jungkookie tôi chính là không thể thiếu.


Bờ vai người phía trước bất giác co rúm lại vì ngại, cậu quay đầu ra sau nhìn anh. Bất quá, khoảng cách giữa hai khuôn mặt giờ đây quá ít ỏi để trái tim giữ được nhịp đập ổn định.


Chóp mũi khẽ chạm. Hai mắt nhìn nhau, một ánh ôn nhu, có chút trêu trọc, nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn trong trẻo đang không thể dịch chuyển đồng tử sang nơi khác. Taehyung và Jungkook như hoà vào nhau, nhìn thấu cả tâm hồn người đối diện, một cỗ cảm xúc chạy ngang, toả khắp không khí của căn phòng tối mờ.


- Tôi nói có đúng không?


Taehyung lùi lại, hai khuôn mặt xa nhau dần, lúc này cậu mới chợt tỉnh:


- Tôi... 


Anh lại bật cười rồi xoay cậu lại về thế đối diện, Jungkook cũng thuận thế mà trở người theo. Bất quá không muốn nhìn xuống thứ trước mặt, hai má lại bắt đầu hồng hào:


- Jungkookie à, tôi đùa đấy.


Anh nói xong thì lại bật cười nhìn phản ứng của cậu. Khuôn mặt đã phiếm ngại giờ đây bắt đầu đỏ bừng, Jungkook giật tung chăn ra:


- YAAAAA! Sao anh lúc nào cũng vậy?!!


Cậu kéo xoạch tấm chăn khỏi người anh rồi quấn lại quanh mình như không muốn ai có thể tranh giành nữa. Taehyung nhìn vẻ giận dỗi của con người đã lăn ra tận mép giường quay lưng vào anh kia mà vẫn không ngừng cười. Jeon Jungkook đến cả lúc tức giận cũng có chút ngại ngùng, không bao giờ chửi mắng lại anh, không đánh đá như mấy đứa con gái, nhưng tình trạng kia chính là khó giải quyết hơn trăm lần.


- Jungkookie...


- Sao?


Vẫn trả lời sao?


- Cậu không sợ tôi chết cóng đêm nay à?


- ...


- Jungkookie, cậu biết tin tôi không chấp thuận lời mời đó phải thấy vui chứ.


- ...


- Này, nếu cậu không quay ra đây ngày mai tôi lập tức trình đơn chuyển giao công tác.


1, 2,...


Cục chăn kia lục đục trở người khó khăn, Taehyung liên tưởng đến em bé không biết cách mà cố lẫy kịch liệt liền mỉm cười. Người kia khó khăn quay lại nhưng vẫn cứng đầu nhằm mắt, mặt cúi gằm vào trong chăn, tất nhiên không nói thêm một lời.


Taehyung mỉm cười nhìn cậu. Khẽ ngáp dài, có lẽ anh cũng mệt rồi, đành kéo tấm chăn thường ngày của mình đắp lại, tiến gần đến mép giường, ôm cả cục chăn kia vào lòng mà đi vào giấc ngủ.


Quá nửa đêm, khi người lớn hơn đã phát ra tiếng thở đều đều, cuộn chăn ở dưới mời dần được gỡ ra, vứt sang một bên mà rúc trực tiếp vào thân thể đằng trước.


Hừ! Nóng hết cả người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com