1.8
- A, là quán Ojangdong
Jungkook cứ đi theo Taehyung vì cậu vẫn chưa thạo đường. Nào ngờ anh dẫn đến chỗ này.
- Quen không? – Taehyung cười nhẹ rồi cùng cậu bước vào.
Hai người gọi món rồi cứ ngồi im lặng đối diện nhau. Jungkook bối rối cứ gõ gõ vào bàn. Taehyung ngồi chống cằm nhìn sang chỗ khác. Cuối cùng cậu cũng lên tiếng:
- Taehyung này, tôi để ý thấy anh trong lớp dạo này mệt mỏi quá. Cuối tuần lại phải đến thư viện đuổi bài thế này. Có chuyện gì sao?
Taehyung do dự trước câu hỏi của cậu. Suy nghĩ của anh về cậu thực chất chỉ vừa mới thay đổi vài tiếng trước. Khi cậu và anh cùng nhau học ở thư viện. Ngoài cái tính bừa bộn, tùy tiện, ngơ ngác, vụng về và chục thứ nữa làm anh điên tiết ở cậu ra ra, chung quy vẫn là rất dễ mến. Anh nhìn cậu, vẫn là nụ cười làm anh vô cùng có cảm tình.
- Jungkook, cậu là người bạn đầu tiên của tôi ở Seoul đấy. – Tất cả anh muốn nói có lẽ chỉ là vậy.
Jungkook hơi ngạc nhiên. Dù không trả lời câu hỏi của cậu nhưng những gì anh vừa nói làm cậu có chút cảm động. Tên này chính ra, không đáng sợ và khó ở như cậu tưởng.
- Thật sao haha... Tôi cũng rất quý anh – Jungkook cũng chắp tay mà cúi đầu nhẹ, nụ cười thậm chí còn tươi hơn, vô cùng hoan hỉ.
- Bà tôi vừa mất...
Đang cười mặt bỗng đanh lại, cậu sững sờ một lúc. Đôi mắt người đối diện đang trùng hẳn xuống. Anh bỗng đưa hai tay ôm đầu.
- Tôi xin lỗi, tôi hiểu rồi... – Jungkook lúng túng nghiêng tới vỗ vai anh. Taehyung ngẩng lên nhìn cậu cười buồn
- Bà thương tôi dữ lắm. Từ bé tôi đã ở bên bà rất nhiều. Bà là người tôi vô cùng kính trọng và yêu thương. Giờ không được thấy bà nữa rồi. Cũng không nhớ lần cuối gặp bà là lúc nào nữa – Taehyung vừa nói vừa lấy tay nhanh nhanh gạt nước mắt. Jungkook muốn an ủi mà không biết làm cách nào. Trong mắt cậu anh quả là một đứa con có hiếu, một người luôn đặt gia đình ưu tiên hàng đầu và vô cùng biết quý trọng hạnh phúc.
- Tôi không có đủ tiền để quay về ngay. Bố mẹ cũng nói sẽ làm tang lễ sớm, cũng không muốn thông báo cho nhiều người, rồi nói khi nào ổn định học hành sinh sống ở đây, tôi nên về thăm mộ bà. Hôm ấy tôi suy sụp dữ lắm
Jungkook cũng như chìm trong nỗi buồn của anh. Phần nào đã hiểu được gia cảnh, cậu vô cùng hiểu. Nếu chẳng may bây giờ ở nhà xảy ra chuyện gì, cậu cũng sẽ vô cùng hoảng loạn, thậm chí không thể bình tĩnh mà đến lớp hàng ngày như anh kia. Mệt mỏi là đương nhiên, chi bằng bây giờ cậu nghĩ...
- Taehyung à, tôi hiểu tình cảnh của anh. Nhưng mà chẳng phải bố mẹ anh đã nói vậy thì nên phấn đấu hơn nữa sao. Chắc chắn bà anh sẽ luôn dõi theo anh và tiếp thêm nghị lực cho anh đấy. – Jungkook nói những lời thật tâm, mỉm cười động viên
Taehyung nhìn cậu, bỗng chốc lòng cảm thấy ấm áp vô cùng. Đúng là anh đã tự trấn an bản thân và quyết tập trung vào việc học để thật nhanh về nhà vài hôm. Trên hết, anh cảm thấy may mắn vì ở Seoul lạ lẫm này anh có Jungkook, từ hôm nay thôi, cậu sẽ là nguồn an ủi vô cùng lớn của anh.
Hai người ăn mì rồi trò chuyện hồi lâu. Rôm rả hàng tiếng đồng hồ Taehyung mới để ý mấy người nhân viên bắt đầu nhìn họ bằng ánh mắt kì lạ. Đã gần 4 giờ chiều mà họ vẫn chưa ra khỏi quán. Hai đĩa mỳ vẫn nguyên trên mặt bàn. Jungkook cũng để ý nên ngại ngùng gọi thanh toán.
- Nhà cậu ở đâu, tôi đưa về – Taehyung vừa ra khỏi quán đã khoác vai cậu.
- Thôi, nhà tôi xa lắm, ở tít quận phía Bắc, anh cứ về kí túc xá đi – Bây giờ Jungkook vẫn chưa thể về nhà
- Sao lại thế, lần trước tôi đã cho cậu ngủ nhờ một đêm. Giờ chỉ muốn đến thăm nhà, mà cậu lại không cho?– Taehyung vẫn gặng hỏi, cứ khoác vai cậu bước tiếp.
- Việc này khác, nhà tôi chật lắm. Vả lại... – Jungkook giật mình khi nghĩ đến Hodong. Taehyung mà biết cậu ở với hắn...
- Cậu lại thế rồi, cái phòng đơn của tôi mà còn chứa cả thêm cậu được, giờ chỉ muốn ngồi xuống ghế nhà cậu mà nỡ nào bị đuổi. Tôi rất thất vọng về Jungkook-ssi. – Taehyung cứ nằng nặc, lại còn giở cái giọng hờn dỗi làm Jungkook không chỉ xấu hổ mà còn có chút áy náy. Bất quá Taehyung vừa mới thân với cậu, không thể để anh biết hoàn cảnh của cậu bây giờ.
- Taehyung à, tôi nói thật đấy, anh về phòng mà nghỉ ngơi. Chỗ tôi ở đi về cũng rất mệt, phố xá cũng không an toàn như dưới này đâu, tôi không muốn ...
- Đừng nói cậu sống ở quận Gwanak nhé? – Taehyung bỗng đứng lại nên cậu cũng bị kéo lại theo
- À... đúng vậy...
- Cậu hâm à! Sinh viên tại sao lại thuê ở đấy? Tôi vừa mới lên còn biết, quận đấy toàn lũ côn đồ và buôn lậu đấy. Chủ nhà là ai vậy? Jungkook, cậu không an toàn nếu sống ở đấy đâu. – Taehyung nhìn thẳng vào mắt cậu mà nói một tràng làm cậu mở to mắt ngạc nhiên.
- À... Tôi thấy xoay sở được mà, người ta đồn thế thôi. Cả thuê ở đó được cái rất rẻ đó.
- Không nói nhiều, tôi phải đưa cậu về nhà một chuyến. Sao lại có thể nghiễm nhiên sống trên cái phố buôn lậu ấy hàng tháng nay chứ. Cậu dẫn đường đi – Lần này anh nắm lấy cánh tay cậu mà kéo đi. Jungkook không khỏi hoảng loạn
- Taehyung, Taehyung, tôi nói rồi, anh cứ về đi, tôi không dễ bị bắt nạt đâu.
- Tôi cũng vậy, chúng ta đi cùng nhau – Anh vẫn đi ngày một nhanh
- A, tôi quên mất. Phải đi siêu thị mua đồ, hình như gần kí túc xá có siêu thị, để tôi tạt qua rồi đưa anh về nhà...
- Jungkook , tôi là đang lo cho cậu đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com