Ngày hôm sau khi tỉnh lại, tôi nhìn vào đồng hồ đã là gần 9 giờ sáng, trên bàn còn có một hộp thức ăn để trong hộp giữ nhiệt, tôi đoán là của NamJoon đem vào, và có lẽ bây giờ hắn đã đến công ty làm việc rồi. Dù sao tôi cũng không muốn nhìn thấy hắn, vậy nên dù hắn đang ở đâu, tôi cũng không quan tâm quá nhiều, chỉ cần đừng xuất hiện trước mặt tôi là tốt lắm rồi.
Tôi buồn chán ghim tai nghe vào điện thoại, theo thói quen lại bật bản nhạc quen thuộc của tôi và anh. Ánh mắt lơ đãng phóng ra ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi càng lúc càng dày hơn, phủ kín khắp thế gian.
Không biết giờ này anh làm gì nhỉ? Không biết anh dạo này sống như thế nào rồi? Không biết anh có ăn uống đầy đủ không? Không biết anh có bị ốm nữa không?
Không biết... anh có nhớ đến tôi không?
Co người ôm lấy hai đầu gối của mình, đặt cằm tựa lên đầu gối, tôi cứ thế miên man nghĩ đến hình bóng của người con trai ấy.
Chúng tôi, hiện giờ có lẽ chỉ còn là những hồi ức, hoàn toàn không thể nào có được tương lai.
Bên ngoài cửa phòng có người gõ cửa khiến tôi ngạc nhiên nhìn ra, là NamJoon sao? Nếu là hắn thì đã không cần phải gõ cửa rồi, hay là bác sĩ?
Còn đang đoán xem là ai, đôi mắt tôi bất chợt mở to ra như không thể tin được vào mắt mình.
Là TaeHyung, chính là anh ấy!
Tôi đang nghĩ rằng liệu mình có đang nằm mơ không?
Anh vẫy tay chào tôi rồi lại nở nụ cười tươi sáng như thường ngày, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại rồi đi nhanh đến chỗ giường bên ôm chầm lấy tôi.
Hơi ấm này của anh, tôi đã nhớ rất nhiều.
"TaeHyung... là anh đúng không?"
Tôi vẫn ngỡ như mình đang trong mộng, không thể tin được anh lại có thể xuất hiện ở đây. Bàn tay tôi không kiềm được mà chạm vào tay anh siết chặt, chỉ sợ rằng khi buông ra anh lại biến đi mất.
"Em đã khỏe hơn chưa?" – Anh ra dấu hỏi tôi – "Có còn đau chỗ nào không?"
"Em ổn." – Tôi gật đầu nhìn anh – "Nhưng sao anh biết em ở đây?"
"NamJoon nói cho anh biết."
Tôi ngạc nhiên khi đọc được những gì anh viết trong sổ. Tại sao lại là NamJoon? Không phải hắn ta rất ghét TaeHyung sao?
Anh chỉ nhìn tôi rồi mỉm cười như kẻ ngốc, đưa tay vuốt tóc cho tôi, xong lại chạm tay vào khuôn mặt nhợt nhạt của tôi. Tay anh đang lạnh lắm, tôi liền nắm lấy hai bàn tay anh mà áp chúng vào nhau.
Tôi nhận thấy trong ba lô mà TaeHyung mang theo có thứ gì đó ngọ nguậy bên trong, dường như chợt nhớ ra điều gì đó, anh vội vàng mở ba lô ra.
Một nhúm lông màu đen và nâu dần lộ ra, tôi không kiềm được mà bật cười khi nhìn thấy TaeHyung đã bỏ Tanie vào ba lô mang đến đây, chú cún nhỏ nhìn thấy tôi liền nhảy vào lòng, đưa lưỡi liếm vào mặt khiến tôi lại càng cười lớn hơn.
Lâu ngày không gặp, Tanie cũng đã lớn được hơn một chút rồi.
"Anh mang Tanie đến chơi với em cho đỡ buồn, nhưng bệnh viện không cho mang thú nuôi vào đây, nên anh phải giấu vào ba lô."
Nhìn những dòng chữ ấy, tôi thật muốn mắng anh ấy. Sao lại có thể ngốc nghếch đến thế chứ, chỉ cần nhìn thấy anh là tôi đã vui lắm rồi.
Rồi cả hai lại cùng rơi vào tĩnh lặng, anh cứ ngồi đó nhìn tôi đùa giỡn với Tanie, thỉnh thoảng không biết vì điều gì lại cười lên khúc khích.
Đến trưa, Kim NamJoon cũng không xuất hiện, điều đó làm tôi cảm thấy thoải mái hơn. TaeHyung lại lấy ra trong ba lô một phần cháo được bỏ vào hộp giữ nhiệt, anh ấy nói rằng là bà và anh đã cùng nấu cho tôi, mong rằng tôi mau chóng khỏi bệnh.
Đổ một ít bánh xương chó vào hộp nhựa cho Tanie, anh bế chú cún rời khỏi người tôi, đặt ở dưới chân giường khuất góc cùng với hộp thức ăn, sau đó mới vui vẻ mở hộp cháo ra, cẩn thận thổi từng muỗng mà đút cho tôi ăn.
Tôi không ốm nặng đến mức như thế, định nói rằng mình có thể tự ăn, nhưng TaeHyung nhất quyết không chịu, vẫn một mực đút cháo cho tôi. Biết rằng không thể tranh lại anh ấy, tôi đành ngồi yên đó, ăn từng muỗng cháo mà anh đút cho.
Ánh mắt tôi vẫn dán chặt vào anh, người con trai này, tôi muốn nhớ thật rõ từng chi tiết trên khuôn mặt anh, đôi mắt này, sóng mũi này, đôi môi này, cả bàn tay dịu dàng này nữa. Tôi muốn từng khắc ghi nhớ thật kĩ, chỉ sợ sau này rồi sẽ quên mất đã có một người từng thương mình như thế này.
.
.
Ngày hôm sau Kim NamJoon vẫn không xuất hiện, nhưng TaeHyung đã đến với tôi một lần nữa, hôm nay sức khỏe của tôi đã khá hơn nhiều, chỉ cần theo dõi hết ngày này, nếu tình hình đã ổn định thì ngày mai tôi có thể xuất viện rồi.
Được một ngày tuyết đã ngừng rơi, lại có thêm ít nắng nhẹ, TaeHyung liền mặc áo ấm cho tôi, còn chu đáo choàng thêm một chiếc khăn len dày của anh, nói rằng muốn đưa tôi ra ngoài đi dạo, ở nhiều trong phòng bệnh sẽ buồn lắm.
Tôi gật đầu, khẽ nắm lấy tay anh bước đi.
Ngoài trời vẫn còn lạnh lắm, nhưng ánh nắng rọi xuống khiến cho vạn vật cũng như có sức sống hơn, anh đỡ tôi ngồi xuống một băng ghế dài, sau đó lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh.
Hôm nay anh có vẻ rất vui, anh lấy tai nghe trong túi ra, sau đó nhét vào lỗ tai của tôi. Còn đang không hiểu định cho tôi nghe bài gì, thì từ trong âm nhĩ, một bản nhạc thân quen nào đó phát lên, nhưng được chơi bằng piano.
"Có hay không?" – Anh hồ hởi hỏi tôi.
"Hay lắm." – Tôi gật đầu, sau đó bán tín bán nghi nhìn anh – "Không lẽ là của anh sao?"
TaeHyung nhe răng cười tự hào, liền gật lấy gật để, anh khoe tôi rằng đã học bản nhạc này trong phòng đàn một buổi, sau đó tập luyện và thu âm lại, muốn tôi nghe được bản thử này trước.
"Khi em xuất viện rồi, cùng anh đến nhạc viện, anh sẽ chơi cho em nghe một bài hoàn chỉnh nhé." – Anh không giấu được niềm vui sướng khi nghĩ đến điều đó.
"Hiện giờ anh không nói được, nhưng có thể chơi nhạc cho em nghe."
"..."
"Sau này khi lấy lại được giọng nói, anh sẽ đứng trước mặt em, hát cho em bài hát ấy."
"..."
"Nhất định sẽ khiến em vui vẻ thật nhiều."
"...."
"Nhất định sẽ khiến em thật hạnh phúc."
"..."
"Kookie à, anh và em, sau này chúng ta nhất định phải hạnh phúc."
Giữa khoảng không tĩnh lặng ấy, tôi nghe thấy tiếng tim mình đập thật nhanh, nước mắt nóng hổi cũng chảy dài xuống má, rơi xuống bàn tay mình. Tôi như thể được nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh vang lên bên tai mình, cầu mong cho chúng tôi sẽ có một đời thật bình yên hạnh phúc.
Anh dùng hai bàn tay mình nâng mặt tôi lên, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt đắng nghét ấy. Tôi khẽ rướn người, đưa đôi môi của mình chạm nhẹ vào môi anh, bàn tay siết chặt vai áo anh không rời.
Ánh nắng vàng trên cao cũng chợt tắt đi, bỏ lại một bầu trời lãnh đạm tê tái lòng người.
.
.
Sau khi đưa tôi về phòng, TaeHyung vì chiều nay có tiết học ở trung tâm nên phải trở về trước, tôi bảo anh mau đi, trước khi anh đi, tôi kịp nhét vào túi anh một lá thư, trong lúc TaeHyung còn đang ngạc nhiên, tôi bí mật bảo anh không được xem. Khi nào về đến nhà mới được mở ra đọc.
Anh bật cười xoa đầu tôi, cúi người hôn nhẹ lên má tôi một cái, rồi nhanh chóng rời đi.
Kim TaeHyung... anh sau này nhất định phải sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc.
Chỉ cần như thế thôi, tâm nguyện của em xem như đã hoàn thành được rồi.
.
.
TaeHyung à...
Khoảng thời gian có anh bên cạnh, đối với em như một giấc mộng đẹp, không có đau thương, cũng không còn nước mắt, em đã thực sự rất hạnh phúc với điều đó. Em không dám đếm chúng ta đã ở bên nhau được bao lâu, chỉ là khi ngồi cạnh anh, khi nhìn thấy anh, như thế đối với em cũng đã là quá nhiều rồi.
TaeHyung à... anh có hối hận khi gặp phải một người rắc rối như em không?
Nếu được lựa chọn, em vẫn sẽ lựa chọn gặp được anh vào ngày hôm đó.
Anh có biết khi nghe anh nói rằng sẽ đưa em ra khỏi đây, sẽ mang cho em hạnh phúc, em đã mơ mộng điều đó sẽ xảy ra, chúng ta sẽ ở bên nhau thật lâu, thật vui vẻ. Nhưng hiện thực em không thể thay đổi được, em không còn được sạch sẽ nữa, đối với một người tốt như anh hoàn toàn không xứng đáng. Tương lai phía trước của anh sẽ rất tươi sáng, anh có thể tìm thấy một người bạn đời thích hợp hơn cho mình, còn với em, bên cạnh anh chỉ là bóng tối.
TaeHyung à... chúng ta dừng lại nhé...
Cảm ơn anh đã yêu em nhiều như thế. Lời hứa cùng anh ở bên nhau, em xin lỗi vì đã không thực hiện được, nhưng em thành tâm cầu nguyện cho anh rằng, mong anh một đời bình an hạnh phúc.
Sau này nếu có thể gặp lại, em mong rằng có thể được nghe thấy giọng nói của anh, chỉ một câu "Xin chào" thôi, nhưng thế em cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
TaeHyung à, cùng anh đi đến đây, em thật sự đã là một người hạnh phúc nhất trên thế gian rồi.
Kí ức có anh bên cạnh, chính là một phần đẹp nhất trong đời em.
Yêu anh..."
...
(TBC)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com