Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Kế hoạch

JungKook chán nản ngồi trên bàn ăn, bỗng dưng cảm thấy có phần... trống rỗng.

Cậu đẩy bát cơm sang bên cạnh đứng dậy, đi xung quanh trong phạm vi dây xích. Căn phòng im lặng vang vọng tiếng xích sắt càng trở nên cô quạnh, còn có chút đáng sợ.

Căn nhà đầy đủ tiện nghi nhưng không thể gọi là sang trọng được, với những người địa vị cao như Taehyung thì việc sống ở một căn nhà kiểu dáng nhỏ bé, đơn giản như thế này thì nhìn thế nào cũng thấy không đúng.

JungKook nhòm ra cửa sổ sát đất bằng kính cường lực phía sau chiếc rèm màu xanh thẫm trong phòng ngủ kia, đi tới kéo chiếc rèm nặng nề sang hai bên.

Xung quanh căn nhà đều là cây cối, cảm giác giống như đang ở trong rừng vậy. Nhưng nếu nhìn kỹ vẫn thấy những tòa nhà cao chọc trời cách đây không xa lắm, ngay trước cửa là một vườn hoa hồng nhỏ. JungKook không nghĩ tới tên đó như thế mà lại trồng hoa, có điểm kinh ngạc.

Cậu áp tay vào mặt kính, ngắm nhìn những bông hoa đỏ thắm, tươi tắn, cánh hoa còn đọng vài giọt nước, có vẻ đã được người tưới cách đây không lâu.

Không chạm vào được nhưng biết đây là những bông hoa do chính tên kia chăm, JungKook không hiểu vì sao bản thân cảm thấy chút mềm mại trong lòng.

Ánh nắng chiếu qua tấm kính dày bị yếu đi không ít nhưng vẫn đủ làm cho căn phòng trở nên sáng sủa hơn. JungKook ngồi bệt xuống đất, ngửa đầu nhắm mắt cảm nhận nắng vàng dịu nhẹ, ấm áp mà rất lâu rồi cậu chưa được tiếp xúc này cho tới khi thoải mái đến nỗi ngủ quên ngay dưới đất.

Tới lúc tỉnh dậy bản thân đã nằm gọn trong chăn bông trên giường, còn trời bên ngoài thì tối mất rồi. JungKook nhìn khắp phòng ngủ không thấy Taehyung đâu bèn đứng dậy, trong đầu thứ xuất hiện đầu tiên chính là suy nghĩ muốn gặp hắn. Chính mình có suy nghĩ kì quái vậy nhưng cậu lại không nhận ra.

JungKook bước đi nhẹ nhàng, cố gắng không làm dây xích phát ra tiếng quá lớn, mở cửa.

Taehyung ngồi đưa lưng về phía cậu, phải đang chăm chú làm việc gì đó lắm mới không nhận ra được có người đi tới phía sau.

JungKook tò mò liếc nhìn một cái.

Hóa ra là viết nhật ký, không nghĩ tới người như hắn cũng viết nhật ký. Còn muốn nhìn hắn viết gì nhưng lại đá phải dây xích dưới chân, thiếu chút nữa thì ngã. Taehyung quay phắt ra sau nghi hoặc nhìn cậu, hắn nhanh chóng đóng cuốn sổ nho nhỏ vào đặt lên bàn, đứng dậy đi tới xoa đầu cậu.

Coi như không có chuyện gì hỏi: "Em ra ngoài này làm gì?"

"K- Không làm gì hết."- JungKook chột dạ tránh né ánh mắt hắn. Vành tai dần dần nóng lên, cậu sẽ không thừa nhận rằng muốn tìm hắn đâu.

"Hửm? Có phải em... nhớ tôi không?"- Taehyung hạ mi mắt, ngón tay lướt nhẹ trên gò má hồng hồng của JungKook, khóe miệng hắn nâng cao.

"Bệnh thần kinh!"- JungKook xoay người muốn chạy trốn, tiếc là đi được hai bước cả người đã bị hắn dễ dàng nhấc bổng lên.

Taehyung cao hứng, giọng nói cũng vui vẻ hơn mấy phần: "Bảo bối, em nhớ tôi lắm sao? Phản ứng như vậy, em có biết hiện tại em dễ thương tới mức nào không? Thỏ nhỏ xấu xa."

JungKook bị ném lên giường, mắt thấy hắn cởi áo ngoài bèn đề phòng thối lui ra phía sau: "A- Anh muốn làm cái gì?"

Taehyung nhìn cậu, trên mặt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên sau đó liền bật cười, hắn đi tới hôn lên môi JungKook mặc cậu phản đối kịch liệt. Taehyung đè gáy cậu, thừa lúc cậu há miệng muốn nói thì nhanh chóng đưa lưỡi vào. Môi lưỡi giao triền, thẳng đến khi thấy bé thỏ sắp ngất vì thiếu dưỡng khí mới buông tha, còn hài lòng mà liếm liếm môi nhìn cậu mềm nhũn nằm bẹp trên giường.

JungKook oán hận trừng mắt với hắn, lấy hai tay che miệng.

Taehyung thấy vậy cũng không lên tiếng, hắn mặc một chiếc áo khoác mỏng vào mới nói với cậu: "Em nghĩ nhiều quá rồi bảo bối. Tôi đơn thuần chỉ muốn thay quần áo đi mua bữa tối cho em, bị hôn cũng là tại em thôi, không làm gì thì thật có lỗi với suy nghĩ đen tối của em nha. Vì sao lại trách tôi chứ?"

Thoáng cái mặt JungKook đã đỏ như cà chua, cậu chui vào trong chăn điên cuồng chửi rủa: "Anh mới nghĩ đen tối! Tôi mới không có nghĩ gì hết, cmn tên thần kinh, cmn cả nhà anh đều thần kinh! Fuck!"

Taehyung nhìn cậu cười ôn nhu, đối với mấy câu từ thô thiển của cậu cũng chẳng để vào tai. Hắn cúi người, qua chăn bông hôn lên đỉnh đầu cậu, giọng nói trầm thấp, dịu dàng nhưng không kém sự uy hiếp: "Bảo bối ngoan, không nên sinh khí. Còn nữa, miệng hư phát ngôn bừa bãi sẽ bị phạt, một câu thô tục thì một lần đánh mông. Đánh tới khi nào miệng nhỏ biết điều mà ngoan ngoãn mới dừng."

JungKook hất chăn ngồi dậy, tức đến nghẹn họng chỉ tay thẳng vào mặt hắn: "Anh anh anh dám..."

"Em nói xem tôi có dám không? Không rảnh cãi với em nữa, còn cãi nữa em sẽ bị đói mất. Ngoan ngoãn đợi, rất nhanh sẽ có cơm ăn."- Nói rồi liền đi luôn, không tiếp tục nháo loạn với cậu nữa.

Xung quanh nơi này đều không có người, đương nhiên đồ ăn người ta cũng sẽ không chọn một nơi hẻo lánh như thế này để bán. Vậy nên mỗi mỗi bữa Taehyung đều kiên trì lái xe tìm mua đồ ăn bên ngoài cho cậu, nửa lời cũng chưa từng than vãn. Ngược lại thấy cậu ăn hắn đều sẽ rất vui vẻ.

JungKook trong lòng nổi lên một mạt áy náy, cậu cũng không giống như hắn, có sở thích hành hạ người khác. Mặc dù vẫn phải thừa nhận rằng trước đó cậu muốn hắn cảm thấy khổ sở vì dám bắt cóc cậu. Nhưng hiện tại nghĩ lại, cảm thấy bản thân mình thật ấu trĩ.

JungKook xoa cằm nghĩ ngợi, cậu muốn thoát khỏi đây chỉ có 2 cách, một là bỏ trốn. Cách này dường như hơi khó, nhưng nếu thật sự bỏ trốn được cậu cũng không có gan. Ở với Taehyung không lâu nhưng cậu có thể một phần hiểu được cách não bộ hắn vận hành, nếu hắn đối xử với cậu tốt như vậy cậu vẫn chọn bỏ đi thì khi Taehyung tìm được hắn sẽ thật sự trở thành một tên bắt cóc vô nhân tính đúng nghĩa, miễn là giữ được cậu bên người việc gì hắn cũng dám làm. Cậu cũng biết rằng rời khỏi đây thì dễ nhưng rời khỏi Kim Taehyung thì quả thật có 'chút' khó khăn. JungKook vẫn chưa đến mức hồ đồ chọn cách này.

Cách thứ hai có vẻ ổn hơn nhưng mất thời gian, đó chính là đối tốt với hắn để hắn cho buông lỏng cảnh giác mà thả cậu tự do, sau đó cậu sẽ tìm hiểu, trở thành loại người mà hắn ghét nhất để hắn chán ghét vứt bỏ cậu. Cuối cùng sẽ thoát được! Bravo!

JungKook cảm thấy bản thân hôm nay thực thông minh, nghĩ xong còn ngồi cười ngốc một mình.

Taehyung bỗng nhiên mở cửa đi vào, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Taehyung: "..."

JungKook luống cuống giải thích: "K- Không phải như anh nghĩ đâu. Thật sự không phải như vậy đâu!"- Cậu thật sự không nghĩ thời gian mình bổ não lâu tới mức tên này đã mua xong hai phần ăn.

"Vậy em có thể giải thích cho tôi biết vì sao em lại ngồi đó cười một mình được không?"

JungKook: "............"

Taehyung: "..."

.

"Anh sau này... k- không cần đi mua đồ ăn bên ngoài đâu. Chỉ cần mua nguyên liệu về nấu là đủ rồi... Tôi không đòi hỏi gì nhiều."- JungKook nhỏ giọng, đầu cúi tới nỗi muốn đem cả mặt úp vào tô canh phía trước rồi.

Taehyung híp mắt, chống cằm nhìn cậu: "Bảo bối, lộ liễu quá đó. Muốn tính kế tôi sao? Bất quá tôi sẽ chơi cùng em. Yên tâm, chỉ cần em vui là được."

JungKook vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn hắn, tên này nói như vậy rõ ràng đã biết kế hoạch của cậu rồi nhưng không tức giận mà còn muốn hùa theo cậu diễn kịch. Hắn bình thường sao? Thật sự bình thường sao?

Taehyung nhìn vẻ mặt hoang mang của cậu không nhịn được liền vươn tay nhào nặn cặp má phúng phính kia, không hài lòng nhíu mày nói: "Xúc cảm không tốt, phải ăn nhiều hơn."

"Không muốn!"- JungKook quay mặt từ chối.

"Kháng nghị không có hiệu lực."- Mặc dù giọng nói rất ôn nhu nhưng những câu hắn nói ra sẽ không có chuyện đùa giỡn.

.

JungKook ngồi trên bàn ăn cầm dao và nĩa bởi vì 'tên giàu xụ' kia nói rằng hắn chỉ biết nấu món Tây. Cậu giơ nĩa đập xuống bàn, muốn biểu tình thay cái dạ dày đang đói tới cồn cào trong bụng mình.

"Nhanh lên nhanh lên nhanh lên! Đói muốn chết rồiiiiii!"- Vừa kêu gào vừa liếc mắt nhìn Taehyung ở trong bếp làm đồ ăn. Động tác của hắn cho dù cậu thúc giục thế nào cũng không có dấu hiệu nhanh hơn, trước sau đều chậm rãi cùng thư thái. Không những vậy còn ở trên TV phát những bản giao hưởng của Beethoven (*), phút chốc khiến toàn bộ căn nhà đều mang hơi hướng cổ điển.

(*) Ludwig van Beethoven :
Là một nhà soạn nhạc cổ điển người Đức. Ông là một hình tượng âm nhạc quan trọng trong giai đoạn giao thời từ thời kỳ âm nhạc cổ điển sang thời kỳ âm nhạc lãng mạn.

Nhìn hắn, JungKook cảm thấy có chút thành tựu, không có ai để khoe khoang nhưng thỉnh thoảng ở một mình cậu vẫn hất hàm tỏ vẻ 'chỉ có ta mới khiến đối phương nguyện ý xuống bếp'.

Khoảng 10' sau đó, JungKook đã mất hết sức để bát nháo đòi ăn, không màng mặt mũi nằm nhoài lên bàn, mặt ỉu xìu giận dỗi.

Taehyung bên trong nhìn ra cười bất đắc dĩ, lúc này hắn mới chịu nhanh tay hơn, tại vì... tiểu tổ tông hắn rước về đã mất kiên nhẫn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com