chap2
Sau khi nói chuyện với Jimin xong, cậu liền vào trong nhà, trước khi về, Jimin có đưa cho cậu một chiếc khăn đó là quà của Suga mua cho cậu. Cậu choàng chiếc khăn đó vào cổ rồi mở cửa bước vào nhà.
-Vừa đi đâu về?
Vừa vào nhà, cậu đã thấy anh ngồi trong phòng khách. Cậu có chút giật mình rồi vờ như không biết chuyện gì vừa xảy ra ban nãy.
-Anh về rồi à? Hồi nãy em đi gặp bạn!
Anh đập bàn, lao đến bóp cằm cậu.
-Cậu nghĩ cậu lừa được tôi? Con người rác rưởi như cậu mà cũng có bạn sao? Hay là...bạn tình?
-Đ...đau...anh...anh thả tay ra đi! E...em đau!
Cậu nước mắt lưng tròng, van xin anh bỏ tay ra khỏi cằm cậu nhưng càng van xin anh lại càng bóp chặt hơn!
-Tôi nói cho cậu biết! Cậu sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi đâu! Tôi sẽ cho cậu sống không được, chết không xong.
Nói rồi, anh hất cậu xuống đất, làm lưng cậu bị đập mạnh xuống sàn. Cả một vùng lưng bị bầm tím. Cơ thể cậu trước đây vốn đã yếu, nay lại bị bệnh nên càng yếu hơn.
Chiếc khăn trên cổ cậu bị văng ra, anh nhìn thấy nó liền dùng chân giẫm đạp lên nó. Cậu vì cơ thể yếu ớt lại vừ bị thương nên chẳng thể làm gì, chỉ biết nằm đó khóc.
-Đúng là cậu rất hợp với những chiếc khăn rách nát này! Vì loại người như cậu không xứng với những thứ đẹp đẽ và cậu càng không xứ để ở trong cái nhà này!
Nói xong, anh kiền quay lưng bước đi với nụ cười khinh bỉ. Cậu đau lắm, không phải đau vì vết thương ở lưng mà đau vì vết thương trong tim. Đây đâu phải lần đầu tiên anh sỉ nhục cậu thế nhưng chưa lần nào cậu không khóc khi nghe những câu nói ấy của anh. Bác Han thấy cậu nằm đó trong đau đớn liền chạy lại, đỡ cậu đứng dậy rồi nhặt chiếc khăn lên.
-Cháu không sao đâu! Bác đừng lo!
-Không sao là không sao thế nào? Cậu bị tím hết cả lưng rồi này! Để tôi dìu cậu lên phòng.
-Không cần đâu! Cháu quen rồi!
Cậu cười tươi nhìn bác Han cậu cười đáng yêu lắm! Đáng yêu tới mức tang thương! Cậu không xứng đáng bị đối xử như vậy! Nói cho cùng, cậu cũng là thiếu gia của một tập đoàn lớn, chưa ai từng đối xử với cậu như vậy, nhưng chỉ vì anh mà cậu chấp nhận hạ thấp bản thân mình.
Cậu một tay ôm lưng, một tay vịn cầu thang cố gắng lên phòng. Vừa vào đến bên trong, cậu đã vội đi tìm lọ thuốc giảm đau. Tay cậu run run, hai mắt mờ dần, cậu vội mở lọ thuốc nhưng bên trong không còn viên nào.
-Th...th...thuốc!
Cả người cậu bủn rủn, cơ thể gầy yếu lại bị va đập mạnh khiến cho cậu không còn chút sức lực. Cậu ngã xuống sàn, làm lọ hoa trên bàn vỡ vụn. Những mảnh sứ cũng vì vậy mà găm vào da thịt cậu. Những dòng máu đỏ tươi chảy ra sàn.
-E...em...đau...đau quá!
Giọng cậu khàn đi rồi nhỏ dần. Bác Han nghe thấy tiếng đổ vỡ phát ra từ trong phòng cậu liền vội vã chạy lên và khi vừa mở cửa ra thì bác đã hét lên một tiếng.
-Cậu Jungkook!
Bác vội gọi người đưa cậu vào bệnh viện. Cậu mơ màng, nhìn xung quanh, rồi bỗng mỉm cười đầy thê lương. Giọng cậu trầm khàn, tự nhủ bản thân.
-Đừng tìm nữa! Không có đâu!
Cậu nằm trên giường bệnh với đầy thứ dây dợ xung quanh. Nhìn vào thật đau lòng! Một con người nhỏ bé, gầy gò, tiều tụy, da trắng bệch, cảm tưởng no sắm gần với màu của grap giường bệnh. Cậu chắc đang cảm thấy thoải mái lắm! Vì chỉ có khi ở trong bệnh viện, cậu mới có thể tận hưởng những giây phút bình yên.
Suga biết tin em nằm viện liền nhanh chóng bỏ hết công việc mà vào thăm. Suga luôn lo lắng cho cậu, nhất là sau khi cậu về Kim Gia. Suga luôn có gắng làm mọi thứ để bảo vệ em của mình, Suga còn từng cãi nhau với bố mẹ cậu và phản đối việc gả cậu cho anh nhưng không thành.
-Jungkook!
Cậu mơ màng, hai mắt hé mở. Chắc do nằm lâu nên cả người cậu cứng đờ ra, không thể cử động nổi. Cậu kẽ chau mày lại, đồng tử chậm rãi di chuyển. Nhìn thấy Suga, cậu liền gượng cười.
-Hyung!
-Sao em lại ra nông nỗi này? Có phải là do tên kia làm hay không?
Suga biết kể từ khi cậu về ở với anh đã chịu nhiều khó khăn nhưng lần nào cũng nhắm mắt cho qua vì cậu cầu xin. Ánh mắt Suga đầy trìu mến nhìn cậu, nhìn đứa em đáng thương của mình.
-Không...không phải! Là do em tự ngã!
-Tự ngã?
Cậu cười, càng cười càng thấy thương. Cậu cũng chỉ vì thứ tình yêu mù quáng này mà làm hại tới bản thân. Tất cả những gì cậu muốn chỉ là được anh một lần hỏi thăm thôi! Khó tới vậy sao? Cậu vì anh mà nửa đêm đông lạnh lẽo nhập viện và cũng bao nhiêu lần vì anh mà muốn chết đi vậy sao cậu chưa bao giờ bỏ được anh? Đúng là tự cậu yêu, tự cậu đa tình.
Suga nhẹ ngàng đặt giỏ trái cây xuống và đi đến bên cạnh cậu.
-Em nghỉ ngơi đi! Ngủ một chút, chắc em mết lắm đúng không? Anh sẽ tin em! Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng anh tin lời em!
Cậu chỉ gật đầu nhẹ rồi nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, anh tỉnh dậy, thấy cả nhà yên lặng, không một bóng người.
-Jeon Jungkook! Cậu đâu rồi?
Anh lửa giận bùng lên, không lẽ con người đó giám bỏ trốn sao? Anh chạy xuống nhà, thấy bác Han đang gói đồ ăn.
-Jungkook cậu ta đâu?
-Cậu...cậu Jungkook!
-Cậu ta đâu hả?
-Tối qua cậu ấy đã nhập viện rồi ạ!
Nhập viện! Đúng là yếu đuối! Anh giật túi đồ ăn trên tay bác Han ra, ném vào thùng rác.
-Nếu như tôi biết các người vào thăm cậu ta thì đừng trách tôi tàn độc!
Anh nói rồi bỏ đi, không nói thêm vời nào. Người làm chỉ biết thở dài, họ thương cho cậu. Thương cho cuộc đời bất hạnh của cậu.
Cậu nằm trên giường bệnh, thân thể đau nhức, đặc biết là vùng lưng, muốn nằm nghiêng cho đỡ đau như toàn thân lại không còn chút sức lực, không thể di chuyển.
Cậu cố gắng ngồi dậy, thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. Hôm nay trời có tuyết, từng bông tuyết trắng nhẹ nhàng rơi xuống. Cậu lại nhớ lại, ngày đầu tiên cậu về Kim Gia trời cũng có tuyết như vậy. Đúng hôm ấy cũng vậy, cũng có tuyết, cậu cũng một mình ngắm, một mình nghe, nghe những tiếng ân ái phòng bên cạnh là của anh và cô ta.
Cậu chợt bật cười lạnh nhạt, cậu ngốc quá rồi! Cậu tự thương bản thân yếu đuối này của mình.
-Tiến tới chẳng được, muốn dứt không xong.
Cậu nhắm mắt lại, hai hàng mi cong cụp xuống, đã bao lâu cậu không cảm nhận xự yên bình này? À không! Đây không phải là yên bình mà là cô quạnh. Một mình trong phòng bệnh với xung quanh là mùi thuốc khử trùng, không ai bên cạnh! Đúng thật thê lương mà!
Khi cậu như vậy thì anh đang ở đâu? Là bên cạnh cô ta, bên cạnh người phụ nữ ấy! Trong phòng làm việc của anh, mỗi khi cô ta bước vào là lại tràn ngập những tiếng thở gấp, những tiếng da thịt chạm vào nhau.
Tối hôm đó, cậu xin xuất viện sớm, bác sĩ cố thuyết phục thế nào thì cậu cũng không chịu ở lại. Cậu luôn miệng nói một câu.
-Anh ấy đang đợi tôi ở nhà!
Câu nói ấy chỉ là cậu đang tự an ủi bản thân mình mà thôi! Đang tự lừa dối bản thân. Căn nhà ấy còn chẳng phải nhà cậu, đó chỉ là nơi cậu ảo tưởng gọi là nhà và người kia chỉ mình cậu ảo tưởng gọi là chồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com