Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Em sẽ cố gắng

Nếu những thứ ấy thật sự xảy đến với cậu, chỉ cần cậu là Jungkook, chỉ nghĩ đến thôi Taehyung cũng có cảm giác đau lòng.

Jungkook cảm nhận được hơi ấm từ ngón tay anh, đồng thời cũng có cảm giác số phận đã được định sẵn, phải là thế này mới đúng.
Cậu nói: "Chứ gì nữa, từ nhỏ tới lớn em đều xinh xắn thế, ai mà quên được."

Tay Taehyung khựng lại, rũ mắt, "Bây giờ lại bắt đầu vô liêm sỉ đấy à?"

"Liêm sỉ có mài ra ăn được không?" Jungkook nói.

Cậu nói xong lại dừng một lúc, lặng lẽ cọ vành tai vào ngón tay Taehyung nói: "Trên thực tế, anh, vì người đó là anh."

Vì là Kim Taehyung, nên mới có chuyện trả ơn.

Vì là anh, mới không màng đường xá xa xôi đến giải quyết công chuyện cho đứa em trai chẳng mấy khi qua lại.

Cũng vì anh là anh, Choi Siwon mới có kết thúc như thế.

Tất cả đều như đã được định sẵn, Taehyung kiếp trước nhất định sẽ trở thành sự ràng buộc và không nỡ buông của cậu kiếp này.

Giữa hai người vốn chẳng liên quan gì nhau, nhưng đã để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong mười năm vừa qua của cậu.
Nó còn hơn mọi loại quan hệ huyết thống và pháp lý, cũng vượt khỏi mọi chiều thời gian và không gian.

Thậm chí Jungkook còn không biết phải hình dung như thế nào.

Là tình thân sao? Hình như không chỉ vậy.

Vậy là tình yêu ư? Dường như dù đời này không thể ở bên nhau bằng quan hệ người yêu thì cậu cũng không bận tâm.

Chỉ cần đúng người này là được rồi.

Chỉ cần là anh, dù chân trời góc bể, thân gieo chốn nào, biết anh ở đó, biết anh bình yên là đủ rồi.

"Đang nghĩ gì đó?" Taehyung hỏi.

Jungkook còn hơi lơ đãng, mở mồm nói nhăng nói cuội: "Cũng không có gì, bỗng dưng thấy như mình vừa thăng lên cảnh giới mới, đã thấy hết hồng trần thế gian, sẵn sàng xuất gia làm hòa thượng bất kỳ lúc nào."

Cậu vừa nói xong thì bên ngoài khung cửa sổ đã im ắng được một khoảng khá lâu đột nhiên nổ sấm rát tai.
Làm cả cánh cửa sổ cũng run rẩy theo.

Rồi cậu nghe thấy tiếng Taehyung nói rất bình thản: "Cả ông trời cũng không chịu nổi cái thói ăn nói quàng xiên của em. Tập trung ngủ đi."

Jungkook kéo chăn lên tới cằm, hành động thay cho lời nói.

Trong tối hôm đó câu cuối cùng Jungkook nghe anh mình nói trước khi chìm vào giấc ngủ là: "Chuyện như thế sẽ không xảy ra, sau này đừng có đặt giả thiết như thế nữa."

Jungkook đáp lại anh trịnh trọng hiếm thấy.

Sáng hôm sau khi Jungkook thức dậy Taehyung đã chẳng còn trên giường nữa. Chiếc áo khoác cậu phơi hong dưới lầu tối qua được vắt trên đầu giường, không đoán cũng biết là anh cậu cầm lên.

Jungkook bò dậy mặc đồ vào rồi đẩy cửa ra ngoài.

Ngọn núi hứng mưa cả đêm giờ se lạnh, làm người ta sảng khoái cả người.

Cậu vịn vào lan can tầng trên nhìn xuống, vừa khéo thấy Kyung đã cởϊ áσ khoác đang chẻ củi trên bãi đất trống.
"Ôi chao, hiếm thấy làm sao, chăm chỉ thế.

Kyung dừng tay ngửa đầu nhìn cậu, đảo mắt lườm rồi nói: "Còn đứng đó nói được, mau xuống giúp đi."

Jungkook cười, "Em thấy anh làm điêu luyện lắm mà, làm gì cần tới em."

Kyung kéo tay áo lên, để chiếc rìu trong tay xuống, nói với cậu: "Anh cả mới tới nơi em đã định hưởng thụ rồi đấy à? Anh nói cho em biết, một phần ba chỗ này để dành cho em đó, không chẻ hết không được ăn sáng!"

Cậu chàng vừa nói vừa chỉ đống củi còn quá nửa chưa chẻ.

Jungkook lười nghe cậu chàng nói tầm xàm, cậu bước xuống lầu.

Vừa khéo gặp Taehyung đang đi từ sau nhà lên với chú Cha.

"Dậy rồi hả?" Taehyung liếc nhìn sắc mặt Jungkook, nói: "Trong nồi có cháo trắng đó, cảm thì ăn đồ nhẹ bụng thôi."

Jungkook: "Em phải đi chẻ củi."
Chân Taehyung khựng lại, quay đầu: "Chẻ gì cơ?"

"Chẻ củi." Jungkook nhìn ra sân nói: "Anh hai mới nói á, không chẻ hết không được ăn!"

Cậu vừa dứt lời là tiếng ném rìu vang lên, ngay sau đó là tiếng Kyung gào: "Jungkook! Chú mày ấu trĩ vậy luôn? Còn mách lẻo nữa."

Taehyung vỗ ót Jungkook, "Đừng có chọc ghẹo anh hai em nữa, hôm nào chọc nó cáu lên anh không gánh nổi em đâu."

"Em rành tính anh ấy quá rồi." Jungkook nói.

Mấy năm nay cậu chàng làm cậu cười nhiều dữ lắm.

Ăn sáng xong chú Cha mới dẫn cả bọn lên núi Ngọc Dương.

Cả đi cả về chắc cũng đến chiều.

Chú Cha đi đầu dẫn đường, vừa cầm rựa chặt cành cây bên đường vừa nhắc: "Bây giờ ít người tới đây lắm, đường mòn bị cành gai lấp hết, trời mưa nên đường trơn nữa, cẩn thận chút nhé."

Leo núi vốn chẳng phải chuyện nhẹ nhàng, đặc biệt là loại rừng sâu núi thẳm phương nam đúng nghĩa này.
Jungkook đi trước Taehyung, gặp chỗ khó đi Taehyung đằng sau sẽ đẩy cậu, mà có thế thì Jungkook cũng mệt bở hơi tai.

Kyang cũng chẳng khá khẩm hơn gì, hơn nữa mười phút trước cậu chàng mới ngã một cú, người toàn bùn.

Rêи ɾỉ suốt đường đi.

Kyang: "Trường học không đủ sáng sủa ư? Bóng rổ không vui ư? Bạn nữ trong trường không xinh xắn ư? Cho em cơ hội lựa chọn lại lần nữa, em thà sống luôn trong trường học tới già."

"Đừng tấu hề nữa." Jungkook vỗ chát vào lưng cậu chàng, "Nhìn đường đi, có thích ngã nữa không."

Nói chung, chuyến xuôi nam này rất mệt, chạy tới chạy lui vất vả bao nhiêu ngày.

Cả nhóm nghỉ chân ở lưng sườn núi.

Jungkook nhìn căn nhà dưới chân núi, nhớ đến lời Jeon Jihoon nói. Thời đại này còn chưa có xe lửa nối liền nam bắc, vận chuyển gỗ từ đầu nguồn là cả một vấn đề lớn. Hơn nữa rất nhiều loại gỗ quý chỉ có ở phương nam, chỉ đi về thôi đã mất hai tháng, đúng là một rất tốn công tốn sức.
Jungkook nhìn nhìn Taehyung đang đứng uống nước bên cạnh. Động tác ngửa đầu làm từ đầu xuống xương quai xanh của anh nối liền thành đường thẳng. Cả người thường xuyên đi núi như chú Cha cũng đang thở dốc, chỉ mình anh trông như chẳng hề hấn gì.

"Em định nhập một lô đàn hương về." Jungkook chợt nói.

Kyang cũng đang uống nước phun ngay tại chỗ, quay đầu nhìn cậu nói: "Em nói em định nhập gì cơ?"

Jungkook: "Em nói chuyến này về, em định nhập một lô đàn hương mang đi."

"Em điên à!" Kyung cũng nói.

Chỉ mình Taehyung, anh thong thả vặn nắp chai, hỏi Jungkook: "Quyết định từ bao giờ vậy?"

"Trên đường đến đã có dự định rồi." Jungkook đáp.

Kyung: "Chuyến này bác cả bảo chúng ta đi xem hàng đã đặt, xác định chất lượng thời gian và số lượng, em tự ý tự quyền không sợ bác cả đánh gãy chân à? Mà em lấy đâu ra tiền?"
Jungkook: "Yên tâm, có gãy cũng là chân em."

"Anh cả!" Kyung chuyển hướng sang Taehyung, "Anh nói nó đi kìa!"

Tới bây giờ Kyung vẫn nhớ rõ chuyện Jungkook lấy trộm con dấu trong nhà rồi bị đánh. Hình như chẳng có chuyện gì trên đời mà cậu không dám làm. Nếu cậu đã nói vậy thì nghĩa là cậu thật sự có kế hoạch thực hiện.

Đây nào phải chuyện bọn họ có thể tự quyết định được.

Cả Kyang cũng nói: "Hàng nhà mình nhập mỗi năm luôn có quy định số lượng và hạn mức phân phối, em định nói sao với bác cả?"

Jungkook: "Hàng của cá nhân em, không cần phải nói với nhà."

"Cá nhân em..." Kyung tròn mắt, nhìn nhóc con nhỏ nhất nhà họ Jeon, "Hàng của cá nhân em? Em lấy đâu ra tiền?"

Lại là vấn đề đầu tiên.

Taehyung đột nhiên bật cười rồi nói: "Em nó có tiền."
Jungkook nhìn Taehyung, "Anh xem cái hộp trên đầu giường em rồi à?"

Taehyung: "Mỗi lần giấu tiền em hiên ngang thế, anh còn cần phải mở ra xem à?"

Cũng đúng, chuyện Jungkook bắt đầu tích tiền từ rất lâu trước đây không hề giấu anh.

Tính đến hôm nay quỹ đen của cậu cũng kha khá rồi. Mấy năm nay Jungkook rất có ý thức để dành tiền, từ tiền lì xì dịp lễ tết đến hoa hồng từ các tác phẩm cậu lục tục bán ra những năm qua.

Tuy phần nhiều nằm trong sổ sách của gia đình, nhưng phần riêng của cậu thì trước giờ Jeon Jihoon không hề bảo cậu nộp lên.

Chủ yếu là thấy cậu không có thói quen tiêu xài lung tung.

Jungkook đang chờ thời cơ này đây, bây giờ cậu không thiếu đường đi, vốn liếng hay tay nghề, tất cả đều đã đến lúc chín muồi rồi. Cậu cần có tài sản riêng không dính líu đến nhà họ Jeon nhưng có thể chống đỡ cho nhà họ Jeon trong tương lai.
Xem như là đường lui, cũng là bảo hiểm.

Đàn hương là loại gỗ thích hợp làm đồ gia dụng cao cấp lẫn thủ công mỹ nghệ, tiền trong tay cậu thừa không thừa thiếu không thiếu.

Với tính cách trên thương trường của cậu kiếp trước, không chừng sẽ có không ít kế hoạch và đầu tư mạo hiểm.

Nhưng hiện tại cậu chỉ mong ổn định cho nên không hề gấp gáp. Ban đầu đi chuyến này cũng không có mục đích đó, nhưng nếu đã tới đây rồi thì lý nào không làm chứ.

Nhưng với bọn Kyung thì hiển nhiên là bất ngờ, cuối cùng đành trông mong hết vào Taehyung.

Rồi hai cậu chàng nghe anh cả nhà mình nói một câu như này: "Không đủ tiền có thể hỏi anh, trước khi em thành niên sẽ không thu lãi."

Vô hình trung lời Taehyung đã khiến Jungkook vững lòng hơn rất nhiều. Cậu nhớ lại trước khi xuất phát anh đã nói, muốn làm gì cứ làm. Đương nhiên thật ra cậu không nghèo đến mức đó.
Cả nhóm ở lại trên núi cả một ngày để xử lý hết các nhiệm vụ Jeon Jihoon giao cho.

Jungkook dùng thêm một ngày nữa để chọn cho xong vật liệu mà mình muốn. Tiền vận chuyển với tiền hàng, thêm cả quà mua cho người trong nhà, chuyến này Jungkook đã tiêu gần hết quỹ đen rồi.

Tối hôm ấy cả bọn quay lại căn nhà trong huyện Mạo Sơn của chú Cha.

Jungkook nằm trên giường cộng sổ.

"Tính xong chưa?" Taehyung đi vào hỏi.

Anh vừa mới tắm xong, chỉ mặc một chiếc áo thun trắng.

Jungkook ngóc lên, "Anh không lạnh à?" Nói rồi cậu thuận tay lật tấm chăn bên cạnh lên ra hiệu anh nằm vào.

Taehyung đi tới ngồi bên mép giường. Jungkook vừa nhìn anh cởi giày vừa hỏi: "Anh, anh có từng lo lắng không?"

Taehyung lên giường ngồi cạnh Jungkook, với tay lấy sổ sách trong tay cậu qua lật ra xem, sẵn miệng hỏi: "Lo lắng chuyện gì?"
"Thì đủ thứ chuyện, chẳng hạn như anh vừa học lớp mười hai vừa kiêm thêm quá chừng nghề tay trái, còn phải hỗ trợ chuyện trong nhà, chắc cũng phải có lúc thấy lo không xuể chứ?"

"Không có."

Jungkook: "..."

Được rồi, cậu biết là mình hỏi nhầm người mà.

Taehyung xem xong sổ sách trong tay rồi đưa mắt nhìn cậu, hỏi: "Sao thế? Căng thẳng à?"

"Cũng không phải." Jungkook đáp, "Chỉ là thấy không yên lòng, chắc là có nhiều thứ phải chuẩn bị quá."

Từ năm tuổi đến nay, cậu dùng gần mười năm khiến mình trở thành thợ cả bé Kook của nhà họ Jeon, sửa đổi vài thứ, đồng thời cũng không ngừng thay đổi bản thân. Bước đi ngày hôm nay xem như một lần mạo hiểm sau mấy năm cậu luôn ổn định từ tốn.

Một điều sớm muộn gì cũng phải làm, hơn nữa còn nhất định phải làm.
Cậu đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, cũng không phải hoàn toàn không có kinh nghiệm, nhưng cậu vẫn lo lắng.

Trên thực tế nỗi lo ấy vẫn theo cậu suốt mấy năm nay chưa hề tiêu tan, cũng là thứ đôn đốc thúc giục cậu không ngừng tiến tới, không được dừng bước.

Mỗi một quyết định của cậu đều như mở ra một lối rẽ mà chính bản thân cậu cũng không biết nó dẫn về đâu.

Cậu chỉ biết đích đến luôn là một.

Nhưng bắt đầu từ rất lâu trước đây, cậu đã tự nói với bản thân rằng sự sai lầm trong bất kỳ phán đoán hay quyết sách nào cũng có thể phải trải một cái giá không tưởng tượng nổi, cho nên cậu phải cẩn thận tuyệt đối.

Taehyung cầm quyển sổ trong tay đánh đầu Jungkook, nói thật nhẹ: "Đừng tự tạo cho bản thân áp lực lớn như thế, biết tại sao anh chưa từng lo lắng không?"
"Tại sao ạ?" Jungkook hỏi.

Taehyung gõ vào thái dương mình, "Vì đầu óc đủ xài."

Jungkook thấy có mùi bị chê liền lườm, "Ám chỉ em ngốc hả."

Taehyung chuyển sang gõ mặt cậu, sẳng giọng: "Ý anh là anh của em đủ thông minh rồi, nếu hôm nào đó em không muốn làm nữa cứ dừng lại cũng không sao."

Jungkook nhìn vào mắt Taehyung, cuối cùng khẽ đáp một câu.

"Em biết."

Chỉ cần là lời anh nói, Jungkook hoàn toàn tin tưởng anh sẽ thực hiện đúng như thế.

Nhưng Jungkook không nói ra, cậu không thể là Jungkook đi tới đường cùng rồi chờ Taehyung từ vạn dặm xa xôi chạy đến đoạn hậu như kiếp trước. Không phải Jungkook đã giao trọn vận mệnh mười năm và mọi quyết định trong đời vào tay người khác rồi bị động chờ đợi ngày phán xử.

Kiếp này cậu phải là một thân cây.

Đóng giữ tại nơi gọi là nhà, tỏa cành kết tán khắp mười dặm vuông.
Cậu cần người tên Taehyung ấy, dù có đi qua mưa nặng tuyết dày, cuối cùng vẫn dừng chân nơi cậu.

Anh nói, nếu em không muốn tiếp tục nữa thì cứ dừng lại cũng không sao.

"Anh."

"Hửm?"

"Em sẽ cố gắng."

"Em luôn như vậy mà Jungkook."

Sáu giờ sáng hôm sau cả bọn lên đường về nhà. Mùa này ngày ngắn đêm dài, lúc trời chưa sáng hẳn còn có mưa nhỏ.

Bọn họ phải bắt xe từ huyện Mạo Sơn vào nội thành để lên tàu lửa.

Chú Cha tìm giúp một chiếc xe hàng nhỏ có bạt che tiện cho cả bọn chất hết đống hành lý từ to tới nhỏ.

Trước khi xuất phát có một chuyện nhỏ.

Nhà hàng xóm cách vách với chú Cha có một cô con gái đang xin nghỉ về nhà thăm bà ngoại bệnh, vừa khéo về trường cùng lúc với bọn họ nên xin đi nhờ.

Xe lăn bánh rời xa dần núi non trùng điệp của huyện Mạo Sơn, bầu trời cũng chậm rãi sáng hẳn.
Jungkook dậy sớm quá nên đang gối lên ba lô ngủ bù trong thùng xe phía sau.

Kyung rủ Kyang với cô bé kia đánh bài cạnh đó, láo nháo đến độ làm Jungkook tỉnh giấc.

"Tới đâu rồi?" Cậu hỏi.

Kyung ném lá bài tủ ra, thuận miệng đáp: "Còn sớm lắm, phải chiều mới tới nơi."

"Mình đi chuyến tàu mấy giờ vậy?" Jungkook lại hỏi.

Lần này Taehyung trả lời cậu: "Tám giờ tối."

Jungkook nhìn về phía Taehyung đang ngồi cạnh cửa, anh gác một chân trên đuôi xe, chân kia cong gối, đang ngắm sợi dây chuyền thánh giá trong tay, chính là sợi cậu mua tặng anh trước đó. Tối qua cậu đã đưa anh.

Jungkook bò qua, gác cằm lên đầu gối Taehyung nhìn ra ngoài, ngáp dài rồi nhập nhèm hỏi anh: "Nếu còn chưa tới giờ lên tàu vậy hay mình hẹn tài xế Lim ra ăn cơm?"

"Không cần." Taehyung nói, "Lúc đến anh đã liên lạc với anh ấy rồi."
Jungkook à một tiếng, không cưỡng cầu.

Chuyện Choi Siwon cũng là do anh ta báo cáo với Taehyung, Jungkook sợ ăn bữa cơm tự dưng lại nhắc đến rồi không yên được.

"Còn buồn ngủ không?" Taehyung bóp bóp sau cổ cậu rồi hỏi.

Jungkook thoải mái híp mắt, nói nửa thật nửa giả: "Chuyến này tiêu xài nhiều quá, em xót xa cho cái ví đã rỗng tuếch mà mất ngủ cả đêm."

Taehyung cười, "Đã bảo có thể cho em mượn mà."

"Em sợ mang nợ mất nước." Jungkook nói.

Taehyung: "Nhát gan thế? Anh còn chưa nói mức lãi mà."

Kyung ngồi cạnh mải mai: "Jungkook, anh kể em nghe chuyện này, em tuyệt đối đừng lầm lỡ. Hồi năm trước anh mượn anh cả tí tiền mua đĩa phim điện ảnh bản kỉ niệm, năm nay lãi tăng hơn gấp đôi rồi. Có anh em nào mà tính lãi kiểu vậy không."

Jungkook đảo mắt, "Đừng có so em với anh."
Kyung tức hộc máu, xỉa: "Em tưởng em đặc biệt lắm à."

Taehyung bên cạnh chỉ cười không nói gì.

Jungkook ngửa đầu nhìn anh, cậu cũng dở hơi, lại hỏi thật: "Giảm giá không anh?"

"Em muốn giảm bao nhiêu?" Taehyung cụp mắt nhìn cậu.

Jungkook ngẫm nghĩ, "Ít nhiều gì cũng năm mươi phần trăm nhỉ."

Taehyung cười, "Năm mươi thì đáng gì, Kookie luôn là đặc biệt mà."

Jungkook suýt cắn phải lưỡi, rồi cậu nghe tiếng Kyung kêu gào: "Đúng rồi, Jeon Jungkook đương nhiên phải là đặc biệt rồi, đặc biệt thấy ghét ấy!"

Jungkook lập tức thò chân đạp cậu chàng một cú.

"Hôm nay anh ngứa đòn đấy à?" Jungkook nói rồi thấy cậu chàng liên tục giục con gái nhà người ta đánh tiếp liền nhíu mày nói: "Kyung, Kyang hai người một vừa hai phải thôi, con gái nhà người ta phải về trường để học đó. Hai người đừng có ở không đi dạy hư người ta."
Cô bé kia cũng trạc tuổi Jungkook, một thiếu nữ miền nam điển hình.

Da dẻ trắng trẻo, ánh mắt linh động, không ngại ngùng gì mấy, đi nhờ xe các bạn nam vẫn cười nói vui vẻ được.

Cô bé nghe Jungkook nói vậy thì đỡ lời: "Đâu có gì, vốn tớ cũng biết chơi rồi mà, gϊếŧ thời gian thôi."

"Nghe chưa?" Kyung lại ngứa mồm, "Lo chuyện bao đồng."

Jungkook chỉ muốn tát cho cậu chàng vài cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com