Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Đến khi chiếc xe an ổn nằm trong bãi đậu xe dưới tầng hầm của khu chung cư cao cấp, Kim Taehyung vẫn chẳng hiểu sao mình lại có thể đem con mèo hoang bẩn bẩn đáng thương kia về nhà mình mà không chút đắn đo như thế.

Nó ngồi ngoan trên ghế phụ, không kêu gào cũng không vung móng cào vào bất cứ đâu như anh đã tưởng tượng, nó ngốc nghếch giương đôi mắt màu tím trong veo nhìn chằm chằm vào anh.

"Sao tao có thể đem mày về đây được chứ?"

Taehyung không hiểu nổi chính mình. Nó thật sự rất tội nghiệp, nhưng anh cũng không có ý định sẽ mang nó về nhà để nuôi. Nguyên nhân đầu tiên và quan trọng nhất chính là, nơi này không cho phép nuôi thú cưng.

Kim Taehyung ảo não nhìn con mèo đang yên lặng ngồi ngoan trên ghế nhìn mình chăm chú như đang chờ đợi sự an bài tiếp theo của anh, không hiểu sao mà Taehyung lại có cảm giác như nó đang dựa dẫm trông cậy vào anh rất nhiều, điều đó khiến Taehyung thực sự rất áy náy.

Lẽ nào thật sự phải đưa nó ra ngoài kia, hay là mang đến trung tâm bảo vệ động vật...

Taehyung đắn đo nhìn mèo hoang, mèo hoang cũng yên lặng nhìn vào mắt anh, sắc tím trong veo mê hoặc từ đôi mắt của nó như kết thành một sợi tơ mảnh nhưng chắc chắn, len lỏi xuyên qua đôi đồng tử của anh, chạy thẳng một đường đến trái tim. Khiến cho anh động lòng trắc ẩn.

"Meo..."

Mèo hoang tội nghiệp kêu một tiếng nhỏ nhẹ, nó không dám gào thảm thiết, cũng không dám quậy phá ồn ào hay gắng sức van xin, chỉ khe khẽ kêu một tiếng như thế rồi thôi. Nhưng cũng chỉ cần có như thế, lòng Taehyung đã nặng trĩu mất rồi.

Nó dường như đã gần kiệt sức.

Mèo hoang chớp đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, mi mắt dần dần hạ xuống, có vẻ nó đã rất mệt. Nó chầm chậm hạ mình xuống, kề cái mặt nhỏ lấm lem trên chiếc ghế da rồi cuộn mình lại.

Nó ngủ mất rồi.

Taehyung vô cùng đau đầu.

Lần đầu tiên trong cuộc đời chỉ vì một con mèo ngốc nghếch quái dị này mà anh lại bị đẩy vào loại tình huống tiến thoái lưỡng nan như thế.

Bỏ mặc nó ở đây không được, vì bảo vệ sẽ phát hiện ra, nhưng nếu đem nó đến trung tâm... Taehyung nhìn nó một hồi chẳng hiểu được tại sao mình lại không thể dứt khoát ra quyết định mang nó đi, cứ như vậy thừ người ngồi suy nghĩ miên man.

Rồi như có thứ ma lực gì đó thôi thúc, Taehyung trong dòng suy nghĩ vô định không biết lúc nào đã vô thức khởi động lại xe rồi lái ra khỏi tầng hầm, ngẩn ngơ mãi cho đến khi dừng lại trước một phòng khám cho thú cưng, anh lững thững ôm lấy mèo hoang nhếch nhác đi thẳng vào bên trong.

Mãi cho đến khi nhìn thấy nó nằm yên trên chiếc giường nhỏ, được bác sĩ tắm rửa rồi sơ cứu, lí trí dường như đã lạc trôi ở đâu đó suốt gần một tiếng đồng hồ của anh mới lại quay trở về.

Lúc mèo hoang được trở về với vòng tay của Taehyung, trên người của nó dường như đã bị những băng vải trắng quấn cho kín mít, bộ lông màu bánh quy bị nướng cháy lởm chởm chỗ cao chỗ thấp trông có vẻ buồn cười nhưng ít ra vẫn dễ nhìn hơn lúc được đưa vào phòng khám.

Taehyung thở dài nhìn nó được bác sĩ bỏ vào trong một chiếc lồng bằng nhựa cứng, bên dưới có lót một lớp thảm lông mềm mại rồi đưa cho anh, âm thầm cảm thán phòng khám tư này quả thật rất biết cách làm ăn, không những khám bệnh cho thú cưng còn tranh thủ kinh doanh vật dụng dành cho thú cưng.

Thanh toán xong rồi ôm cái lồng đi ra, mới được vài bước, chẳng biết thế nào mà Kim Taehyung lại tất tả quay trở lại phòng khám, chân bước nhanh qua chỗ bày những đồ dùng cần thiết cho thú cưng.

"Cát, thức ăn cho mèo,..."

Taehyung lẩm bẩm rồi gói hết bọn chúng mang về, còn cẩn thận nhờ nhân viên gói hàng rồi bỏ trong thùng carton.

Lại quay về chung cư, Taehyung bình thường đi ra ngoài tác nghiệp luôn mang theo rất nhiều đồ nên bảo vệ ở đây cũng không còn lạ lẫm với anh, việc lén lút vận chuyển "hàng cấm" coi như cũng khá trôi chảy.

Khuân được đống đồ lỉnh kỉnh kia về được đến nhà thì cũng đã tốn hết không biết bao nhiêu sức lực của Kim Taehyung. Vừa bước vào nhà, anh đã chẳng còn quan tâm đến cái gì mà lao ngay đến sofa nằm dài thở hổn hển, mãi cho đến lúc nghe thấy tiếng kêu léo nhéo của Mèo hoang phiền phức anh mới chợt bừng tỉnh.

"Quên mất mày chứ."

Taehyung thở hắt ngồi dậy mở cửa cho nó chạy ra, anh nhìn chằm chằm nó một lúc, rốt cuộc cũng chấp nhận số phận sẽ nuôi nó. 

Mèo hoang vừa được thả ra liền mon men lại gần Taehyung, nhưng nó không dám đến quá gần, tiếp đó, lại giương đôi mắt màu tím đặc biệt mà nhìn anh chăm chăm.

"À đúng rồi, mày cũng phải có một cái tên chứ?"

Taehyung chủ động lại gần nó, mèo hoang ngược lại không tỏ ra chút sợ sệt mà ngoan ngoãn đứng yên cho anh sờ lên đầu nó, vò vò mấy cái.

Taehyung liếc đến phía dưới đuôi nó, tự thấy buồn cười với hành động của chính mình lại không phát hiện ra mèo hoang vừa bị nhìn đã cụp chiếc đuôi xù của mình xuống.

"Là một thằng nhóc nhỉ, vậy gọi mày là Gao đi."

Tư duy đặt tên của Kim Taehyung thật ra rất đơn giản, bình thường mấy đứa bé trai vẫn thích xem hoạt hình siêu nhân gì đấy, nhóc mèo này cũng là giống đực, gọi tên Gao vì nó tựa tựa như siêu nhân Gao.

"Meooo."

"Gao" trước mặt anh kêu dài một tiếng.

Tất nhiên Kim Taehyung không thể nhận được thông điệp của loài mèo, cứ nghĩ nó đang phấn khích, anh lại có chút hứng thú gọi thêm vài tiếng nữa.

"Này Gao!"

"Chậc, cái tên càng gọi càng thấy ngầu ấy chứ."

"Meoooo~"

"Mày thích lắm đúng không, lần sau tao gọi Gao một tiếng là mày phải chạy tới ngay biết chưa, nghe lời thì được cho ăn. Ok?"

"Ngao ngao."

Mèo hoang thảm thiết kêu hai tiếng, Taehyung còn tưởng nó phấn khích, anh có chút hào hứng mà vuốt ve bộ lông của nó.

"Trông thảm thật chứ, giờ thì mày có nhà rồi đấy, sau này không được đi lung tung nữa biết chưa."

Chắc là Gao hiểu được nên ngay khi vừa nghe Taehyung nói xong, nó đã ngoan ngoãn dụi đầu vào chân anh cọ cọ.

"Rồi rồi, bây giờ tao đi làm việc, mày vào kia ngủ đi, tối lại cho mày ăn."

Lúc nãy có định mua cho nhóc Gao một ngôi nhà nhỏ, nhưng ở cửa hàng tạm thời đứt hàng nên còn phải đợi thêm vài ngày. Taehyung tặc lưỡi ôm nhóc con bỏ lại vào trong chiếc lồng ban nãy nhưng không đóng nắp lại để phòng trước hợp Gao lại làm bậy trong lồng thì toi.

Anh vừa đi chân trước, chân sau nhóc Gao đã lù lù theo sau, hai bên thái dương Taehyung khẽ giật vài cái.

Đây chính là vẫn đề mà anh quan ngại nhất.

"Ở yên trong đấy đi, mày mà bước ra khỏi đó tao tống mày ra khỏi nhà."

"Meo"

"Meo cái gì mà meo, nghe lời đi, tao không có tính kiên nhẫn đâu đấy."

Taehyung lần nữa đặt nó vào trong lòng, lần này nhóc Gao không dám đi theo anh nữa, nó giương đôi mắt anh tím long lanh đầy tội nghiệp nhìn anh, nhưng tất nhiên Taehyung không dư thời giờ để nhìn lại nó mà dứt khoát quay người bỏ đi mất. Thế là nhóc mèo tội nghiệp đành phải cuộn tròn thân thể bị quấn băng kín mít nằm xuống.

"Chủ nhân thật tốt bụng, nhưng  mà sao ngài ấy dữ quá à..."

----

Vì tính chất công việc nên sinh hoạt của Taehyung cũng không điều độ cho lắm. Cho đến lúc làm xong đâu vào đấy, đồng hồ cũng đã điểm 11 giờ đêm.

Taehyung ngáp dài một cái, đi một mạch xuống bếp lấy trong ngăn tủ một gói mì, lại mở tủ lạnh lấy thêm hai cây xúc xích và một quả trứng rồi loay hoay đặt nồi lên bếp nấu mì.

Bữa tối đơn giản cùng với một bát mì và một chai nước ép có sẵn trong tủ lạnh, Taehyung mĩ mãn xoa bụng đem bát đi rửa rồi một mạch đi về phòng ngủ, đánh một giấc ngon lành.

Hoàn toàn không nhớ đến lời mình đã hứa với ai đó lúc chiều. Hay nói cách khác, anh hoàn toàn quên luôn sự tồn tại của nhóc Gao.

Nửa đêm nhóc mèo tội nghiệp vì đói mà giật mình thức dậy, nó hoang mang nhìn không gian xung quanh một màu tối om, mới chợt nhận ra mình đang nằm trong chiếc lồng ấm áp mà nó được chủ nhận đem bỏ vào lúc chiều.

"Chủ nhân đâu rồi, bây giờ đã tối chưa, sao chủ nhân không cho mình ăn?"

Mèo nhỏ hoang mang đứng dậy, dùng cơ thể như "thương binh hạng nhất" của mình chậm chạp bước ra khỏi chiếc lồng. 

Phòng khách tối om lại yên lặng lặng khiến mèo nhỏ có chút lo lắng, nơi này là chung cư hiện đại của con người, mà nó thì chỉ là một còn mèo tinh sống trong tộc, từ nhỏ lớn lên đã làm quen với ánh đèn được thắp bằng mỡ của Giao Nhân, ngủ trên chiếc giường tre mộc mạc, nào có biết đến nơi lạ lẫm như thế này. Trước kia khó khăn lắm mới làm quen được với khu nhà xuống cấp ở ngoại ô kia, lang thang suốt mấy tháng trời ngoài đường, nó cũng hiểu biết được chút chút, nhưng đến nơi hiện đại như thế này, mèo nhỏ chẳng biết làm sao cả. 





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com