Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5 : QUA CẦU 1

Ngày mới lại được bắt đầu, như thường lệ sáng nào Leno cũng có mặt cùng hộp sữa tươi trên tay.

Hôm nào con bé cũng nói với Taehyung những lời tương tự, chúng cứ như đã được lặp trình sẵn trong đầu của Leno.

Đại loại những câu con bé hay nói là:

"Chào buổi sáng chú"

"Uống sữa tôi đưa đi nhé vì không có rượu đâu"

"Chú... Hộp sữa này phải uống lạnh mới ngon"

Hôm nay Leno vẫn đến nhưng không mang gì trên tay cả. Đứng trước cánh cửa phòng, Leno ngại ngùng nhìn Taehyung cất giọng giải thích:

"Tôi tìm hết nhà rồi mà không tìm thấy hộp sữa nào hết, xin lỗi chú nhé"

Taehyung thông thường sẽ im lặng để con bé một mình đọc thoại, nhưng hôm nay thì khác, một tông giọng trầm xa lạ với Leno cất lên:

"Ừ... Tủ lạnh còn nhiều lắm"

Anh vừa nói vừa bước gần về phía tủ lạnh, không nhanh không chậm lấy ra một hộp sữa. Taehyung đặt nó lên bàn rồi đẩy về phía Leno:

"Uống đi"

Leno lắc lắc chiếc đầu nhỏ nhanh tay đẩy ngược về phía Taehyung:

"Không, tôi thấy chú thích nó hơn tôi. Nên chú uống đi, tôi lớn rồi không uống sữa đâu"

Leno chạy ngay ra ngoài sau khi thành công trêu chọc Taehyung.

Taehyung đứng trong phòng chợt cười. Xem ra mọi sự cố gắng của Leno đã được công nhận. Con bé thành công trong việc thân thiết với Taehyung. Cả Taehyung và Jungkook đều yêu mến Leno rất nhiều.

Taehyung cầm hộp sữa trên tay rồi uống cạn, nếu anh không uống ngay thì đống sữa trong tủ lạnh sẽ hết hạn mất.

...

Jungkook ở trong phòng, cậu đã dành cả một buổi sáng để ngồi không, cậu chẳng làm gì cũng không suy nghĩ gì cả. Đầu óc của Jungkook luôn trong trạng thái trống rỗng, tâm trạng cũng chẳng khá hơn. 

Cậu ý thức được việc bản thân đang tiếp nhận thông tin không thật từ William, nhưng ngoài hắn ra chẳng có ai nói gì với cậu cả.

Một ngày của Jungkook diễn ra cực kì nhàm chán. Ngoài việc William suốt ngày bám theo cậu thì chẳng có gì đặc biệt.

Hôm nay William quyết tâm ngồi lỳ trong phòng. Jungkook không có ý kiến về việc hắn ở đâu, làm gì vì điều đó không ảnh hưởng đến cậu. William làm gì kệ hắn, cậu không quan tâm.

Jungkook ngồi im lặng một góc giường, tay của cậu vô thức sờ vào chiếc nhẫn duy nhất trên ngón tay áp út. Jungkook chỉ bị mất ký ức, cậu không ngốc đến mức không hiểu ý nghĩa của nó là gì. Dù không có bất kì cảm xúc vào về nó nhưng điều Jungkook hoàn toàn chắc chắn là cậu sẽ không tháo nó ra.

Ngắm chiếc nhẫn một lúc, Jungkook chợt nhận ra gì đó, cậu đưa tay sờ vào chữ "K" được khắc bên cạnh viên kim cương. Ai cũng có thể dễ dàng hiểu đó là tên của cậu, nhưng chỉ đơn giản là vậy thôi sao? Jungkook thì không nghĩ như thế.

Và suy nghĩ của Jungkook đúng! Chữ "K" được khắc tỉ mỉ đó không đơn thuần là tên của cậu. Nó là Kim, là họ của chồng cậu - Kim Taehyung.

Tìm kiếm trong vùng kí ức trống trải...

Jungkook không nhớ bất kì điều gì liên quan tới chiếc nhẫn ấy...

Cơn đau đầu kéo đến lập tức thổi bay những dòng suy nghĩ của Jungkook. William nhận ra, và như cơn lốc hắn chạy ngay đến, lợi dụng việc Jungkook mất kiểm soát vì cơn đau liền đưa thuốc vào miệng cậu.

Jungkook biết nhưng chấp nhận uống, vì cơn đau ấy như đang đập nát bộ não của cậu, đau lắm, cậu không chịu nổi!

Như mọi lần, Jungkook ngất khi dùng loại thuốc ấy. William đỡ người cậu nằm xuống giường, thật ra hắn thích nhất là Jungkook mỗi lúc như vậy. Vì khi ấy hắn có thể tự do chạm vào mà cậu không hề phản kháng.

William ôm lấy Jungkook, tay hắn vô tình va chạm vào chiếc nhẫn trên tay cậu. Theo phản xạ giật mình, hắn hiểu ngay cơn đau đầu vừa rồi là vì nó.

Không chần chừ, hắn gỡ chiếc nhẫn khỏi tay Jungkook rồi mở cửa vứt đi.

"Đừng trách anh, làm như vậy em mới không có hội để nhớ. Với lại tay này của em không thích hợp đeo nhẫn bạc"

...

Tối đến, William ra cổng đón chào một vài vị khách quý. Tất nhiên là bọn chúng làm chuyện bất hợp pháp, sao khi Kim Gia được gạch tên khỏi mafia thì William vương lên vị thế đứng đầu.

Hắn mở rộng thêm vài lĩnh vực: buôn người, hàng lậu và cả vũ khí.

William chỉ thua Kim Gia ngày trước mỗi việc xây dựng lò chế tạo bom nguyên tử. 

Hắn cùng vài ba tên mặc vest tối màu, trên mặt bọn chúng đều hiện rõ hai chữ đê tiện.

Để so sánh thì Taehyung khác bọn chúng rất nhiều. Anh chỉ là người tạo ra tòa nhà và cả một hệ thống bảo mật. Taehyung chưa từng tham gia hoạt động buôn bán trẻ em và những trò ghê tởm của bọn chúng.

Taehyung không quan tâm đến việc William cùng "đối tác" đang bàn bạc những gì, anh rời khỏi phòng với ý muốn xác nhận xem Jungkook đang ở đâu.

Jungkook bây giờ là một tâm hồn rỗng, Taehyung không mong cậu ở đây, anh sợ đầu óc của cậu sẽ bị những chất độc đen tối, tàn bạo ấy ảnh hưởng.

Jungkook không ngây thơ, không ngốc và càng không đơn giản nhưng đối với Taehyung cậu là một bông tuyết trong sạch, và anh sẽ giữ cho bông tuyết ấy trong sạch hết mức có thể.

...

Cùng lúc ấy, Jungkook tỉnh dậy, ngồi một mình trong căn phòng rộng lớn. Vùng lưu trữ của cậu lại trở nên trống rỗng, Jungkook ghét cảm giác này! Cậu ghét việc bản thân bị ép phải phụ thuộc vào ai đó.

Tiếng bước chân từ phía cửa phá tan bầu không khí yên lặng, Maria xuất hiện trước mặt cậu.

William cố ý không để Jungkook gặp Taehyung còn Maria thì cố ý đến đây để tìm Jungkook.

Ả nhận ra chuyện ả muốn tách hai người ra chỉ là lý do thôi, thứ ả thật sự mong muốn luôn luôn là giết chết Jeon Jungkook.

Maria nở nụ cười công nghiệp cất giọng nói với Jungkook:

"Anh giúp em chuyện này nhé"

Jungkook im lặng, cậu không quan tâm những điều ả đang lảm nhảm vì nhìn thôi đã biết ả muốn gì rồi.

"Anh có nhớ William không? Cái người mà yêu anh đến phát điên thật ra đã nói dối anh vài chuyện về Kim Taehyung. Nếu anh muốn biết thì đi cùng em, em sẽ cho anh thấy sự thật!"

Jungkook đồng ý đứng dậy. Cậu thừa biết ả lừa cậu. Nhưng vì một mục đích khác nên Jungkook chấp nhận để ả lừa. 

Maria cười nửa miệng. Ả đưa Jungkook lên trên khu vip cách đó vài tầng lầu, trong đầu còn thầm chê bai con người trước mặt ả thật dễ lừa và ngu dốt.

Cửa thang máy mở, Maria tiếp tục dẫn Jungkook vào một căn phòng, trước mặt cả hai lúc này là hồ nước làm bằng kính cỡ lớn.

Chỉ có duy nhất cây cầu làm bằng những tấm kính cắt nhỏ để dẫn sang phía bên kia.

Đây là nơi thứ hai làm Maria sợ nhất trong tòa nhà này. Chỉ đứng thôi ả cũng cảm thấy lạnh người.

Jungkook bình thản đứng trước tấm kính.

"Làm gì?"

"Thật ra em muốn cho anh trải nghiệm một chút, nếu anh đi sang kia, điều anh cần biết sẽ đến thôi"

Jungkook nhìn xuống phía dưới mặt kính trong suốt, dòng nước xanh sẫm màu đủ để thấy hồ rất sâu.

Jungkook im lặng không phản ứng làm Maria có chút nóng ruột.

"Anh sợ à? Không sao, em đi ngay phía sau "

"Không"

"Vậy anh đi đi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com