Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 79

Jimin đương nhiên biết mọi sự sẽ thành ra như vậy, âm thầm cho người gọi Seokjin đến phòng mình. Vốn cũng không ưa nhau lắm, nhưng vào lúc này chẳng ai phân biệt thân phận làm gì nữa, giết được Kang Minseok, cả bọn cũng bị dần một trận tả tơi.

"Cậu gọi tôi? Có chuyện gì không?"

"Seokjin, ba của Kim Taehyung đến đây rồi. Chắc chắn sẽ mắng Jungkook một trận cho xem, anh trông chừng em ấy một chút, nhỡ thằng bé...."

"Sao cậu không nói sớm?"

Seokjin vội vã quay người rời đi lại bị Jimin gọi lại:

"Này! Tốt nhất đừng để lộ thân phận của anh cho ông ấy biết, nếu như còn muốn ở đây chăm sóc cho Namjoon."

Chẳng nhận được câu trả lời nào, Jimin chép miệng nhìn sang giường bên cạnh, Bi vẫn chưa tỉnh lại, trên mặt anh ấy lại thêm vài vết sẹo nữa rồi...

Đứng nhìn Namjoon qua tấm kính, Seokjin chỉ cần quay đầu là sẽ thấy được ông Kim ngồi ở dãy ghế bên kia, cách nhau chỉ ba mét. Jungkook chắc là về rồi đi. Quay người vào nhà vệ sinh, Seokjin bấm gọi cho Jungkook.

"Anh Jin...."

"Em ở nhà sao?"

"Vâng, anh đừng lo lắng cho em."

"Cái kia...ông Kim...."

"Em suy nghĩ kỹ rồi, sẽ không làm phiền Taehyung nữa...cảm ơn anh thời gian qua giúp đỡ em rất nhiều, sau này có cơ hội em sẽ đến thăm anh Namjoon nhé!"

"Này! Em đi đâu hả? Ở đó đợi anh về!"

Bước chân gấp gáp rời khỏi bệnh viện, Seokjin biết chắc tâm trạng mình không đủ bình tĩnh để lái xe, liền lao thẳng ra đường bắt taxi trở về Daegu. Trên xe lại gọi cho Jimin:

"Ông già kia đã nói gì với em ấy vậy? Thằng bé muốn một mình rời đi rồi!"

Jimin mím môi gấp rút cho gọi người ngăn Jungkook lại, nhưng người đã âm thầm lên xe taxi đi được cả nửa tiếng rồi. Hành lý mang theo chỉ có một vali đựng quần áo thường ngày, một balo chứa màu và giấy vẽ, còn mang theo một tình yêu vỡ nát được gói gọn lại cất vào nơi sâu nhất trong lồng ngực, Jeon Jungkook chính thức biến mất khỏi cuộc đời của Taehyung rồi...

Ngồi ở ghế sau xe, Jungkook cúi đầu lặng lẽ tống khứ đau khổ của mình ra ngoài bằng tuyến lệ, từng giọt long lanh rơi xuống mu bàn tay đặt trên đầu gối.  Tài xế xe lúc đầu đến giờ chăm chú nghe cuộc điện thoại của cậu không sót một từ, thì ra Jungkook và Taehyung đã chia tay rồi. Nhìn vào kính chiếu hậu, thiếu niên đang đau khổ cố gắng nén tiếng khóc của mình.

"Jungkook."

Jungkook ngẩng đầu ngạc nhiên, lúc này mới chú ý đến người lái xe, quen sao?

"Jungkook?"

"Anh là ai?"

"Con trai của Kang Minseok."

Tim thịch một nhịp, Jungkook nắm chặt lấy cửa xe đề phòng người phía trước.

"Đừng nhìn anh như vậy, lần trước là do anh thiếu suy nghĩ mới làm chuyện có lỗi với em, xin lỗi. Anh lúc đó là thật lòng thích em, Jeon Jungkook."

Thái độ của anh ta khiến Jungkook có chút đề phòng cùng băn khoăn, có nên tin không? Nhưng sao anh ta lại làm tài xế chứ?

"Anh....anh......"

"Chuyện lần trước anh xin lỗi. Rất rất xin lỗi luôn, mong Jungkook rộng lòng tha thứ, anh bây giờ đã suy nghĩ chính chắn hơn rồi."

"Bị Taehyung đánh một trận nên chín chắn lại rồi sao?"

Kang Jihyun cười khổ lắc lắc đầu, vẫn chuyên chú lái xe, tinh ý tránh nhìn chằm chằm khiến cậu hoảng sợ.

"Đúng thật từ sau việc đó anh đã thay đổi, nhưng không phải vì sợ Taehyung. Mà vì muốn thay đổi, và...em có thích anh của hiện tại hơn trước kia không?"

"Tôi không thích anh."

Jihyun bật cười, bộ dạng khóc đến thảm thương vừa nãy không còn nữa rồi. Jungkook vẫn rất đáng yêu như lúc trước. Ở gay bar, Jihyun bị đôi mắt cùng nụ cười đó hớp hồn ngay lần đầu tiên, còn là một bartender rất giỏi, từ ngày thấy Jungkook anh ta chẳng còn cặp kè cô bạn gái nào nữa, quyết tâm theo đuổi Jungkook, nghiêm túc như theo đuổi ước mơ của đời mình vậy.

"Jungkook, em là thứ ánh sáng mà anh đã dùng nhiệt huyết để đuổi theo, nhưng với mãi chẳng thể tới."

Jungkook cúi đầu không trả lời nữa, ngoại trừ lần bị bạn bè xúi giục bỏ thuốc kích dục cho cậu, suốt ba tháng anh ta đúng là rất nghiêm túc tán tỉnh cậu, bỏ hút thuốc, mỗi ngày đều ngoan ngoãn đến quầy bar ngồi một góc nhìn cậu, chỉ gọi một ly rượu nhưng ngồi mãi đến khi cậu tan làm mới luyến tiếc rời đi. Tiếc là lúc đó Jungkook chẳng đặt ai vào đầu ngoài Kim Taehyung. Bây giờ cũng vậy thôi...

"Em định đi đâu?"

Cậu hỏi cắt ngang mạch suy nghĩ của Jungkook khiến cậu giật mình. Đi đâu? Không biết nữa....

"Em là đột ngột bỏ đi có đúng không? Bây giờ không biết phải đi đâu chứ gì!"

"Hứ! Ai mượn anh quan tâm, vậy thì cho tôi xuống đi! Tôi đi xe khác!"

"Hay là đến bar của anh làm đi? Em pha chế ngon như vậy sẽ hút được rất nhiều khách đó!"

"Anh cũng có quán bar sao?"

"Ừm hưm! Ở Seoul. Nhưng không nằm ở trung tâm."

Jungkook nhìn vào gương xem xét thật kỹ ánh nhìn của người kia, đôi con ngươi sáng rực nheo lại vui vẻ nhìn về phía trước, Jungkook lại bắt đầu phân vân rồi.

"Vậy chúng ta ký một hợp đồng đi."

"Sao cơ?"

"Anh nói con thỏ nhà em, dẹp đau buồn qua một bên đi, mưu sinh trước mắt mới quan trọng đây này! Anh nói chúng ta ký một bản hợp đồng thỏa thuận, anh cho em việc làm, em hút khách cho anh. Lợi nhuận của em là tiền lương và được đảm bảo an toàn về danh tính và sức khỏe. Lợi nhuận của anh kiếm được là nhờ vào tài pha chế của em."

"Hừ. Tin anh được sao?"

"Hợp đồng cho em viết. Anh chỉ ký tên và cất giữ nó thôi."

Jungkook ngẫm nghĩ một lúc cũng đồng ý, liều một lần vậy, cảm giác của cậu mách bảo rằng anh ta không có ý xấu đâu.

"Vậy..."

Jihyun biết nếu nhiệt tình giúp Jungkook về mọi mặt sẽ khiến cậu ngại ngùng hoặc lo sợ mà từ chối công việc này, biết ý liền lên tiếng ngắt ngang câu nói của cậu:

"Chỗ ở thì em tự tìm nhé, gần quán bar đó cũng có rất nhiều nơi cho thuê, giá thành không cao đâu. Em có thể ứng tháng lương đầu tiên để sắp xếp ổn định một chút."

"A không, tôi có tiền tiết kiệm. Đủ dùng trong vài tháng."

"Ồ."

"Họ Kang."

"Sao?"

"Cảm ơn."

Jihyun cười vui vẻ, trong lòng không khỏi vui sướng vì câu nói kia, chuyên tâm lái xe tăng tốc trở về Seoul. Vẫn là Jungkook nhịn không được tò mò mới ngập ngừng hỏi nhỏ:

"Này...có quán bar, sao...đi làm tài xế vậy?"

"Hahaha....chỉ là thấy em đứng bên đường đợi xe nên có ý tốt muốn đưa đi một đoạn thôi. Em thấy tài xế nào đi làm bằng Rolls-Royce chưa?

Nghĩ lại đúng thật là cậu sơ xuất quá, leo lên xe ngồi mà chẳng nhìn thứ gì cả.

"Vậy...Kang...."

Không khí trong xe trầm xuống đến ngột ngạt, Jihyun mở cửa cho gió lùa vào trong, buổi đêm đã bắt đầu se lạnh, từng luồng rét buốt tạt vào hai con người trong xe khiến lòng người càng thêm não nề mệt mỏi. Rất lâu sau mới có tiếng trả lời Jungkook:

"Anh biết ông ấy làm ăn trái phép, nhiều lần đụng độ với Taehyung rồi. Đã khuyên nhiều lần nhưng ông ấy không nghe, anh biết sớm muộn cũng có ngày này thôi..."

"Này, trong chỗ anh mà có chất cấm thì tôi không làm đâu nhé!"

"Tuyệt đối không nhé! Anh đây đẹp trai thế này nào muốn ngồi tù mọt gông? Lần đó bị oắt con đó đánh cho nhưng may mắn là chỉnh hình lại được đấy, nếu không anh ôm bom liều chết với hắn rồi."

Jungkook phì cười nhìn ra bên ngoài, tựa đầu ra sau ghế nhìn dòng xe nối đuôi nhau chạy qua. Biết đâu trong khoảnh khắc đó Seokjin cũng đi trên con đường này, quay về Daegu để tìm cậu thì sao?

"Họ Kang, anh đóng cửa xe lên được không?"

Cửa xe được đóng lại, Jungkook nhắm mắt mỏi mệt nghĩ về Taehyung, anh ấy đang chưa rõ tình hình, còn bản thân cậu lại trên đường rời khỏi, mang theo tình yêu của hai người chìm vào dòng xe ồn ào tấp nập.

"Em nghỉ ngơi một chút đi, đến nơi anh sẽ gọi."

Không thấy trả lời, Jihyun nhìn vào kính nhỏ thấy Jungkook đã ngủ từ bao giờ, đôi chân mày còn chau lại một chút, tiều tụy in rõ lên khuôn mặt cậu.

Cuộc đời mỗi người đều xuất hiện ít nhất một lần cảm giác đau đớn này, yêu nhưng không thể yêu, đành bất lực để cho số phận xoay vòng trong khổ sở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com