Chap 29: Kim Tổng Tìm Vợ
Đối với chuyện Jungkook bỏ đi thế này, ông bà Kim rất mực không hài lòng về đứa con trai út của mình.
Phải chi để Jungkook cho con trai cả Seokjin thì tốt rồi, dù sao Seokjin cũng không có cục súc như Kim Taehyung.
Thế nhưng lại một lần nữa, thật tiếc con trai cả của mình là thụ, mẹ Kim nghĩ ngợi again.
Sau khi nghe Seokjin kể về chuyện chia tay giữa hắn và cậu, ông bà Kim nổi giận hạ lệnh cho đàn em nội trong một ngày phải tìm ra tung tích của con dâu, sau đó sẽ bắt Taehyung đi đón con dâu của họ về, nếu hắn không thành công thì đừng hòng quay trở lại Kim gia.
Với thế lực của băng Tiger, việc tìm kiếm một cậu trai nhỏ bé như Jeon Jungkook là một chuyện dễ dàng.
Mà địa điểm nơi cậu ở cũng không có gì bí mật, thậm chí không cần suy nghĩ cũng có thể đoán ra, nhà ba mẹ cậu.
Jeon Jungkook về quê đã được hơn ba ngày, ba mẹ cậu lúc đầu có chút ngạc nhiên, hỏi cậu đã bị đuổi việc hay sao mà khăn gói về quê thì liền nhận được cái gật đầu của cậu.
Cậu chưa nộp đơn từ chức, nhưng đột ngột rời đi kiểu này có lẽ người ta cũng biết rồi. Đơn từ chức, cậu sẽ gửi đến công ty sau khi bình tâm lại. Hiện tại cậu chỉ muốn ở một mình, muốn nhờ không khí trong lành của Busan xoá tan đi phiền muộn nơi cậu.
Ba mẹ Jeon thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên, chẳng phải con rể của họ là tổng giám đốc của KTH sao? Nếu con trai họ nghỉ việc, phải chăng đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người? Hèn gì Jungkook lại đột nhiên trở về quê, ắt hẳn là mâu thuẫn với Kim Taehyung rồi.
Ba mẹ Jeon hiểu tâm trạng của con mình nên cũng không hỏi gì thêm. Jungkook nhờ vậy mà thoải mái hơn một chút.
Ba ngày rồi, cậu rời xa hắn đã ba ngày và cậu nhung nhớ hắn đủ ba ngày. Đoạn tình này thật khó mà buông xuống, cậu không biết mình có đủ mạnh mẽ để vượt qua nỗi đau này hay không, cậu không biết cậu có thể quên được hình ảnh của người đàn ông mang tên Kim Taehyung hay không.
Thế nhưng ngay tại khoảnh khắc này, cậu biết cậu không thể nào quên hắn. Đã mấy đêm rồi Jungkook không hề chợp mắt vì thiếu đi hơi ấm của Taehyung.
Chính cậu là người quyết định buông tay, quyết định rời xa Kim Taehyung hắn. Nhưng cũng chính cậu là người nói được nhưng không làm được, cậu, không thể buông đoạn tình này xuống. Những ngày qua cậu đã cố lừa dối bản thân mình rằng cậu đã không còn yêu hắn nữa.
Thế nhưng nếu không yêu thì sao phải nhớ? Nếu không yêu thì sao phải đau lòng? Cậu không thể nào ngăn bản thân mình nhung nhớ hắn, cũng không thể nào ngăn trái tim mình ngừng yêu hắn. Cậu cũng như hắn, sự đau nhói nơi lồng ngực dường như không thể nào tan biến, cậu không tìm đến rượu để an ủi bản thân giống Taehyung, mà cậu đi tìm đến biển để trút hết nỗi buồn.
Jeon Jungkook chân trần đứng trên bờ cát, lặng lẽ giương mắt ngắm nhìn hoàng hôn dần buông xuống, mái tóc cậu được những cơn gió biển ve vuốt khiến chúng rối tung lên, thế nhưng cậu lại rất thích cảm giác gió biển luồn qua từng lọn tóc. Thật thoải mái! Cậu nhắm nghiền mắt, hít một hơi thật sâu như muốn cảm nhận trọn vẹn không khí trong lành mà không hề hay biết rằng, có một người đàn ông đã đứng trước mặt cậu tự bao giờ.
Kim Taehyung.
Khoảnh khắc gặp lại nhau, không một ai mở lời với đối phương. Đối với hắn, ba ngày xa cách tựa như ba năm không gặp, còn đối với cậu, chỉ mới ba ngày trôi qua mà trái tim cậu đã không thể nào chịu đựng.
"Jungkook..."
"Chào Kim tổng" Jungkook cúi đầu, ngắt lời hắn
"Em...Em đừng như thế. Hãy nghe anh giải thích đi" hắn khó chịu khi nhìn thấy sự khách sáo của cậu, tựa như hắn đối với cậu giờ chỉ là một người dưng, điều đó khiến hắn càng gấp gáp muốn giải thích cho cậu hiểu
"Không. Giữa chúng ta không có gì để nói cả. Xin lỗi anh, tôi đi trước!" nói rồi cậu vội vã bước đi, bởi vì cậu không muốn để hắn nhìn thấy mình đang khóc
Kim Taehyung trừng mắt nhìn thân ảnh nhỏ bé kia lướt qua mặt mình, hắn đến đây với mục đích là đem cậu về bên hắn, đương nhiên hắn sẽ không quay trở lại Seoul mà không có Jeon Jungkook theo cùng. Taehyung mạnh mẽ nắm lấy khuỷu tay cậu, kéo cậu một phát chui vào lòng hắn.
"Buông tôi ra!" Jungkook vì bất ngờ mà giãy dụa, bàn tay nắm lại đấm thùm thụp vào ngực hắn, người đàn ông này vẫn luôn bá đạo không nói lý lẽ như vậy.
"Anh xin lỗi!" hắn mặc kệ cho cậu đánh, ôn nhu nói một câu xin lỗi
Lực tay của cậu bỗng chậm dần, cho tới khi bàn tay cậu buông lỏng xuống, Kim Taehyung nhân lúc này muốn giải thích cho cậu tất cả mọi chuyện.
"Anh công nhận rằng anh đã sai vì dối gạt em. Nhưng em phải tin tưởng anh, anh chưa bao giờ có suy nghĩ muốn chơi đùa với em cả. Thực ra lúc anh bị tai nạn vừa tỉnh dậy, người duy nhất anh nhận ra chỉ có một mình em, anh quên hết tất cả, kể cả ba mẹ, kể cả anh trai, nhưng anh lại nhận ra em, bởi vì em chính là người hiện diện trong trái tim anh vào thời điểm đó. Anh đã yêu em từ lúc em vừa mới xin vào công ty làm việc, nhưng vì tính cách của anh không phải là dạng người hay nói lời ngọt ngào, hơn nữa gia đình anh còn nằm trong hắc đạo, nếu anh tỏ tình ngay lúc đó chỉ sợ em sẽ nộp đơn xin nghỉ việc mất. Cũng may nhờ lần tai nạn đó mà anh được ở bên cạnh em, được em chăm sóc mỗi ngày khiến anh vô cùng hạnh phúc. Trước sinh nhật Seokjin hyung anh đã khôi phục rồi, nhưng anh không dám nói, vì anh ích kỉ, anh muốn em mãi mãi chăm sóc anh như thế, chiều chuộng anh như thế chứ không phải lúc nào cũng dè dặt như ở công ty. Lúc đó anh đã nghĩ, nếu làm một kẻ ngốc nghếch mà có thể được em yêu thương thì anh nguyện lòng làm điều đó. Anh không hối hận, bởi vì hiện tại anh đã có được em. Anh xin lỗi! Vì đã quá ích kỉ không nghĩ đến cảm nhận của em. Nhưng lời anh nói yêu em vẫn luôn luôn là sự thật, mong em đừng hoài nghi nó. Kookie a, trở về bên anh đi. Ba ngày không có em anh không muốn tiếp tục làm gì nữa, anh chỉ biết vùi đầu vào men rượu để có thể nhìn thấy em trong ảo giác."
Jungkook im lặng lắng nghe từng lời hắn nói mà nước mắt lại vô thức trào ra. Hắn yêu cậu, thì ra đó là sự thật. Là do cậu tự ti, là do cậu hoài nghi hắn, là do cậu không chịu nghe một lời giải thích đã nhanh chóng phán cho hắn án tử hình. Bây giờ khi đã nghe được toàn bộ sự thật này, trái tim cậu giống như được hồi sinh trở lại, cậu cũng muốn nói cho hắn biết một điều rằng, rời xa hắn cậu cũng chẳng thể nào chịu nổi.
Jungkook khóc nấc lên, vui vẻ đến mức không thể thốt nên lời.
"Kookie, xin em đừng khóc. Anh đau lòng lắm, thà rằng em cứ mắng cứ chửi anh đi, chỉ cần em đừng rơi lệ nữa, em muốn bảo anh làm gì cũng được." Taehyung xót xa dùng tay lau nước mắt cho cậu, sau đó ôm chặt cậu vào lòng
Hắn lại càng cảm thấy đau lòng khi cảm nhận được người trong lòng mình đang nấc từng tiếng nghẹn ngào, cậu khóc đến thương tâm như vậy, có lẽ hắn thực sự đã hết cơ hội rồi.
Lúc này, bên tai hắn vang lên giọng nói dịu dàng êm ái và rất đỗi quen thuộc, giọng nói của Jeon Jungkook.
"Em rất nhớ anh, Kim tổng."
****
Chap sau end.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com