Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38. Để được gặp em, Đông Tây Nam Bắc đều là thuận đường.

Trong căn phòng chật chột đủ loại ánh sáng neon xanh tím, tiếng loa thùng đập đì đùng khiến máu trong người những thiến niên sôi sục, hò hét theo giai điệu đến rát cổ. Trái ngược với nó bên ngoài kia, bầu trời đã bắt đầu xuất hiện những đốm sáng lơ lửng.

Từng ngọn đèn trời nặng trĩu lời ước nguyện thầm kín cùng đức tin chân thành chậm rãi kéo nhau bay lên khoảng trời cao rộng, dùng ngọn lửa nhỏ bé trong lồng giấy thắp sáng đêm đen tối mịt.

Đám trẻ thích thú cầm những bông sen giấy được những bàn tay khéo léo gấp lên, dâng trước ngực nhắm mắt cầu nguyện. Chúng được ba mẹ dắt đến bên hồ thả những bông sen đã thắp nến, vây xung quanh ngắm nhìn, tiếng cười khúc khích văng vẳng một góc phố nhỏ.

Sông có thể cạn, núi có thể mòn, nhưng chân lí "Tình yêu có thể biến một người trường thành về lại đứa trẻ con." thì là mãi mãi.

Lấy ví dụ anh bạn Kim Taehyung của chúng ta chẳng hạn, bây giờ đang hí húi cặm cụi viết điều ước lên cánh sen giấy, cười hì hì đem khoe với người yêu.

Cũng không kém là bao, Jungkook không thèm nhìn của hắn lấy một lần, cố gắng vòng tay che chở đóa hoa sen của mình trong lòng, miệng chu ra nói với hắn: "Anh đừng có mà khoe ra như thế, mẹ em bảo nếu người khác đọc được điều ước của anh thì nó không thể thành hiện thực được đâu."

Taehyung ồ lên một tiếng rồi cũng học cậu dùng cánh tay che bông hoa đi. Qua một lúc hai người đứng dậy, hí hửng mang bông hoa đến bờ hồ, giữa đám người già trẻ nhỏ ngồi xổm xuống nền bê tông lạnh lẽo. Hắn móc trong túi ra một chiếc bật lửa nhỏ, lần lượt thắp sáng hai ngọn nến trong lòng bông hoa, ánh sáng vàng cam chiếu hắt lên những dòng văn tự viết tay nắn nót, chỉnh chu trên cánh hoa.

Nước lùa vào lòng bàn tay, nâng đỡ bông hoa trôi đi xa dần, người ở lại bờ đưa mắt nhìn theo, tâm tình không tự chủ nhộn nhạo phấn khích khác thường.

Từng gợn sóng lăn tăn phản chiếu lấp lánh những ánh lửa li ti, rải rác khắp nơi. Dường như vòng mặt hồ có hạn này là không đủ để phác họa hết khoảng trời rộng lớn đang tự mình bừng sáng.

Xung quanh văng vẳng tiếng nói cười chạy nhảy, Taehyung lặng lẽ dịch chân sát gần cậu, ngón tay út lén lút móc vào ngón út nhỏ của Jungkook. Vẫn là cảm giác lạnh lẽo khiến người ta giật mình ấy, nhưng vô thức từ trước đến nay, hắn chưa từng buông ra.

Cảm nhận được điều đó, Jungkook ngước mắt nhìn hắn, gương mặt vốn dĩ quen đến không thể quen hơn giờ đây lại có nét khác lạ. Sống mũi cao thẳng đổ bóng về một bên sườn mặt, ánh mắt như rải sao trời, môi mỏng được ánh lửa phủ một tầng ấm áp mỉm cười. Người này, hóa ra là bạn trai cậu!

Gò má cậu từ từ nóng lên, vết nhiệt lan từ hai bên mặt đến tận tai, như ngọn lửa càng cháy càng hăng.

Rồi bất chợt, Taehyung cũng quay sang đối mắt với cậu, ngắm nhìn vẻ thẹn thùng của cậu. Hắn mím chặt hai cánh môi, hai bên tai hiếm thấy cũng đỏ bừng, bàn tay bên dưới quấn quýt cậu càng chặt hơn, mười ngón tay khăng khít không kẽ hở.

Hai tên ngốc đang nhìn nhau cười hì hì thì bỗng một hồi chuông điện thoại reo lên, Jungkook bối rối cúi đầu lục tìm điện thoại bên túi áo, nhìn màn hình hiển thị tên ba Jeon liền nhấn nghe.

Giọng ba Jeon khí thế truyền qua loa: "Mấy giờ rồi mà còn chưa thèm về nhà hả? Có phải đợi tôi đến rước anh thì mới chịu đúng không?"

Jungkook nhìn màn hình điện thoại lẩm bẩm: "Mới hơn 11 giờ...À con về, về ngay đây. Ba đừng đến rước con."

Cậu vội ngắt điện thoại, tròn mắt bĩu môi quay sang nhìn hắn: "Ba em bắt em về rồi."

Taehyung đung đưa cánh tay đang nắm của cậu, cười nói: "Vậy thì để anh đưa em về nào."

Ánh đèn cao áp màu vàng như một chiếc lồng bao trọn lối nhỏ, bóng hai người thanh niên đổ dài trên mặt đất, tách ra chưa được bao lâu lại vội vã va vào nhau.

Trước cổng sắt chung cư, ba Jeon áo ba lỗ quần thể thao dép tổ ong đang đứng khoanh tay trước ngực, chân rung bành bạch chờ đón con trai. Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, Jungkook giật thốt mình vội buông bàn tay đang nắm của Taehyung, khoảng cách nháy mắt kéo dài một mét.

Cậu chạy đến chỗ ba mình, gãi đầu chuẩn bị đủ trăm lí do thì hắn đã lững thững bước đến, mỉm cười lễ phép nói: "Cháu thành thật xin lỗi đã làm bác lo lắng, hôm nay trung thu lớp có tụ tập một vài người bạn sống gần đây nên ham vui không chú ý đến giờ giấc ạ."

Ba Jeon lướt mắt một lượt từ trên xuống dưới con trai mình, vẫn may lúc đi thế nào lúc về vẫn nguyên vẹn, lại nhìn sang Taehyung, nhận định là một thanh niên lễ độ liền hòa ái nói: "Ầy, thanh niên ai mà chả có lúc ham vui, không sao không sao. Muộn rồi mà thằng Jungkook còn làm phiền cháu đưa về nữa, đúng là không được cái tích sự gì."

Ông thở dài ngao ngán nhìn thằng con ruột của mình, quay sang hắn là mặt cười dịu dàng tình cha, vỗ vai hất cằm chào tạm biệt với hắn rồi xoay người bước đi.

Taehyung bình thản nói chào với ba Jeon, bình thản nhìn bóng lưng ba, bình thản kéo Jungkook vào lòng chụt một tiếng hôn lên trán chúc ngủ ngon.

Tiếng vang rất khẽ nhưng không gian tĩnh mịch xung quanh khuếch đại nó đến không tưởng, ba Jeon nghi hoặc xoay người lại chỉ thấy cậu bạn bên kia vẫn mỉm cười, còn thằng con không có tiền đồ của mình mặt như sắp cắm xuống đất, không chịu ngẩng lên. Ông quát lên: "ỦA CÓ ĐỊNH VÀO NHÀ KHÔNG VẬY CON??? MÀY ĐỨNG NHƯ HÒN VỌNG PHU CHỜ AI HẢ?"

Jungkook càng nghe mặt càng đỏ, cuống quýt cắp đuôi chạy theo ba, cố gắng ngắt loa của ông: "Được rồi con vào, vào ngay. Jeon đại nhân xin ngài đừng nói những lời khủng bố như vậy nữa có được không? Sẽ gây hiểu lầm đó."

Khi Jungkook cùng ba lên đến cửa nhà, thân ảnh cao lớn kia vẫn sừng sững hiên ngang đứng dưới sân tập thể, ngước nhìn cậu.

Chậc, đây mới là hòn vọng phu hàng thật giá thật này.

Cậu lén lút sau lưng ba vẫy mạnh cánh tay tạm biệt với hắn, miệng mở lớn đọc khẩu hình "Ngủ ngon", khi nhận được tín hiệu đáp lại mới xoay người vào.

Lễ Chuseok, trăng cao vời vợi, chiếu rọi nhân gian. Ánh bạc đổ xuống bờ vai hắn, hắt lên tấm lưng rộng, sượt qua gò má, cuối cùng cuộn lại trong đôi mắt dào dạt si mê quyến luyến đang ngước nhìn.

"Trăng kia ai vẽ mà tròn,

Lòng anh ai trộm mà hoài nhớ thương?"

Ba ngày nghỉ lễ nói dài không đáng, nói ngắn chẳng vừa, nhưng tần suất cậu gặp Taehyung chỉ có tăng chứ không giảm.

Không chỉ ngày ngày đêm đêm liên lạc qua KakaoTalk, hắn còn tìm mọi cơ hội chạm mặt cậu. Dắt chó đi dạo buổi sáng gặp hắn đang chạy bộ, đi chợ cùng mẹ Jeon thấy hắn đưa bà nội Kim đi chơi, thậm chí khi cậu đứng chờ đèn tín hiệu trên vỉa hè, ngước mắt lên liền bắt gặp khuôn miệng hình hộp của hắn đang cười phía đối diện. Mỗi lần gặp nhau hai thanh niên lại tay bắt chân nắm, cười cười nói nói hơn tiếng đồng hồ.

Làm gì có nhiều sự trùng hợp đến vậy, chỉ là nguyện dành ngàn vạn nỗ lực đổi lấy một lần "tình cờ" gặp em.

Jungkook nằm lăn lộn trên giường, hai cánh tay giơ cao đỡ lấy chiếc điện thoại đưa lên trước mặt, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình.

Khung trò chuyện hiển thị biệt danh mới của Taehyung do cậu đặt, hai ngón tay cái nhanh nhẹn gõ chữ.

Đã ăn tối chưa?

Đầu bên kia thoáng chốc đã hồi âm.

Vừa ăn xong. Nhưng ông Kim Sik lắm mồm quá làm anh nuốt không trôi miếng cá, suýt chút nữa đã nghẹn cổ tắc thở rồi.

Còn em đã ăn gì chưa?

Cậu trả lời.

Cũng vừa ăn rồi, mà chưa có no.

Taehyung nhắn hỏi.

Thế Jungkookie của chúng ta muốn ăn gì nào?

Jungkook bặm môi suy nghĩ, lại nói.

Nhưng bây giờ cũng chẳng mua được, hàng quán đóng cửa nghỉ lễ hết rồi, nói ra chỉ làm em thèm hơn thôi.

Tin nhắn này, Taehyung chỉ xem mà không hồi đáp cậu. Thấy vậy Jungkook cũng tặc lưỡi đóng khung chat của hắn, chuyển sang nhóm bảy người rủ rê lập tổ đội đi đánh quái.

Sau ba mươi phút máu não dồn xuống bốn đầu ngón tay trên màn hình, cuối cùng chiến thắng cũng thuộc về đội cậu. Jungkook sung sướng buông điện thoại, thả mình xuống đệm mềm. Cái bụng vốn đã chẳng no đủ lại bắt đầu réo âm ỉ, dạ dày đánh trống cồn cào.

Đúng vào lúc này, điện thoại báo cuộc gọi của Taehyungie đến, Jungkook vừa nhấc máy đã nhận được hai từ "Xuống đây."

Cậu bật dậy, vơ vội chiếc áo khoác đang vắt ở thành ghế phi thẳng ra cửa, í ới nói vài cậu với ba Jeon đang xem TV trong phòng khách rằng mình ra ngoài có tí việc.

Dù còn cách sân tập thể hai tầng cầu thang nhưng chỉ cần liếc mắt cậu cũng có thể nhận ra người đang đứng cạnh chiếc cầu trượt nhựa là ai. Vẫn dưới cột đèn đó, vẫn là bóng dáng cao lớn, là tầm mắt khóa trên từng bước chân của cậu.

Taehyung bên ngoài mặc một chiếc áo mỏng màu đen ngăn làn gió đêm, một tay đút túi quần, tay kia xách một chiếc túi giấy. Hắn vừa thấy cậu hai tay tự nhiên dang rộng thành vòng, chờ cậu nhào vào lòng mà ôm thật chặt.

Hắn ấp cậu trong lồng ngực ấm nóng, hôn lên đỉnh đầu cậu: "Nhớ chết anh rồi."

Cậu cười rạng rỡ, hai mắt cong cong thành hai vầng trăng non: "Em cũng nhớ anh."

"Chỉ vậy thôi hở? Chỉ nhớ anh thôi sao?"

Cậu tròn mắt nói: "Còn muốn gặp anh nữa."

Taehyung tinh quái trêu đùa: "Gặp rồi không muốn hôn anh à?"

Mặt Jungkook thoáng từ tươi cười vui vẻ sang mỉm cười đá lông mày: "Chiều anh một tí mà anh đã bắt đầu nảy số rồi à?"

Hắn ôm cậu càng chặt, cười ha hả nói: "Không dám, đại ca em nói đùa thôi anh. Anh ăn miếng bánh uống miếng sữa cho hạ hỏa."

Nói rồi Taehyung đưa túi giấy ra trước mặt cậu, bên trong là bánh sừng bò nóng hổi đang tỏa mùi thơm nức cùng sữa chuối khoái khẩu của cậu.

Jungkook mở lớn miệng ngạc nhiên, hỏi hắn sao lại có thể mua được bánh? Hắn nhếch miệng cười trả lời: "Thuận đường đến đây mua."

Câu nói "thuận đường" này cậu đã nghe đến đóng kén trong tai, lần nào vô tình gặp hắn cũng do "thuận đường".

Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm bất mãn, trách hắn như tên ngốc lắm tiền chạy qua mấy con phố chỉ để mua bốn cái bánh mang đến cho cậu.

Taehyung chỉ cười, trán tựa vào trán cậu, mắt đối mắt với cậu, giọng nói trầm ấm gần ngay trước mặt từ tốn vững chắc vang lên: "Để được gặp em, Đông Tây Nam Bắc đều là thuận đường."

Jungkook không thể không thừa nhận, đòn này sát thương hơi mạnh.

Trái tim cậu như có bàn tay nhéo một cái, vừa tê dại vừa đau đớn, rồi lại được nhúng qua nước ấm, chậm rãi tan chảy, cuồn cuộn thành dòng.

Vỏ bánh sừng bò được nướng lên phủ bên ngoài một lớp vàng mật ong giòn rụm, bột bánh dai dai, từng lớp từng lớp chồng lên nhau. Nhân bên trong là kem béo ngậy vị vani, thanh ngọt dịu nhẹ quanh quẩn đầu lưỡi, hương thơm quyến luyến tràn ngập khoang miệng.

Mối tình đầu thuở thiếu niên, là thoáng đỏ mặt ngại ngùng, là vị ngọt đầu môi, chút kiên cường cố chấp, lại ngây ngô đơn thuần, vô tình ta khắc cốt ghi tâm, lưu luyến một đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com