Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39. Trộm ăn một tí đường đã ngỡ như nếm được ngọt ngào khắp thế gian.

Sự kiện Taehyung và Jungkook chính thức thành một đôi tuy là việc vui vẻ hoan hỉ nhưng cũng chẳng thể ngăn được từng đợt gió lạnh ùa về như vũ bão cùng bài kiểm tra cuối kì thấm đẫm nước mắt. 

Sáng sớm, lớp sương ướt lạnh giăng kín không trung, phủ một tầng những giọt li ti nước lên những chiếc lá cuối cùng chưa kịp lìa cành. Không khí đầu đông vẫn chẳng kiên nhẫn đợi người ta thích ứng với cái lạnh mà cứ ồ ạt tràn vào buồng phổi, khiến thân thể ta run lên cầm cập. Hai hàm răng đánh vào nhau cồm cộp trên con đường đi tới trường đông đúc người qua lại. 

Jungkook đứng bên vỉa hè, hai bên vai đeo hai chiếc cặp đang chà xát hai bàn tay vào nhau để ủ ấm. Đôi mắt và một nửa trên gò má lộ ra khỏi vòng quấn của chiếc khăn len xám thủ công mềm mại vì gió đông mà trắng bệch, lạnh buốt tê tái. 

Đèn tín hiệu dành cho người đi bộ đã ngậm đỏ hơn một phút mà chưa có dấu hiệu chuyển màu, người hai bên lề đường chen chúc ngày một nhộn nhịp. Cuối cùng, đồng hồ đếm ngược cũng về số 0, đám đông ùa xuống, những bước chân vội vàng thoăn thoắt giẫm lên vạch đi bộ trắng. 

Jungkook chỉ để ý một cái đầu cao nhấp nhô đội chiếc mũ trên đỉnh gắn quả bóng len xù lông, chốc chốc lại nảy lên theo nhịp chạy.

Vượt qua dòng người hối hả, bỏ quên cái lạnh chớm đông, chạy về phía em bằng trái tim nồng nhiệt. 

Taehyung lao đến Jungkook, cười hì hì giơ  túi bánh bao nóng hổi đến trước mặt cậu, ưỡn ngực tự hào khoe: "Bốn cái bánh bao xá xíu cuối cùng, là anh giành được đấy." 

Cậu bật cười áp hai lòng bàn tay vào túi nilon còn nóng hổi, thúc giục: "Mau ăn nhanh lên còn vào lớp nữa." 

Hắn cẩn thận cầm vào lớp giấy bọc bên ngoài chiếc bánh trắng mịn còn bốc khói nghi ngút, thổi vài cái rồi đưa đến bên miệng cậu. Bánh nóng đến tê răng, nhưng lại rất có tác dụng làm ấm cơ thể trong tiết trời buổi sớm như hôm nay. Vỏ bánh thơm mềm mại như tan vào trong miệng, vị thịt xá xíu mỡ nạc trộn lẫn, mặn ngọt đan xen, từng miếng to vừa cắn vừa thở ra hơi nóng mờ ảo. 

Jungkook đang ăn ngon lành thì bỗng nghe tiếng thở dài của Taehyung, cậu mấp máy đôi môi hồng còn thoảng vị bánh hỏi: "Làm sao thế, bánh không ngon à?" 

Hắn hết nhìn cái bánh bao rồi lại nhìn cậu, mặt mũi bơ phờ nói: "Jungkookie à, anh nghĩ anh không xong thật rồi, nhìn em ăn bánh bao mà anh cũng muốn hôn em." 

Bùm! Khuôn mặt vốn trắng toát vì lạnh của Jungkook chỉ vì một câu nói mà như bị úp cả bàn phấn đỏ lên, thậm chí còn có nguy cơ bốc khói như túi bánh trong tay. 

"Hôn, hôn, hôn cái quần què nhà anh, còn nói thêm câu nữa em đem anh nhúng nước sôi tuốt sạch lông." 

Taehyung kéo góc áo cậu, bĩu môi nói: "Anh chẳng phải Liễu Hạ Huệ, càng không muốn làm Liễu Hạ Huệ, dùng hành động yêu thương bạn trai mình một chút cũng đâu có sai." 

*Liễu Hạ Huệ là một chính nhân quân tử nổi tiếng, ông từng dùng thân mình sưởi ấm cho một người phụ nữ trong đêm lạnh mà không nổi chút tà tâm.

Jungkook rụt cổ vào lớp khăn len, miếng bánh ăn dở trong lòng bàn tay cũng không nóng bằng gương mặt cậu. Cậu lén lút liếc mắt nhìn hắn, lại đảo mắt quan sát xung quanh, vẫn rất đông người qua lại. Nhưng điều đó có là gì chứ, Jungkook rướn người, môi mềm ấm nóng đặt lên gò má lạnh buốt của hắn, một tiếng "chụt" nhỏ bé bất ngờ vang lên, đánh động màng nhĩ hai con người. 

Đánh lén hoàn thành, chân cậu như gắn mô tơ tự động co cẳng chạy trối chết, một đường không dám quay đầu, bỏ mặc người kia đứng ngẩn ngơ cười như tên ngốc. 

Chuông vào tiết chưa reo nhưng thầy Bae đã chực sẵn ngoài cửa lớp, trên tay lại thêm một xấp đề ôn tập cuối kì, bộ dạng gấp gáp tranh thủ giành giật từng giây từng phút với đám học trò thân yêu buổi sớm. 

Jungkook căng cơ hàm ngáp một cái thật lớn, hé mắt lim dim ngập nước nhìn lướt qua tờ giấy chi chít kí hiệu toán học, lại hướng mắt lên bảng đen. 

Hóa ra ngáp cũng khiến con người ta mất gốc toán được. 

Cậu dùng đầu bút chọc vào lưng Hoseok bên trên, nhỏ giọng nói chuyện riêng: "Namjoon định về quê đến bao giờ vậy, không có bóng lưng của lớp trưởng trước mặt tôi chẳng biết lúc nào nên gật lúc nào lắc với thầy?" 

Hoseok khẽ nghiêng người chếch một góc 25 độ, hạ âm lượng trả lời: "Tôi cũng sắp khóc rồi đây, thiếu vòng tay của Namjoon học kì này tôi đúp là cái chắc." 

Jimin chụm lại cụng vào đầu Hoseok, giơ tay che miệng: "Các cậu có thấy dạo này Seokjin hơi lạ không? Mặt lúc nào cũng như chó dẫm phải đuôi, trên trán viết bốn chữ "NGƯỜI SỐNG CHỚ GẦN", bất thường nhất là cậu ta không kể tôi nghe chuyện cười nữa rồi." 

Taehyung gần như nằm rạp ra bàn, cong môi cười nói: "Điểm cười của cậu bằng chiều cao miếng độn giày dưới chân cậu đấy."

Jimin bĩu môi: "Này! Chê mình sống lâu quá có phải không? Mấy trò đùa của Seokjin hơi bị thú vị đấy nhé home village thân yêu. Chỉ có thể trách thẩm mĩ của mấy người quá lowwwww."

Hắn hất cằm: "Ví dụ xem nào?" 

Jimin xoa cằm hai cái rồi hào hứng quay xuống: "Đố mọi người bài hát nào buồn hơn "Kiếp ve sầu"?" 

"Bài nào?" 

"Kiếp very sầu, hahahahahaha." 

Chuyện cười vui vì nó có nhiều người cười; còn nếu chỉ có một người cười, thì nó vẫn vui. 

Ba người lẳng lặng nhìn Jimin, đáp lại sự nhiệt tình của cậu bằng nụ cười lộ nửa hàm răng trái.

Jungkook trợn mắt trắng trời: " Chắc tổ tiên họ Park gánh thằng cháu còng lưng vẹo cột sống ấy nhỉ." 

Taehyung khịt mũi: "Chuyện cười như thanh long chấm mắm tôm mà đến giờ vẫn chưa bị đánh trận nào." 

Cách một dãy bàn, hỗn tạp lẫn lộn đủ loại âm thanh trong phòng học, Min Yoongi nhịn lại bờ vai đang run lên, hai môi bặm lại giữ không dám cười thành tiếng. 

Hai người - có điểm cười bằng chiều cao miếng độn giày dưới gót chân - đã chứng minh cho câu nói "Xa mặt nhưng không cách lòng". 

 Ngoài cửa sổ xào xạc tiếng lá đụng cành cây, len lỏi trong từng tán xanh ngắt là chùm nắng hiếm có giữa trời đông. Trên bục giáo viên giảng bài lúc trầm lúc bổng, trong từng dãy bàn học thỉnh thoảng lại vang lên âm thanh xì xào to nhỏ. Dưới ngăn bàn cuối, nơi khuất ánh nhìn, là đôi bàn tay đang quấn quít không rời. 

Jungkook một tay vẫn ngay ngắn trên mặt bàn cầm bút, nhưng khổ nỗi chữ viết ra lại không phải thứ con người có thể đọc hiểu. 

Toàn bộ sự chú ý của cậu đều dồn vào bàn tay còn lại đang bị Taehyung đặt trên đùi xoa nắn lật trái lật phải. 

Vẫn là thể chất tay lạnh bẩm sinh, nhiệt độ khiến làn da mu bàn tay đã trắng lại thêm sắc xanh nhợt nhạt, khớp xương thon dài rõ ràng gồ lên. Năm đầu ngón tay bị hắn vân vê một lúc cuối cùng cũng có chút nhiệt, từ từ chuyển sắc hồng. Taehyung đặt bàn tay cậu giữa hai tay mình, cẩn thận giúp cậu cọ xát giữ ấm. Tuy mắt hắn vẫn hướng lên bảng đen nhưng đọc hiểu được chữ nào hay không chỉ có trời mới tỏ. 

Cái cảm giác vụng trộm yêu đương ngay trong lớp học này, rất dễ làm người ta hưng phấn. 

Chỉ mới qua mười phút đồng hồ với tư thế tay trong tay mà đôi gà bông cuối lớp mặt đã đỏ như ngồi trong phòng xông hơi, thi thoảng lại trộm liếc nhìn khi đối phương không để ý rồi cười tủm tỉm, bị bắt gặp thì vội đảo mắt, làm bộ làm tịch ngắm trời ngắm mây. 

Trộm ăn một tí đường đã ngỡ như nếm được ngọt ngào khắp thế gian. 

Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn trưa, đám học sinh với cái bụng rỗng sói tru hổ gầm đua nhau chạy xuống nhà ăn tập thể. 

Bốn người cùng nhau chiếm một chiếc bàn cạnh cửa sổ, ngang nhiên dạng chân chữ ngũ rung đùi, ra vẻ với đám người đứng ngoài cửa vì hết chỗ. Yoongi bê suất cơm rau dưa chất thành núi chen chúc trong dòng người, chật vật ngồi xuống ghế thở phì phò: "Seokjin thằng này hôm nay chắc ấm đầu rồi, bình thường đến giờ ăn cứ như bị ma đói dựa. Thế mà hôm nay còn lắc đầu xua tay nói không muốn ăn." 

Jimin gắp một miếng thịt kho mặn bỏ miệng: "Chắc do thiếu lớp trưởng nên vậy." 

"Bình thường cũng toàn là Namjoon bê cơm dâng tận miệng cho cậu ta." 

Taehyung chọc đũa vào khay nhôm, cúi đầu vừa nhặt đậu ra khỏi cơm trắng vừa hỏi: "Có ai biết lí do Namjoon nghỉ không?" 

Jungkook cũng chụm đầu lại cùng hắn nhặt đậu: "Không biết nữa, lúc đi cũng chẳng thông tin gì cho anh em, nhắn tin thì trả lời ậm ừ cho qua. Không hiểu ông tướng ấy muốn giấu cái gì." 

Hoseok chống cằm suy đoán: "Có khi do cãi nhau với Jin...ÚI! Sao đứng sau người ta vậy đại ca? Làm giật mình!" 

Từ bao giờ Seokjin như âm hồn đi đến sau lưng Hoseok, tay cầm một khay cơm đạm bạc. 

Anh không để ý đến Hoseok, thẫn thờ ngồi xuống ghế trống bên cạnh, như cái xác rỗng muốn đút no chính mình máy móc ăn trưa. Trong khoang miệng anh chẳng thể nào phân biệt đắng ngọt chua cay, chỉ còn lại vị đắng ngắt mặn chát của hàng nước mắt nuốt ngược. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com