1. Tay chạm tay
"Suỵt! Nhỏ tiếng thôi!"
Jeon Jungkook nghe từ xa có tiếng bước chân đi tới, cậu lập tức khẩn trương ra hiệu cho người kia. Bảo hắn đừng bước quá mạnh hoặc nói chuyện lớn tiếng.
Người kia lạnh lùng nhìn cậu, mí mắt rũ xuống nhưng vẫn có thể nhìn ra được. Hắn đang vô cùng tò mò. Người trước mặt dường như hắn chưa từng gặp qua. Tuyệt nhiên lại được phép ở trong vườn nhà hắn, còn ngang nhiên ngồi lên bệ đá mà hắn vẫn thường xuyên ngồi.
Người đó ra hiệu cho hắn nhỏ tiếng lại, ánh mắt vô cùng hoảng hốt xen lẫn sự cảnh báo rằng ở chỗ của cậu ấy, đang diễn ra một chuyện gì đó rất hay ho.
Hắn không biết, nhưng cũng cố gắng thả nhẹ bước chân mà đi tới.
Sâu trong đám cỏ kia, một nơi tưởng chừng như chẳng có ai nhìn thấy. Nơi đó có hai con dế nhỏ đang đánh nhau.
Hóa ra là xem dế!
"Mau ngồi xuống đây, đừng để chúng nó thấy cậu."
Jeon Jungkook nhẹ giọng kéo người đó lại đứng bên cạnh mình, không để ý đến bàn tay nóng rực của đối phương cố gắng nắm chặt. Cả gương mặt người đó bắt đầu tối lại, mí mắt rũ xuống toát lên nét lạnh lùng. Khiến cho dù bất kì ai đối diện cũng phải e sợ.
Cậu chăm chú xem hai con dế ấy đá nhau một trận vô cùng kịch liệt, người đó lại đứng một bên trầm mặt mà nhìn cậu. Đối với hắn, cuộc sống này vốn dĩ chẳng có chuyện gì thú vị hay đáng phải quan tâm nhiều đến vậy. Mà người bên cạnh hắn đây lại vì hai con dế đang đá nhau mà ngồi tập trung thưởng thức. Đáy mắt hắn đột nhiên hiện lên rất rất nhiều tia phức tạp.
Cuộc chiến của hai con dế diễn ra không quá lâu, chỉ với năm phút đồng hồ nhưng người đứng bên cạnh Jeon Jungkook lại cảm thấy nó dài dăng dẳng. Sau khi hai con dế bỏ đi, Jungkook mới phát hiện ra từ nãy đến giờ, cậu vẫn còn đang nắm chặt bàn tay của hắn. Đến chính người kia cư nhiên cũng cảm thấy rất bất ngờ với năm phút vừa rồi. Tay hắn lạnh, nếu không muốn nói là lạnh như băng. Thường ngày, hắn vẫn luôn bài xích việc tiếp xúc tứ chi với người khác, luôn mang trong mình chứng bệnh khiết phích* rất nặng nề. Vậy mà suốt năm phút vừa rồi, hắn lại im lặng để cho Jeon Jungkook nắm tay, khi hai bàn tay chạm nhau thì hắn mới phát hiện một chuyện. Tay Jeon Jungkook rất ấm, vô cùng ấm khiến hắn bất chợt không muốn bỏ ra nữa. Cứ như thế mà trải qua suốt năm phút liền.
(khiết phích: ưa sạch sẽ)
Jeon Jungkook hoảng hốt rời khỏi tay của người kia. Cậu vội vàng đứng dậy, áy náy gãi đầu.
"Thật xin lỗi tôi lo xem dế nên mới không để ý!"
Người kia không nói gì, chỉ thấy hắn lấy trong túi ra một chiếc khăn trắng, vừa mỏng vừa thơm phủ lên tay. Tỉ mỉ lau đến từng kẻ tay cũng không bỏ sót.
Jungkook ngoài mặt không có biểu tình gì đặc biệt, nhưng trong lòng đã sớm phun ra bảy bảy bốn mươi chín câu chửi thề. Nếu không phải là sân nhà người ta, nói không chừng cậu sẽ lao đến đấm cho tên này một trận.
Cái thể loại gì vậy chứ? Lau tay trước mặt người khác sẽ vô cùng làm tổn thương lòng tự trọng của người ta.
Mà ở bệ cửa sổ của Kim gia, một người phụ nữ với bề ngoài vô cùng sang trọng đã quan sát được tất cả. Trong mắt của bà thoáng chút xuất hiện nét vui mừng. Bèn nói với trợ lý.
"Tìm hiểu về cậu bé đó cho tôi, sau đó xuống dưới nói ngày mai tôi muốn mời cậu ấy đến đây ăn cơm. Không cho phép cậu ấy từ chối."
Trợ lý Lemonie* nhanh chóng gật đầu, cung kính đáp lời rồi đi ra khỏi phòng làm việc.
"Đã rõ thưa bà."
(Thông báo một chút nha Lemonie là tui đó ><)
Jeon Jungkook lặng lẽ nhìn Taehyung lau tay xong liền thấy hắn vứt khăn vào một sọt rác gần đó. Cậu mới nhẹ giọng nói tiếp.
"Xin lỗi cậu đó, cậu mau chấp nhận lời xin lỗi này đi cho tôi đỡ áy náy!"
Nếu là bình thường, hắn sẽ không thèm đoái hoài tới. Nhưng hôm nay, nhìn vẻ mặt khẩn cầu của người kia, hắn lại không đành lòng từ chối.
"Ừ."
Nói xong đã lập tức quay gót rời khỏi sân vườn. Jungkook cũng không muốn nán lại đây quá lâu, nếu không phải tại bà cô kia nhất quyết bảo cậu đợi, cậu sẽ không đụng mặt phải đồ đáng ghét mặt lạnh như tiền kia.
"Cậu Jeon!"
Trợ lý Lemonie từ xa đi tới, gọi Jeon Jungkook một tiếng liền thấy cậu xoay người lại.
"À chị trợ lý, bà chủ của chị đã khỏe chưa?"
Lemonie gật đầu. "Cảm ơn cậu, bà chủ đã ổn hơn nhiều rồi."
"Không còn gì nữa thì tôi về trước, tôi còn có việc."
Trước khi Jungkook xoay người rời đi, Lemonie liền nhanh chóng lên tiếng giữ cậu lại.
"Khoan đã cậu Jeon. Ngày mai cậu có thời gian không? Bà chủ nói muốn mời cậu đến đây dùng cơm trưa. Xem như cảm ơn."
Còn không đợi Jungkook mở miệng từ chối, Lemonie nói tiếp.
"Bà chủ đã dặn đầu bếp làm rất nhiều món ngon. Hải sản, món tây hay món Hàn đều có. Mong cậu Jeon sẽ dành chút thời gian đến dùng bữa trưa với bà chủ."
Jungkook ngẫm nghĩ một lúc, mới do dự gật đầu.
"Tốt. Vậy ngày mai tôi sẽ sắp xếp người đến trường học đón cậu."
Lemonie thực sự rất chuyên nghiệp. Nói câu một câu hai đã lập tức lên xong kế hoạch, khiến Jungkook không thể nói được một câu từ chối.
"Hay tôi tự đến đây là được rồi? Không cần phải long trọng như vậy."
"Cậu không cần lo, việc của cậu Jeon đây chỉ là đến đây dùng cơm thôi. Mọi thứ còn lại cứ mặc cho tôi sắp xếp."
Đương nhiên biết rằng Jeon Jungkook có thể tự mình đón xe đến đây. Nhưng Lemonie cùng bà Kim vẫn còn đang tính toán trong lòng một phép thử vô cùng quan trọng.
Bữa cơm trưa mà bà Kim hẹn với Jungkook cuối cùng cũng đến. Cậu được Lemonie đích thân tới trường học đón về đây. Chiếc ô tô màu đen sang trọng đậu từ xa, Lemonie một mình rời khỏi xe, đi đến cổng trường chờ cậu. Khi Jeon Jungkook vừa bước ra, đã thấy Lemonie vẫy tay gọi mình.
"Cậu Jeon, bên này!"
Jungkook đi tới, dùng tay lau mồ hôi đang lấm tấm trên trán.
"Xin lỗi, khi nãy tôi phải ở lại nói chuyện với thầy phụ trách."
Lemonie gật đầu như đã hiểu, cô lập tức bảo cậu lên xe.
"Cũng đã gần đến giờ cơm rồi, mau đi thôi cậu Jeon."
Jungkook theo lời Lemonie lên xe, cậu mới phát hiện ra một vấn đề. Trên xe còn có thêm tên đáng ghét hôm qua cậu gặp.
"Giới thiệu với cậu đây là Kim thiếu, tên đầy đủ là Kim Taehyung. Là con trai duy nhất của bà chủ."
Taehyung không nói gì, chỉ nhìn cậu lướt ngang một cái rồi thôi. Khi nãy Lemonie đã nói một chút về việc cậu đã giúp bà Kim vào ngày hôm qua, bọn họ chỉ đơn thuần muốn trả ơn cho Jungkook. Nhưng hắn vốn không ngờ đây lại là một phép thử.
Một phép thử thay đổi cả một đời.
Jeon Jungkook được Lemonie sắp xếp cho ngồi ghế sau, còn là ngồi cạnh Kim Taehyung. Với lí do xe đã không còn chỗ. Hắn không có ý kiến, Jeon Jungkook lại vì lý do quá mức hợp lý của Lemonie mà câm nín không nói được lời nào.
Sáng nay Jungkook phải dậy rất sớm nên bây giờ đã cảm thấy buồn ngủ. Trong xe có điều hòa mát rượi, cậu dù chống chế cỡ nào cũng không thể vượt qua được. Cuối cùng là chịu thua híp mắt lại. Đáng chú ý nhất chính là cậu dựa vào vai của Taehyung, tay trái còn đang nắm chặt gấu áo của hắn. Tư thế vô cùng thoải mà chìm vào giấc ngủ sâu.
Đặc biệt hơn cả là thái độ của Taehyung, hắn không ghét bỏ trực tiếp đẩy người ra. Chỉ cau mày, thoạt nhìn liền khiến người ta cảm nhận được hắn đang rất khó chịu. Bàn tay lạnh lẽo của hắn run rẩy, vầng trán thoáng chốc đã đẫm ướt vì mồ hôi. Và đột nhiên mu bàn tay của Jungkook phủ lên nơi còn đang lạnh toát ấy, Taehyung liền hốt hoảng nhận thức được một chuyện.
Hóa ra tay chạm tay cũng thực sự không phải chuyện khó khăn..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com