11. Tiết thể dục
Chiều hôm nay, tiết thể dục cuối cùng trong ngày khiến ai nấy đều vô cùng háo hức. Khỏi phải nói đám học sinh bọn họ nôn nóng đến tiết thể dục như thế nào. Sau khi thay đồng phục xong, mọi người đều lần lượt tập trung xuống sân để điểm danh. Ban đầu, Jungkook kì thực có chút e ngại về tình trạng sức khỏe của Taehyung, cậu vẫn luôn miệng hỏi xem hắn có ổn không, có mệt không mặc dù tuần nào hắn cũng tham gia tiết thể dục.
Mấy lần trước, Jungkook đều chọn đứng phía sau Taehyung, giống như vị trí ngồi trên lớp vậy. Cậu vẫn luôn cảm thấy mình làm như thế thì Taehyung mới cảm thấy an toàn. Việc này diễn ra nhiều lần đến nỗi thành quen, cứ xuống sân tập trung thì cậu cứ mặc định mình đứng phía sau hắn. Nhưng hôm nay, đột nhiên lại có một chút thay đổi ngoài dự kiến. Đó là thầy giáo bất ngờ chuyển Jungkook sang một hàng khác.
"Hôm nay chúng ta khởi động một chút sau đó sẽ chạy bền. Jeon Jungkook! Em đứng sang hàng thứ nhất đi."
Jeon Jungkook đang thì thầm to nhỏ với Kim Taehyung bỗng dưng bị thầy giáo gọi tên di chuyển. Cậu ngớ người nhưng vẫn nhanh chóng hỏi lại.
"Thưa thầy, sao em phải sang hàng thứ nhất? Đứng ở đây cũng được mà?"
Thầy giáo lườm cậu, cất giọng giải thích.
"Bởi vì một lát nữa lớp chúng ta sẽ thi chạy bền với lớp của thầy Yeon. Em sang hàng thứ nhất để chạy nước rút chặng cuối. Còn hàng thứ hai để Namjoon đảm nhận."
Nữ sinh trong lớp ai oán. Trong các môn học, bọn họ ghét nhất là luyện tập chạy bền.
Jeon Jungkook hết lời từ chối, chậm rì rì di chuyển sang hàng thứ hai. Kim Taehyung nhìn cậu, đột nhiên sinh ra cảm giác buồn cười. Hắn vừa nhìn đã cảm nhận được, Jeon Jungkook giống như thỏ con đang giận dỗi vì bị cướp mất cà rốt.
Bọn họ khởi động tay chân một chút, sau đó lần lượt di chuyển rèn luyện sức bền. Taehyung đối với việc này mà nói liền cảm thấy có chút không quen. Hắn có thể chạy bộ nhưng không thể chạy quá nhanh và quá lâu, càng không nói đến chuyện có tính bền trên đường chạy. Chính vì thế, khi thầy giáo nói sẽ thi đấu với lớp bên cạnh, hắn không ngăn được cảm giác lo lắng tràn ngập trong lòng. Hắn sợ nếu như mình chạy không nhanh, bất đắc dĩ sẽ là người kéo chân cả lớp.
Khởi động được một lúc lâu, hai vị thầy giáo bắt đầu đem học sinh của mình ra quyết đấu. Lớp của thầy Yeon thuộc nhóm chuyên về thể thao, các nam sinh trong lớp ấy đa phần đều là người đã và đang luyện tập để thi đấu, còn không thì cũng rơi vào nhóm ăn uống kiêng cử, đã vậy còn chăm luyện thể hình. Mặc dù bọn họ vốn chỉ mới có lớp mười một. Còn lớp của Jungkook thì khác, đa phần đều thuộc thành phần ăn uống bất chấp, nếu không thì đánh nhau đến nổi cơ chứ làm gì có chuyện thể dục thể thao. Thầy Yeon vừa nhìn liền cảm thấy phần thắng nhất định nằm trong tay mình.
"Thưa thầy, chân của em bị chuột rút!"
Namjoon đang đứng ở cuối hàng thứ hai đột nhiên hét lên. Bàn chân thằng ấy cứng đơ, nét mặt nó nhăn lại.
Thầy giáo hết cách, biết như vậy không nên để Namjoon chạy nước rút cuối cùng của hàng thứ hai. Bây giờ chân nó bị thế, thầy giáo thể dục bỗng chốc mất hết tự tin ban đầu. Nhưng đột nhiên ánh mắt ông nhìn trúng Kim Taehyung, liền như cá gặp nước mà cầu cứu hắn.
"Kim Taehyung em chạy nước rút chặng cuối cho Namjoon đi!"
Jeon Jungkook nhìn qua, cậu biết rõ tình trạng sức khỏe của Taehyung hơn ai hết. Không được, nhất định hắn sẽ không chịu nỗi.
Kim Taehyung ngẩng đầu nhìn thầy giáo, cuối cùng vẫn là gật đầu thỏa hiệp. Hắn cũng muốn một lần thách thức bản thân mình, muốn bước ra khỏi vỏ bọc yếu ớt kia và vươn mình hướng đến ánh sáng.
Cuộc thi bắt đầu, bọn họ chạy tiếp sức chuyền gậy, cự li một trăm mét cả nam lẫn nữ. Các nữ sinh chia nhau thi trước, nam sinh ngồi bên ngoài cổ vũ hết sức nhiệt tình. Nhưng chạy chưa quá năm phút, thầy Yeon liền không ngăn được vẻ mặt đắt thắng nhìn thầy Hwang - giáo viên thể dục của lớp cậu. Nữ sinh lớp mình, Jeon Jungkook hiểu rõ hơn ai hết. Bọn nó cả ngày chỉ lo mua sắm, trang điểm, không thì thảo luận về mỹ phẩm, về các minh tinh nổi tiếng. Cho nên đọ về sức khỏe, làm sao địch lại lớp chuyên thể dục thể thao?
Mặc dù như vậy nhưng các nữ sinh ấy vẫn rất cố gắng, kiên trì bền bỉ suốt mấy hiệp liền nên điểm số hiện tại chỉ thua suýt soát ba điểm. Sau đó nhóm nam bắt đầu đi vào. Hàng thứ nhất của Jeon Jungkook thi trước, cậu giống như con báo nhỏ, chạy nhanh đến nỗi thầy giáo Yeon há hốc mồm. Cuối cùng thành công kéo điểm hai bên lại bằng nhau.
Cho đến hàng của Taehyung vào cuộc, đây là cơ hội lấy điểm cuối cùng. Được ăn cả ngã về không nên ai nấy đều vô cùng hồi hộp. Jeon Jungkook cũng đứng không yên, nhưng không phải cậu lo về kết quả thi đấu, cậu chính là lo cho Taehyung. Jungkook đứng đó, nhìn về phía người nọ đang cuối đầu đứng cách cậu mấy mét. Hắn dường như cũng cảm giác được có ai đó nhìn mình, ngẩng đầu lên đã lập tức chạm phải ánh mắt của Jeon Jungkook. Taehyung khẽ cười trấn an, dùng khẩu hình miệng nói mấy chữ đơn giản.
"Không sao!"
Jeon Jungkook vẫn không yên tâm, cho đến khi tiếng còi vang lên, lần lượt từng người từng người một đều lao ra nhưng cậu vẫn chẳng có tâm tình quan sát. Cậu vẫn cứ hướng ánh mắt lo lắng về Taehyung mãi đến khi hắn là người chạy cuối cùng.
Khoảnh khắc Taehyung lao ra, tim Jungkook không ngăn được mà run lên từng đợt. Đoạn đường một trăm mét đối với một người khỏe mạnh bình thường mà nói thì không phải vấn đề, nhưng còn Taehyung thì khác. Taehyung từng phải khó khăn nối lại gân ở cổ chân, từng vượt qua biết bao nhiêu ca mổ mới khôi phục lại dạ dày. Nếu như hắn bởi vì kết quả thi đấu mà cố gắng quá sức, Jeon Jungkook cảm thấy thực sự không đáng.
Taehyung nhìn về phía trước mà kiên trì chạy, không quan tâm đến đối thủ lớp bên cạnh đang cố tình áp sát vào mình. Cho đến khi Taehyung nhận ra, hắn đã huýt một cú đau điếng vào bụng. Jeon Jungkook đứng tim.
"Má nó lớp kia chơi xấu!"
"Tao thấy nó đánh Taehyung!"
"Con mẹ nó tụi bây chơi trò gì vậy hả?"
Mọi người trong lớp Jungkook đều lớn tiếng mắng chửi bất chấp đây là trường học. Đã nói sẽ thi đấu công bằng nhưng rốt cục lại có kẻ giở trò khiến ai nấy đều tức điên người.
Taehyung trên sân bị huýt một cú, đau đến khụy xuống đất. Hắn một tay ôm bụng, một tay lau đi mồ hôi trên trán, vừa lau vừa thở hồng hộc. Hắn bất giác cảm thấy mình không thể chạy nỗi nữa, nhưng dường như ngay lúc hắn sắp sửa bỏ cuộc, xung quanh lại vang lên rất nhiều âm thanh. Jeon Jungkook là người mở đầu.
"Taehyung ơi! Cố lên!"
Các bạn học cùng lớp cũng vỗ tay cổ vũ.
"Chúng mình tin cậu làm được mà!"
"Kim Taehyung cố lên nào!"
"Đừng lo về thành tích nữa. Chạy đến vạch đích với tụi mình đi!"
"Nhìn tụi mình nè, tụi mình đang cổ vũ cho cậu đó!"
Sau đó mọi người đều đồng loạt hô tên hắn.
"Kim Taehyung!"
"Kim Taehyung!"
"Kim Taehyung!"
Hắn đứng dậy, bền bỉ chạy về vạch đích trong sự cổ vũ của mọi người. Các bạn trong lớp thi nhau chạy lại, người đưa khăn giấy, người đưa nước, người vỗ vai khen hắn mấy câu. Chỉ có Jeon Jungkook là không làm gì cả, cậu không chạy lại, cũng không nói bất kì câu gì. Cậu chỉ nhìn hắn, khẽ cười, trùng hợp thay Taehyung cũng đáp lại nụ cười ấy.
Lúc sắp bỏ cuộc lại nghe thấy tiếng cậu cổ vũ cho tôi. Cảm giác có một người luôn đứng về phía mình, luôn cổ vũ, luôn ủng hộ, luôn kề bên san sẻ cùng mình bất chấp mọi vui buồn sướng khổ. Cảm giác ấy thật sự rất tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com