32. "Có thể chân thật thêm một chút nữa không?"
Jungkook tay đan tay cùng Taehyung trở về nhà. Cậu ngồi ở ban công, nhìn người bên cạnh một hồi lâu, bất chợt nói.
"Vẫn là có một chút không chân thật."
Taehyung biết cậu đang nói gì, khi nãy trên đường về, tay cậu cơ hồ còn có chút run rẩy. Jungkook có nằm mơ cũng không ngờ được rằng Taehyung đã sắp xếp hết tất thảy mọi chuyện. Hắn liên lạc đến những người bạn cấp ba năm ấy, không tiếc tiền bạc mà chuẩn bị sẵn vé máy bay đón bọn họ về nước. Mặc dù có những người còn cách hắn tới nửa vòng Trái Đất. Nhưng Taehyung chẳng mấy phiền lòng.
Bởi vì hắn nghĩ, nếu có thể khiến người yêu mình được vui. Cho dù bỏ ra bao nhiêu tiền cũng đáng giá.
Taehyung mỉm cười rồi hôn cậu một cái.
"Như vậy đã đủ chân thật chưa?"
Vành tai Jungkook hơi phiếm hồng. Cậu bối rối quay sang chỗ khác. Nhưng vẫn nhỏ giọng đáp.
"Một chút."
Taehyung vươn vai, hắn nhìn lại đồng hồ.
"Mười một giờ kém rồi, chúng ta mau đi ngủ thôi."
Jungkook đứng dậy, theo thói quen trở về phòng mình, nhưng giống như là nhớ đến điều gì đó. Cậu hơi khựng lại.
"Anh.."
"Sao thế em?"
Jungkook nhìn chăm chăm vào cửa phòng của hắn. Cậu hít sâu một hơi, lấy hết can đảm mở lời.
"Có thể chân thật thêm một chút nữa không?"
Taehyung dõi theo ánh mắt của cậu. Hắn lờ mờ đoán ra dụng ý mà Jungkook muốn truyền tải. Câu nói mập mờ không rõ ý tứ kia thoáng chốc lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Taehyung đơn thuần gật đầu, hắn kéo cậu về phòng mình. Sau khi cánh cửa được đóng lại, nụ hôn bất chợt rơi xuống khóe môi người đối diện.
Jungkook tựa lưng vào cửa phòng, Taehyung nhẹ nhàng cuối người xuống hôn cậu. Không phải là lần đầu tiên bọn họ hôn nhau, nhưng cảm xúc lần này mãnh liệt đến khó tả. Jungkook hơi hé răng mình ra một chút, mà vừa vặn thay Taehyung cũng ngầm hiểu mà luồng lưỡi vào bên trong. Hai bên vừa quấn quýt vừa nghịch ngợm khuấy đảo một vòng quanh khoang miệng ấm nóng. Mất một hồi lâu Taehyung mới buông cậu ra. Hắn bế người nhỏ lên giường. Đặt Jungkook nằm bên dưới mình, nhìn vào gương mặt cậu, tâm tình hắn tự giác mềm mại hơn bao giờ hết.
Người này không có gì đặc biệt hết, thành tích bình thường, gia cảnh bình thường, ngoại hình so với bây giờ cũng bình thường nốt. Thế mà lại khiến hắn nơm nớp lo sợ. Sợ bản thân mình chưa đủ tốt, khiến cậu tổn thương, khiến cậu đau lòng. Sợ mình giữ không chặt, Jungkook sẽ bị người khác cướp mất. Nhưng cũng sợ mình giữ quá chặt, khiến cậu khó chịu rời đi. Một người bình thường như vậy, cứ nhẹ nhàng bước vào đời hắn, làm hắn lúc nào cũng lo lắng không yên. Nhưng người này cũng giống như một dòng nước mát, lặng lẽ chảy róc rách vào sâu thẳm trong tâm hồn hoang dại khô cằn kia, theo năm tháng mà biến nơi khắc nghiệt ấy trở thành một cánh rừng xanh tươi mát mẻ. Taehyung im lặng nhìn cậu, Jungkook cũng đáp lại ánh nhìn sâu thăm thẳm ấy. Võng mạc hắn thoáng chốc trở nên cô đọng, cậu hài lòng khi thấy bên trong nó, nhất nhất đều phảng phất hình bóng của cậu.
Jungkook khẽ hỏi.
"Em ở trên, được không?"
Taehyung lập tức xoay người, hắn nằm ở phía dưới. Vừa dùng ánh mắt đầy cưng chiều nhìn cậu rồi cong môi đáp lại.
"Được, đều được."
Jungkook nâng tay chạm lên chóp mũi của hắn. Cậu cũng mỉm cười.
"Dễ như vậy?"
Hắn gật đầu, trầm khàn cất giọng.
"Nếu như cuối cùng vẫn là em, trên hay dưới đối với anh đều không quan trọng."
Đáy tim Jungkook cư nhiên có một chiếc lông vũ mềm mại gãi qua. Cậu thật sự đã chọn đúng người rồi. Người này mười mấy năm trước từng bị bắt cóc, bị hành hạ đến nỗi đứt cả gân chân. Dạ dày bị thuốc phá hủy khó khăn lắm mới khôi phục trở lại. Người này thuở thiếu thời đã trải qua không biết bao nhiêu là đau đớn, đến nỗi không ai dám mường tượng ra suốt cả quá trình ấy, hắn đã dùng cách nào để vượt qua. Người này luôn chịu đựng và ôm vào mình nỗi đau khôn tả. Hắn giống như quái vật nhỏ bị giam trong lồng gai, càng vùng vẫy lại càng bị gai nhọn đâm xuyên thủng. Từng vết thương đóng mài kết vẩy nhưng vẫn âm ỉ và đau nhói không thôi. Jungkook cúi đầu nhìn hắn, Kim Taehyung của cậu đã chịu quá nhiều đau đớn nhưng vẫn chấp nhận để bản thân ở dưới. Jungkook càng nghĩ càng đau lòng, mà càng đau lòng thì lại càng không nỡ. Đến cuối cùng, cậu xoay người trở lại, khẽ thì thầm.
"Nhường anh đó!"
Taehyung mỉm cười, nhưng hắn không vội. Hắn nói.
"Cảm ơn em!"
Đối với một người đàn ông, nằm dưới kì thực là một chuyện vô cùng mất mặt. Nhưng Jungkook lại vì hắn mà gánh phần mất mặt này. Taehyung bởi thế mới nói cảm ơn cậu. Cảm ơn vì đã yêu thương và bao dung hắn. Cảm ơn vì đã nhường hắn một phần. Cảm ơn vì đã đến và ở lại. Một câu cảm ơn kì thực không đủ.
Taehyung dịu dàng hôn xuống, mỗi một động tác đều cực kỳ cẩn thận. Hắn vạn nhất cũng không muốn làm vỡ chiếc 'bánh quy' vô giá này.
"Tae..Taehyung.."
Jungkook nức nở gọi tên hắn. Cậu biết được Taehyung đang từ từ đi vào. Không khí trong phòng vừa ướt át vừa ái muội, khắp nơi đều bị mùi vị dục vọng làm cho nổ tung.
Sau khi làm xong, Taehyung ôm cậu nằm trên giường. Jungkook nhìn xuống bụng hắn. Vết mổ vẫn còn lưu lại. Cậu nhìn phía sau lưng, lần đầu tiên cậu nhìn rõ được mọi thứ. Những vết sẹo do bị thắt lưng bằng da quất vào cũng vẫn còn hiện rõ mồn một. Jungkook sờ qua nó, ngón tay cậu bất giác run lên. Khóe mắt cậu hiện lên một chút ửng hồng vì sắp khóc. Cậu hỏi hắn.
"Đau lắm đúng không?"
Taehyung nhớ lại khoảng thời gian tăm tối đó.
"Khi ấy bị đánh rách da rướm máu, vết thương chồng vết thương. Nhưng vì không được vệ sinh nên nó gần như nhiễm trùng toàn bộ. Sau khi về nhà, anh không thể nằm ngửa được, nhưng nằm sấp cũng không vì ảnh hưởng đến dạ dày. Lúc ấy mẹ thường xuyên thức với anh, đặt anh nằm nghiêng để ngủ. Lâu lâu sẽ giúp anh đổi tư thế cho dễ chịu một chút. Thời gian đó mẹ rất vất vả, nhưng may mắn vết thương của anh hồi phục rất nhanh chóng nên đúng một tháng sau thì đã ổn hơn rất nhiều."
Jungkook nghe hắn kể lại, cũng không dám nghĩ thêm.
"Nhưng đều đã qua cả rồi. Bây giờ anh đang rất hạnh phúc."
Taehyung vừa nói, ánh mắt lại hiện lên một vài tia vui mừng. Hoặc cũng có thể là do hắn đã buông bỏ hết quá khứ, cho nên bây giờ mới thoải mái như vậy.
"Được rồi, không nhắc nữa! Nhưng em có thể hỏi anh một chuyện không?"
Hắn nghiêng đầu, Jungkook vội vàng xoay người, cậu nháy mắt tinh nghịch đè hắn xuống.
"Mình chiến thêm một hiệp nữa đi!"
__________________
🍋: Nói lần thứ n vẫn chưa end nha chụy ekkkk :)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com