Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47: Ngốc nghếch

Cậu bước bộ dọc theo các con đường nhỏ, mong rằng có thể tìm được nhà của anh, cuối cùng đi tới một đoạn đường trong con ngõ, Chính Quốc nhìn thấy một ngôi nhà hai tầng nhỏ màu xanh nhạt, hơn nữa ở trước cổng còn trồng hai khóm cây dứa cảnh nến, cậu vui mừng vì tin chắc rằng đây nhà của anh rồi.

"Thái Hanh, Thái Hanh, em tới rồi."

"Cô ơi!"

Cậu cứ gọi mải miết mà mãi không thấy có ai bước ra mở cửa, bỗng hàng loạt tiếng đổ vỡ vang lên trong ngôi nhà. Chính Quốc sợ hãi, lo lắng, cậu lo rằng Thái Hanh ở trong đó xảy ra chuyện gì nên càng gọi lớn tiếng hơn.

"Anh à, Thái Hanh, mở cửa cho em đi."

"Thái Hanh."

Cánh cửa gỗ màu nâu bật mở, từ phía trong có một người đàn ông bước ra, gương mặt trăm phần tức giận, trên tay còn cầm một cây gậy bóng chày bằng gỗ đã cũ kĩ.

"Thằng điên nào dám lớn tiếng ngoài này, mày là ai, có phải mày lại tới tán tỉnh vợ tao, đừng nghĩ tao không hay ở nhà thì không biết gì."

Người đó cơ bắp vạm vỡ, vung cây cậy lên đánh cho Chính Quốc tới tấp, cậu sợ hãi nằm co rúm ở trên nền bê tông lạnh ngắt. Một lát sau, bên trong căn nhà có hình dáng một người phụ nữ khập khiễng chạy ra cùng đôi mắt sưng húp và bàn chân dính đầy máu do bị mảnh vỡ cứa vào. Cô ấy tới ngăn ông chồng ghen tuông của mình lại, miệng còn không ngừng van xin anh ta mau dừng tay.

"Cậu mau chạy đi, chắc cậu nhận nhầm người rồi, tôi thành thật xin lỗi, cậu chạy mau đi."

Chính Quốc run lẩy bẩy, cậu khó khăn chống tay đứng dậy, cố gắng chạy thẳng về phía trước không dám quay đầu nhìn lại, tới khi chạy không nổi nữa bở vì một cơn ho dữ dội kéo tới
Lúc này Chính Quốc mới dừng lại, nhìn một lượt xung quanh thì nhận thấy bản thân đang ở một công viên nhỏ, xung quanh chỉ có ánh đèn cao áp và đèn pha ô tô chiếu lướt qua, cậu nằm xuống băng ghế đá lạnh lẽo mà thiếp đi chốc lát.

Trời càng về đêm càng lạnh, Chính Quốc co rúm lại, từng cơn ho dữ dội kéo tới khiến cổ họng cậu đau rát. Bụng đói cồn cào vì cả ngày chẳng có gì vào bụng, cơ thể đau nhức, cậu cố gắng nằm ngủ để quên đi chúng, mong rằng đêm dài chóng qua.

Sáng sớm tinh mơ, có một bà lão bán bánh màn thầu sớm đạp xe hàng đi ngang qua nơi này, thấy ở trên ghế có một người thanh niên mặt mũi tím bầm co rúm lại, bà lại gần lay cậu dậy.

"Này cậu thanh niên, cậu có sao không. Này, tỉnh dậy đi."

Chính Quốc ngủ không sâu, chỉ là mệt quá nên cố nhắm mắt lại. Thấy có người gọi, câu mơ màng mở mắt ra, ánh sáng của buổi sớm dịu nhẹ chứ không chói chang làm cậu dễ chịu hơn một chút

"Cháu cảm ơn bà."

"Ừ, nằm đây kẻo cảm lạnh đó, sáng sớm hay có bọn học sinh đi qua cẩn thận không chừng chúng nó lại đánh cho đấy."

"Vâng, cháu biết rồi ạ."

Nói rồi bà lão lại vội đạp xe đi bán hàng kẻo không kịp giờ bán buổi sớm.

Chính Quốc thẫn thờ một lúc, cậu không có phương hướng, không biết hiện tại bản thân nên làm gì, không biết nên đi đâu về đâu.

Cậu cứ thế vô thức bước đi trên vỉa hè, mãi tới một giờ đồng hồ sau cậu lại gặp bà lão lúc sáng ngồi bán màn thầu bên đường. Chính Quốc đứng lặng im một bên nhìn mọi người ăn sáng. Chiếc bụng rỗng tuếch từ hôm qua tới giờ cứ sôi lên ùng ục. Bà lão thấy vậy thì cầm một chiếc bánh bao gói vào tờ giấy báo đem tới chỗ của cậu

"Này, có phải đói rồi không, cầm lấy ăn đi."

Cậu vội từ chối

"Không cần đâu ạ, cháu...cháu...không có tiền..."

Bà lão nhìn cậu thở dài, trong lòng cảm thấy đáng thương vô cùng, bà cầm lấy bàn tay cậu nhét chiếc bánh bao còn nóng hổi vào lòng bàn tay.

"Tôi cho cậu, không cần tiền, mau ăn đi."

Sống mũi cậu cay cay, nước mắt trực trào trên gò má. Cậu nhận lấy, còn không quên nói lời cảm ơn.

Bà cụ bán hàng một bên, cậu ở một bên ngồi bó gối nhìn mọi người qua lại, có một người phụ nữ dắt con mình đi qua, thấy cậu ngồi đó như một tên ăn mày, người đó còn chỉ tay vào cậu và nói với con gái mình.

"Con mà không chịu học hành cho tử tế thì sau này sẽ giống như người đó đấy có biết chưa."

Cô bé nhìn thấy có vẻ sợ liền gật đầu rối rít. Chính Quốc cúi đầu lén lau nước mắt. Cậu muốn nói rằng cậu cũng học giỏi, còn biết chơi cả piano, biết chơi violin, chơi cả quần vợt...chỉ là vì một vài lí do mà cậu phải ngồi ở đây như thế này.

Tới lúc vắng khách, bà lão cũng chuẩn bị dọn hàng, bà nhìn thấy cậu cứ ngồi ngốc nghếch cúi mặt ở vỉa hè liền tiến tới muốn hỏi han vài câu.

"Này cậu, cậu không có nhà à?"

"Cháu có ạ, nhưng mà nhà cháu ở Đài Bắc"

Nghe cậu nói thế bà lão mới giật mình, thì ra cậu thật sự là bị khù khờ chẳng biết gì cả.

"Cậu có biết đọc chữ không?"

"Có ạ, cháu học giỏi lắm, cháu còn biết chơi dương cầm và cả vĩ cầm nữa, cháu được vào đội tuyển toán của Kim Điển đó."

Bà chẳng biết Kim Điển là ở chỗ nào cả, thế nhưng nhìn người cậu cũng cao ráo, bà còn nghĩ rằng nếu không bị khờ thì có lẽ cậu sẽ là một người vô cùng tốt và giỏi giang.

Nghĩ giờ này đường xá cũng vắng vẻ, học sinh đã vào lớp hết, bà nhờ cậu trông giúp chiếc xe để đi ra chợ cóc bên cạnh mua chút thức ăn, định bụng mua thêm cho cậu cái gì đó để ăn tạm vì bánh đã bán hết nhưng trông cậu vẫn còn đói lắm.

Cậu gật đầu đồng ý, còn hứa là sẽ làm tốt bởi vì bà cho cậu ăn bánh bao miễn phí. Mọi chuyện vẫn yên ổn cho tới khi có một nhóm thanh niên mặc đồng phục học sinh đi ngang qua, cậu sợ hãi cúi mặt xuống không dám nhìn. Mấy tên đó thấy vậy lại được đà tới trêu đùa

"Này, cho tụi này vài cái màn thầu đi."

"Xin...xin lỗi, hết bánh rồi, ngày mai các bạn lại tới nhé."

"Không, tụi này muốn ngay bây giờ."

Chính Quốc không biết phải làm thế nào mới phải, mấy tên đó đá một chồng ghế nhựa ở bên cạnh cậu để ra oai.

Cậu sợ đồ của bà bị hỏng nên quyết tâm đứng dậy quát lớn.

"Đừng phá đồ, hết bánh rồi mấy người đi đi, đồ này không phải là của tôi, tôi chỉ trông giúp thôi."

Một tên vút balo xuống đất xông lên bóp cổ cậu, Chính Quốc ho sặc sụa như muốn đứt rời cổ họng ra, cậu ngã xuống đất, bọn người đó cầm chồng ghế nhựa lên ném vào người Chính Quốc tới khi mấy chiếc ghế gãy tanh bành. Lúc này có người đi qua thấy thế liền dọa báo cảnh sát, bọn chúng cầm lấy balo cắp giò chạy đi.

Người đó tốt bụng giúp cậu gọi xe cấp cứu, mãi khi xe cấp cứu tới đưa người đi thì bà lão mới trở về.

"Chuyện gì xảy ra thế này?"

"Cậu ấy bị bọn học sinh đánh, tôi vừa gọi xe cấp cứu mang đi rồi, bà là người nhà của cậu ấy à?"

"Không phải, sáng nay tôi gặp cậu ấy ngoài đường nên nhờ trông giúp gánh hàng để tôi đi chợ thôi, nhưng cậu thanh niên này đầu óc có vấn đề không được tỉnh táo cho lắm."

Người kia lắc đầu, giúp bà dọn dẹp mảnh ghế gẫy rồi trở về nhà.

Chính Quốc được đưa tới bệnh viện tới tình trạng ho ra máu khá nghiêm trọng, trong khi đó bên cạnh lại chẳng có lấy một người thân, không giấy tờ, không có điện thoại cũng chẳng có một xu dính túi. Cũng may vị bác sĩ đó đồng ý tiếp nhận cậu. Mãi tới khi Chính Quốc tỉnh lại thì đã là buổi chiều tối, một y tá trẻ tới kiểm tra và hỏi thăm thông tin cá nhân.

Cậu nói thều thào khó nhọc, trên mặt còn mang mặt nạ ô xi, y tá phải ghé sát tai lại mới có thể nghe thấy.

"Cậu tên là gì?"

"Điền...Chính..Quốc."

"Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười... sáu."

Cô ý tá giật mình, mười sáu tuổi, nhìn cậu như vậy ít cũng phải được hai mươi mốt tới hai mơi hai tuổi, cô nghi ngờ đầu óc cậu có vấn đề.

"Nhà cậu ở đâu, có nhớ địa chỉ nhà không?"

Đột nhiên nghe y tá hỏi vậy, cậu mới ngỡ ngàng rằng mình không nhớ địa chỉ nhà, trong bụng cậu như một đốm lửa cồn cào, lo lắng. Nghĩ một lát cậu lại nói

"Kim Thái Hanh, chị gọi anh ấy cho em được không?"

"Đó là ai vậy?"

Bàn tay bầm dập cố gắng rút từ trong túi quần ra một tấm ảnh be bé đưa cho y tá.

Cô nhìn gương mặt người trong ảnh có chút quen thuộc giống như đã được nhìn qua ở đâu đó, cô còn nghĩ có khi nào nhìn thấy nhiều bệnh nhân quá nên hiện giờ đầu óc cô lú lẫn cả rồi hay không. Nếu như là người bình thường làm chuyện này cô đã sớm mắng cho một trận rằng chỉ nói một cái tên với một tấm ảnh bé xíu thế này tới thánh cũng không tìm được, nhưng nghĩ tới cậu có vấn đề về đầu óc cô đành ngậm ngùi tự mắng bản thân đen đủi. Đang trong lúc bế tắc, cô vò đầu bứt tai nhìn qua ô cửa sổ xem dòng xe cộ đông đúc của thành phố thì tòa nhà đối diện chiếu quảng cáo của Catthay. Cô trợn mắt nhìn đi nhìn lại vài lần tấm ảnh, còn đem ra so sánh xem hai người này có phải là một hay không.

Đúng rồi, không thể có hai người giống nhau tới vậy, đã thế còn có nốt ruồi dưới mắt không sai đi đâu được. Cô mừng rỡ như bắt được vàng, đánh liều gọi tới trụ sở Catthay ở Đài Bắc.

"Xin chào!"

.....

"Cho tôi hỏi một chút, muốn gặp giám đốc của Catthay thì phải làm thế nào?"

Người nhân viên ở đầu dây bên kia còn tưởng rằng bị đùa giỡn, tự nhiên không đâu lại muốn gặp giám đốc nhà người ta, cứ nghĩ rằng gọi là gặp được dễ như vậy ư.

"Xin lỗi quý khách, nếu như không hẹn trước..."

"Không không không, tôi thật sự là có chuyện rất quan trọng, người nhà của giám đốc các cô đang ở bệnh viện chúng tôi, hiện tại tình hình cậu ấy rất nghiêm trọng, tôi có ảnh làm bằng chứng. Mạng người không đùa được đâu."

Nhân viên tổng đài nghe đến có ảnh làm bằng chứng đành phải gọi xuống phòng lễ tân một chuyến. Theo như quy trình thì sẽ rất rườm rà và mất thời gian. Nhưng may sao đúng lúc đó Thái Hanh vừa từ trên văn phòng xuống chuẩn bị đi đâu đó. Cô nhân viên lễ tân thấy anh vội vàng chạy theo sau.

"Thưa giám đốc, có điện thoại từ bệnh viện gọi nói là người nhà của giám đốc đang ở trong đó."

Trợ lý của anh nghe thấy điềm gở đang định đi tới mắng cho cô nhân viên kia một trận thì anh như chột dạ, trong lòng có chút lo lắng không yên, đi theo cô nhân viên lễ tân lấy số điện thoại của người kia gọi lại.

"Xin chào! Tôi là giám đốc của Catthay, nghe nói người nhà tôi ở bệnh viện..."

Thái Hanh chưa kịp nói hết câu thì y tá đã đáp lại, có vẻ như rất gấp gáp.

"Đúng đúng đúng, may quá cuối cùng cũng có thể liên lạc với anh, có phải anh có người thân tên là Điền Chính Quốc..."

Tim anh như muốn ngừng đập khi nghe thấy tên cậu được thốt ra từ giọng nói của người tự xưng là y tá kia, anh chẳng cần biết có phải thật hay không, vội vã hỏi địa chỉ.

"Bệnh viện nào vậy?"

Thái Hanh vô cùng khẩn trương bấm nút thang máy đi xuống hầm để xe, nhìn biểu hiện và sắc mặt của anh thì cả trợ lý và cô nhân viên đó đều hiểu chắc chắn là người nhà của anh thật rồi, cũng may có thể kịp thời liên lạc.

__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com