Chap 12 : Ấm áp trong lòng bàn tay
Buổi tối mọi người cùng nhau dùng cơm, người làm, quản gia đều ngồi cùng một bàn dài cùng nhau ăn tối, tuy Taehyung thái độ rất thản nhiên nhưng thái độ của mọi người cứ cứng nhắc, không được tự nhiên cho lắm. Jungkook ngồi cạnh Taehyung, quay đầu sang hỏi một cô giúp việc:
"Mọi người lúc nào cũng ngồi dùng bữa chung với nhau sao ạ? Ấm cúng thế nhỉ?"
Người phụ nữ trạc 40 tuổi nở nụ cười sượng ngắc, nhìn cậu gật gật đầu. Mọi người nhìn nhau gật theo lia lịa, Jungkook lại thêm phần ca ngợi Taehyung trong âm thầm, đúng là một ông chủ tốt! Nhưng bạn trẻ nào biết được ông chủ họ vốn tính tình quái gở, nhìn họ còn chẳng thèm nhìn đến nhưng bây giờ lại gọi đến cùng nhau dùng bữa. Đều vì Jeon Jungkook.
Đêm đến, ánh trăng bị mây đen che phủ, cả căn nhà chìm vào trong bóng tối yên tĩnh, Jungkook ngủ không được sâu giấc, liên tục chập chờn trong cơn mộng mị. Cửa sổ không đóng, gió bên ngoài lùa vào từng cơn se lạnh, sấm chớp ầm đùng khiến cậu liên tục trở mình, khi ánh chớp loé lên chiếu ánh sáng vào phòng, một bóng người màu đen đứng dưới chân giường cứ nhìn chằm chằm vào Jungkook.
Bóng đen đứng bất động thật lâu dù có ánh sáng hay không cũng không rời mắt khỏi người trên giường. Taehyung nhẹ nhàng bước lại gần cánh cửa sổ, với tay đóng lại thật chậm rãi. Một cơn gió mạnh lùa vào khiến cánh cửa bất chợt đập mạnh vào khung sắt một cái "rầm".
Jungkook choàng tỉnh ngồi bật dậy, ánh chớp soi rõ một bóng người đứng cạnh cửa sổ, cậu rút người về phía góc tường bật đèn lên, Taehyung mặc áo choàng ngủ màu đen dài đang với tay đóng cửa sổ lại, nhìn cậu ngại ngùng:
"Anh...cửa phòng em không đóng, anh thấy...ờ thấy...thì...đóng cửa lại giúp em! Xin lỗi vì đã làm phiền!"
Jungkook thở hắt ra một cái vỗ vỗ lên ngực, làm cậu sợ chết khiếp đi được!
"Ahhhh không có gì! Phải cảm ơn anh mới đúng! Do em sơ ý quá! Anh để em làm là được rồi, anh mau đi nghỉ đi ạ!"
Taehyung tay chân như bị cứng khớp đi ra khỏi phòng, Jungkook chẳng để ý nhiều liền tắt đèn nằm xuống lại. Taehyung đứng bên ngoài phòng nhìn ánh sáng qua khe cửa dưới mặt đất tối đi mới trở về phòng mình. Anh nằm mãi chẳng thể ngủ được bèn qua thư phòng đọc sổ sách, cửa cũng chẳng đóng. Jungkook bị làm giật mình tỉnh cả ngủ, lăn lộn ngang dọc quyết định xuống lầu tìm nước uống.
Cậu mặc bộ đồ ngủ dài màu trắng sọc caro đen, trên vai khoác thêm chiếc áo len mỏng, xỏ dép bước ra ngoài. Ánh đèn màu vàng cam nổi bật trong đêm tối ở cuối hành lang khiến Jungkook tò mò, bước đến xem thử.
Taehyung thính giác nhạy bén đã nghe được tiếng cậu mở cửa phòng lúc nãy, tiếng dép va chạm sàn nhà nhỏ nhẹ vang lên, anh vẫn vờ như không biết tiếp tục làm việc. Jungkook ló đầu vào nhìn anh. Thanh niên ngồi ở bàn làm việc tim khẽ xao xuyến, em ấy đáng yêu như con mèo con, lại ngây thơ như một con thỏ nhỏ.
"Taehyung? Anh thức khuya thế? Công việc nhiều lắm sao ạ?"
Taehyung lắc đầu nhẹ, đưa tay ngoắc ngoắc cậu vào. Jungkook bước vào cẩn thận đóng cửa phòng lại, cậu bị choáng ngợp bởi số sách trong phòng, áp kín những bức tường trong đây, nhìn muốn hoa cả mắt!
"Oaaaa, Taehyung! Anh có nhiều sách vậy sao? Đọc đến khi nào mới hết đây chứ! Oaaaa...nhiều thật!"
Taehyung ngừng bút, ánh mắt dõi theo bóng lưng của Jungkook, thật không dám tin sau 600 năm biến mất, em ấy lại đứng đây cùng anh, một Iris bằng xương bằng thịt, một Iris lành lặn vẹn nguyên.
Ể? Nhưng mà em ấy có còn là trai tân không nhỉ? Chết tiệt thật! Nếu em ấy bị kẻ khác đụng vào rồi thì sao? Thì phải băm vằm kẻ đó ra chứ sao? Ừm! Vậy đi!
Mà nếu em ấy còn là trai tân? Ồ! Thì mình được làm người đàn ông của em ấy đến tận hai lần chứ sao? Ừm hưm! Vậy cũng được quá đi!
Thanh niên hơn 1500 tuổi đang nhìn vào thân hình đứng trước mặt mình, khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó sâu xa lắm. Jungkook bị nhìn đến ngượng liền trực tiếp ngồi xuống trước mặt anh nghịch bút. Taehyung hoàn hồn thu lại tầm mắt, nhìn xuống sổ sách trước ngực mình, tay lại đặt bút lên tiếp tục ghi chép.
"Anh, anh không đi ngủ sao? Trễ lắm rồi đó! Ôi gần ba giờ sáng rồi này!"
"Em đi ngủ đi, anh còn làm việc, khi nào xong sẽ đi nghỉ thôi."
Jungkook lảo đảo bước đến ghế dài nơi góc phòng nằm xuống, ôm lấy chiếc gối vuông nhìn anh:
"Anh! Cho em nằm đây nhé! Em hơi khó ngủ!"
Taehyung không trả lời, ngước lên nhìn cậu cười mỉm một cái, anh gật nhẹ đầu đồng ý. Jungkook nằm nhìn xung quanh kệ sách, đôi mắt nặng trĩu díu lại dần chìm vào giấc ngủ. Dưới ánh đèn màu vàng cam, khuôn mặt cậu càng nhìn càng mềm mại, bờ môi mềm mềm ấm áp khẽ cử động, nốt ruồi dưới môi càng thêm nổi bật.
Taehyung dùng tấm chăn mỏng phủ lên người Jungkook, bàn tay khẽ run vuốt mái tóc đen dài sang bên lộ ra trán nhỏ đáng yêu. Anh cắn chặt răng kìm chế nước mắt chực trào, nhẹ nhàng áp bàn tay mình lên khuôn mặt mà anh nhớ nhung đã hàng chục thập kỷ.
Jungkook cảm nhận ấm áp trên khuôn mặt mình, không tỉnh lại mà còn dụi dụi một bên má vào nơi ấm áp, giấc ngủ cậu sâu hơn.
Da thịt non mềm cọ xát vào lòng bàn tay Taehyung, ánh mắt anh nhu hoà hơn bao giờ hết, cứ ngồi bệt bên cạnh cậu như thế, bàn tay đỡ lấy khuôn mặt cậu lọt ra khỏi ghế sô pha hàng tiếng đồng hồ. Đến khi trời hửng sáng Jungkook quay mặt vào trong ghế, anh mới đứng dậy nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Một đêm này Taehyung không ngủ.
6h30 sáng, tia nắng đầu tiên lọt qua cửa sổ hắt lên bóng lưng nằm trong góc phòng, Jungkook bị âm thanh dưới bếp làm cho tỉnh giấc, tiếng dao nĩa va chạm vào nhau lách cách rộn ràng đón ngày mới.
Taehyung mở cửa bước vào nhìn cục tròn tròn nhỏ nhỏ dụi mắt, khoé miệng thanh niên kéo thành một đường dài đến tận mang tai, đáng yêu!
"Chuẩn bị ăn sáng rồi đi nhận trường nào ngài họa sĩ!"
Jungkook cười ngượng nhanh chóng về phòng chuẩn bị tươm tất, mang một cặp chứa sách cùng dụng cụ vẽ xuống lầu, Taehyung nhìn thấy liền cười vui vẻ nói với cậu:
"Jungkook! Những ngày đầu em không cần đem dụng cụ vẽ đâu! Chỉ cần mang sách thôi!"
Cậu ngơ ra một lát mới gật đầu cảm ơn, anh ấy cái gì cũng biết nhỉ? Mọi người cùng nhau ngồi ăn sáng, bữa sáng là bánh mì quết bơ đậu phộng cùng sữa bò tươi, vài trái đâu tây cùng vài lát bơ xanh. Bữa sáng đúng kiểu nước ngoài khiến Jungkook hơi lấy làm lạ.
Taehyung đẩy ly sữa đến trước mặt cậu, dặn dò cậu uống sữa rồi thản nhiên tiếp tục ăn bữa sáng của mình:
"Uống sữa đầy đủ bổ sung dưỡng chất cho cơ thể, tốt cho việc học tập."
Jungkook lễ phép cúi đầu lí nhí cảm ơn anh, ăn xong cúi chào mọi người ra khỏi nhà. Taehyung uống vội hớp sữa cũng nhanh chóng cầm cặp tài liệu bước nhanh theo.
"Jungkook ah! Để anh tiện đường đưa em đến trường! Đi bộ mất khoảng tận 15 phút đấy!"
"Vẫn còn sớm ạ!"
"Nhanh!"
Nhìn mặt Taehyung có vẻ không vui, Jungkook rụt vai lại vội vàng mở cửa xe ngồi vào ghế phụ. Trong lòng tâm tâm niệm niệm câu thần chú: phải niềm nở, phải ngoan ngoãn, phải siêng năng! Tốt nhất không nên làm ông chủ không vui, chết chắc!
Rolls-Royce màu đen nhám dừng trước cổng trường thu hút sự chú ý của mọi người. Taehyung nhanh chóng tháo dây an toàn mở cửa xuống xe. Jungkook cũng tháo dây an toàn định bước xuống lại bị anh ngăn lại:
"Ngồi yên."
Cậu cảm thấy có chút lúng túng, khẽ cắn nhẹ bờ môi nhìn anh. Taehyung bước sang bên cạnh mở cửa xe cho cậu, cúi người vào trong nhìn cậu:
"Em xuống đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com