Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40: Lựa chọn


Tác giả: Bòn

..//..

Taehyung sẽ chết, sẽ bị xử tử hình, và chính tay tôi dồn ép hắn vào con đường đó. Bây giờ tâm trí tôi không còn gì là thù hận, là đòi lại công bằng. Tất cả trong đầu chỉ hiện lên bóng hình Taehyung. Đúng! Taehyung là chồng của tôi, tại sao phải đền mạng cho một kẻ đốn mạt như Park Kyu?

Hai tay tôi run run nhặt lên chiếc điện thoại, cả cơ thể cũng run run nhấn số di động của Taehyung. Tôi phải gọi hắn về, gọi người duy nhất yêu thương tôi về bên cạnh tôi. Tôi bỏ mặc tất cả, là ai bị giết chứ, là ai bị hãm hại chứ, tất cả họ là người xấu, rắp tâm gây đau khổ cho tôi. Taehyung không giết cha tôi, không chiếm đoạt Jeon gia, thì tôi sẽ không để hắn phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì.

Ngay khi con số cuối cùng được nhấn xong, chiếc di động bất ngờ réo lên hai tiếng, báo hiệu vừa nhận được tin nhắn.

Tim tôi như ngừng đập, là tin nhắn của Im Joram: "Taehyung đã tới"

Tôi hét lên, trừng mắt nhìn dòng tin nhắn gãy gọn. Taehyung đã đến đồn cảnh sát rồi, Im Joram nhắn tin để báo với tôi điều đó.

– Cậu chủ... – Ông Jong Hyang cũng đọc được tin nhắn, mặt mày trắng bệch nhìn tôi.

Tôi hít thở thật sâu, vẫn không ngăn được tiếng thở dốc của lòng ngực, tiếp tục cuộc gọi cho Taehyung. Hắn không bắt máy.

Tôi hoàn toàn điên đảo, lại gọi cho Im Joram, y cũng không bắt máy.

– Tại sao lại không bắt máy? Kim Taehyung!!! Anh nghe máy cho tôi!! – Tôi điên cuồng mà gọi, mà thét gào. Đến giây phút này tôi mới thật sự nếm trải cảm giác mất đi Taehyung khiếp hãi như thế nào.

Cơ thể như một con thiêu thân, tôi lao thẳng xuống lầu, lên xe, phóng như chiếc tên lửa qua từng đoạn đường, hướng thẳng đến đồn cảnh sát.

Chiếc di động bên cạnh không ngừng phát ra âm thanh ring ring réo gọi, cả Taehyung lẫn Im Joram đều không bắt máy. Hai tay tôi siết chặt vào vô lăng, răng cũng cắm vào môi đến bật ra tia máu. Sợ hãi, lo lắng, tuyệt vọng, mọi thứ cảm xúc vây lấy khiến tôi không còn cảm giác được đau đớn nào, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh trước viễn cảnh Taehyung bị tuyên án tử hình.

Chân lại thêm một lần nhấn xuống, tăng tốc độ vượt qua hàng xe phía trên. Tôi phải đến đồn cảnh sát nhanh nhất có thể, hạn chế tối đa những lời khai của Taehyung. Hắn và Im Joram đều không cầm di động, chỉ có lí do duy nhất chính là cả hai đang ở phòng lấy khẩu cung. Và Im Joram đã nhắn tin cho tôi trước khi y thực hiện ghi chép lời thú tội của Taehyung.

– Không thể nào... Taehyung, anh không thể bỏ rơi tôi như vậy...

Giọng tôi gần như nức nở, một lần nữa nhấn vào cuộc gọi cho Taehyung. Tôi bám víu chút hy vọng rằng tiếng réo gọi này sẽ được Taehyung nghe thấy, hoặc dã với hàng loạt tiếng chuông như thế, một viên cảnh sát nào đó sẽ thương tình mà đưa điện thoại đến cho Taehyung.

Nhưng không, chẳng có ai đáp trả lại tôi cả.

– Đừng khai gì hết, Taehyung!!! Anh tuyệt đối không được khai gì hết!!!

Tôi hét lên giữa tiếng xe vù vù xé gió. Hắn không thể cứ như thế mà rời xa tôi được. Hắn phải trả giá cho những gì gây ra cho tôi, phải chăm sóc tôi đến hết cuộc đời.

Bao cảm xúc dâng tràn vượt ngoài sức chịu đựng, hai mắt tôi bắt đầu hoa lên, tứ chi lạnh cứng. Không được, đây không phải lúc đứa bé phản kháng lại sự lo sợ của ba ba nó, không phải lúc nó bắt tôi phải nghĩ ngơi hay thả lỏng tâm trí thanh nhàn. Từng giây từng phút lúc này cũng là quý giá để níu kéo sinh mạng của Taehyung.

Bất giác trong bụng nhói lên, một cơn đau khủng khiếp truyền đến não, tôi nghe một tiếng "ong" bên tai rồi ánh sáng trước mắt vụt tắt.

Trong khoảnh khắc còn thu nhận được vài hình ảnh mờ nhạt, tôi thấy chiếc Porsche đang lao thẳng đến đuôi xe phía trước. Điều duy nhất tôi có thể làm là đạp thẳng vào chân thắng, dùng hết sức lực quay vô lăng tránh đâm sầm vào chiếc xe kia.

Két!!!

Ầm!!!!!

Tiếng chấn động nổ ra vang dội, cả người tôi xốc lên, đau đớn lan truyền ra khắp cơ thể, rồi trong phút chốc, mọi thứ chìm vào tĩnh lặng.

Tôi biết mình đã gây ra một vụ tai nạn giao thông, tôi biết đứa con trong bụng đang gào thét bảo ba ba nó phải tịnh dưỡng, tôi biết mình đang ở giữa làn đường và đâu đó có những âm thanh huyên náo, dường như có rất nhiều, rất nhiều người vây quanh. Ồn ào quá, tôi cần được yên tỉnh.

Yên tỉnh, và ngủ một giấc, tìm kiếm bình yên.

Ngay khi đầu tôi đổ gục xuống, cũng là lúc hai mắt thình lình mở bừng lên. Kim Taehyung... Tôi phải cứu hắn, bằng mọi giá! Tôi không thể bất tỉnh ngay lúc này.

Hình ảnh của nụ cười hiếm hoi ngự trên gương mặt lạnh lùng loáng thoáng hiện lên trong đầu tôi, tôi khát khao được trông thấy Taehyung cười đến cuối cuộc đời. Có lẽ bà Nyeo đã nói đúng. Tôi có thể xem mọi bi kịch của Jeon gia chỉ là tai nạn. Tha thứ, bỏ xuống, mới chính là con đường giải thoát cho sự thống khổ của tôi.

Taehyung đã lao tâm cho Jeon gia thật nhiều, kết cục bi thảm của Jeon gia đều là điều không ai muốn. Cả Taehyung, cả ông Jong Hyang, và tất nhiên là cả tôi. Taehyung không phải đền tội cho Jeon gia khi hắn luôn một lòng bảo vệ Jeon gia, hắn càng không thể đền tội cho bọn người xấu kia khi họ làm điều xấu với tôi. Trên thế gian này tôi chỉ có hắn để nương tựa, hắn cũng chỉ có tôi là người thân. Tại sao chúng tôi không thể sóng bước cùng nhau mà phải cam chịu bị tách chia như thế này?

Buộc mình phải tỉnh lại sau vụ va chạm, mắt tôi mờ mờ hé mở, phía trước là cả bầu trời với ánh nắng chói chang. Khó khăn xoay chuyển cơ thể, tôi nhận ra chiếc Porsche đang chỏng chơ nằm trên con lươn, đầu xe đã tông bể cả một phần bê tông rộng.

Tôi nhẹ nhõm thở ra một hơi vì không có thương vong, nhưng bằng cách nào tôi cũng không thể đề máy được. Có lẽ vụ va chạm đã khiến phần đầu máy có vấn đề.

Trong số những người vây quanh hiếu kỳ, có một thanh niên đứng tuổi đang đập mạnh tay vào cửa kính, dường như muốn thông báo tôi mau rời khỏi xe.

Tay chân chẳng còn sức lực, xe lại không nổ máy, neo chơ vơ trên khối bê tông, tôi khó khăn dụng sức hồi lâu mới mở cửa được. Hai ba người lập tức đi đến đỡ tôi bước xuống xe.

– Cậu không sao chứ?

– Mau đưa cậu ấy đến bệnh viện!

– Hay gọi xe cứu thương đi.

Khá nhiều người tỏ ra sốt sắng. Từ kính chiếu hậu tôi có thể nhìn thấy mình không bị thương, ngồi trong xe rất an toàn. Chỉ là toàn thân cảm thấy đau âm ỉ.

– Tôi không sao... tôi phải đến đồn cảnh sát gấp...

– Không được! Mau đến bệnh viện đi! – Người thanh niên nắm chặt tay tôi, nghiêm giọng.

Tôi cố vùng ra khỏi cái nắm tay đó, kiên quyết:

– Tôi phải đến đồn cảnh sát. Buông ra.

Người thanh niên cũng không chùn bước:

– Cậu thế này còn muốn đi đâu? Muốn chết hả?

– Tôi không sao.

– Máu chảy nhiều như thế lại bảo không sao? – Người thanh niên quát.

Máu? Tôi xoa lấy đầu, lấy ngực, đâu thấy mình bị thương chỗ nào? Rồi trong ánh mắt nhìn xuống dò xét thân thể, tôi kinh hãi nhận ra dưới chân mình, dòng màu đỏ thẫm không ngừng chảy xuống, đọng một mảnh nhỏ trên nền xi măng.

Tôi gần như không thở được, đứng bần thần ra. Máu từ chân chảy xuống... là con tôi...

– Taxi tới rồi!

Một người hô to thông báo. Người thanh niên liền bế tôi lên đặt vào trong taxi, thấp giọng hỏi:

– Cậu có mang theo tiền chứ? Tự mình đến bệnh viện được chứ?

Tôi đang chìm trong hoảng loạn, vô thức gật đầu.

Người thanh niên vỗ vai tôi an ủi, rồi bảo tài xế lái xe đến bệnh viện. Họ không đi theo tôi, tất nhiên, sự giúp đỡ như thế đã là quá nhiệt tình.

Tôi vẫn vô hồn ngồi bất động, nhìn chăm chăm vào chiếc bụng tròn tròn của mình. Đứa bé nhỏ lắm, nên không ai biết đến sự tồn tại của nó trong cơ thể tôi. Tuy rằng nó suy yếu, hay hành hạ ba ba bằng những cơn choáng váng, buốt lạnh. Nhưng tôi biết, nó có sức sống rất mãnh liệt.

– Cậu Jungkook, may mắn sẽ không đến lần thứ hai, đứa bé đã rất yếu, nếu thêm một lần bất cẩn, chắc chắn cậu không giữ được đứa con này.

Lời nói của bác sĩ vang vọng bên tai, cả gương mặt gay gắt của cô y tá. Họ luôn bắt tôi phải nhất nhất cẩn thận, ăn uống điều độ, không lo nghĩ, không vận động mạnh... Họ rất hy vọng tôi giữ được đứa con đầu lòng.

Tay tôi run rẩy sờ lên bụng, rồi âu yếm xoa xoa, ánh mắt gần như ngây dại.

Giây phút thương cảm thoáng qua, tôi ngẩng đầu lên:

– Đến đồn cảnh sát!

Người tài xế nhíu mày, từ kính chiếu hậu nhìn chằm chằm vào vệt máu không ngừng chảy dưới chân tôi.

– Tôi nghĩ cậu nên đến bệnh viện.

– Không! Đến đồn cảnh sát. – Tôi gằn giọng tỏ ý không chấp nhận bất cứ thương lượng nào.

Bệnh viện và đồn cảnh sát ở hai hướng ngược nhau, cách nhau hơn một giờ đường. Nhưng tôi biết, có đến bệnh viện cũng như thế thôi, sinh mạng của tôi không nằm ở đó. Nếu Taehyung có mệnh hệ gì, tôi không thiết tồn tại trên thế gian này đâu. Tôi nhất định phải đi đến nơi đang níu giữ mạng sống của mình.

Máu chảy càng nhiều, tôi càng choáng váng, nhưng tâm thức quyết không để mình ngất đi. Từ khi nhận tin nhắn của Im Joram đến giờ đã hơn nửa tiếng. Nửa tiếng đó, Taehyung đã khai những gì? Lòng tôi như lửa đốt, luôn bồn chồn với từng nhịp thở nặng nề.

– Có thể... chạy nhanh một chút không? – Bỏ mặc sự đau đớn truyền đến từ bụng, tôi gượng nói.

Người tài xế lại liếc mắt qua kính chiếu hậu, nhíu mày:

– Đây không phải là đường cao tốc. Tôi không muốn bị tước giấy phép lái xe.

Tôi chồm người lên, bấu chặt vào vai ông ta:

– Làm ơn... chồng tôi sẽ chết. Làm ơn...

Biểu tình trên mặt người tài xế nhăn nhúm, tôi không biết hiện tại ngoại hình của mình đã biến ra cái dạng gì, nhưng chắc chắn là xanh xao nhợt nhạt đến mức dọa người. Trước khi thở dài và quyết định tăng tốc, người tài xế nói:

– Không biết chồng cậu làm cái gì ở đồn cảnh sát, chỉ e là cứu được anh ta thì cái mạng của cậu đã không còn.

Tôi mỉm cười tỏ ý biết ơn, rồi không còn sức lực nào ngã người ra ghế.

Đau quá, như có gì đó đang cào cấu trong bụng, thét gào muốn được đi ra. Cái đau đớn đó thấm sâu vào từng khớp xương, truyền xuống đôi tay đang run rẩy. Mười đầu ngón chân được giấu trong giày cũng đang co quắp lại, tôi phải tự cắn vào môi mình để ngăn cơ thể không lăn lộn gào khóc cho với đi thống khổ.

Đôi bàn tay tôi nắm chặt, móng tay đâm vào phần thịt mềm, sự đau đớn dưới bụng càng thêm khuếch đại, tôi vội gập người lại, há tròn miệng thở dốc, toàn thân run lên bần bật.

– Taehyung... chờ em đến, anh đừng khai gì cả... nhớ đừng khai gì cả...

Miệng tôi không ngừng lầm bầm tự huyễn hoặc, chỉ có Taehyung, chỉ duy nhất hình ảnh của hắn mới cứu vớt tôi ra khỏi sự đau đớn điên dại này.

Cuối cùng taxi cũng dừng lại trước đồn cảnh sát. Hai mắt tôi đã mờ nhòe, cầm chiếc bóp cũng không vững, hối hả rút ra xấp giấy bạc đưa cho tài xế. Tôi không biết mình đã đưa bao nhiêu, chỉ biết phải rất nhanh chóng tìm gặp Taehyung.

– Có thể... dìu tôi vào đồn, được không?

Hơn ai hết, tôi hiểu rõ nhất tình trạng của mình, đôi mắt lại ướt át cầu xin. Vì không để cho người tài xế một giây từ chối, tôi lại hối hả rút thêm một xấp tiền. Tôi có tiền, rất nhiều tiền. Nhưng thứ này lại không thể cứu được chồng tôi.

Cảnh sát trực phiên hơi sửng sốt nhìn người với nửa thân dưới toàn là máu lao vào đồn, ông ta đứng phắc dậy, trừng mắt nhìn.

– Tôi muốn gặp Im Joram. Cho tôi gặp Im Joram!! – Tôi dụng hết sức mà nói.

Viên cảnh sát dè chừng, rồi nghiêm mặt:

– Cảnh sát trưởng đang thẩm vấn. Cậu ra ngoài ngồi chờ đi.

– Thẩm vấn? Thẩm vấn ai? Kim Taehyung? – Tôi càng lấn tới – Nói với Im Joram là Jungkook tới. Y sẽ nhất định sẽ gặp tôi, làm ơn chuyển lời dùm tôi.

– Không được làm loạn ở đây! Cậu mau ra ngoài.

Hai viên cảnh sát khác lập tức bước đến, nghiêm khắc chắn trước mặt tôi. Tâm trí tôi đã quá hoảng loạn để có thể suy nghĩ gì nữa. Taehyung đang ở trong đó, đang tự mình hủy hoại sinh mạng. Tôi không thể để hắn tiếp tục khai báo, tôi không thể mất Taehyung.

Ngay khi tôi quyết định liều mạng xông vào trong, hai viên cảnh sát kia tức thì ghì lấy hai tay tôi, rất dễ dàng kéo tôi ra ngoài.

– Không!! Buông tôi ra!! Làm ơn cho tôi gặp Taehyung, tôi chỉ gặp hắn một chút thôi!!

Không được sự thông cảm, tôi dùng hết sức bình sinh giãy dụa:

– Kim Taehyung!! Anh ra đây cho tôi!! Taehyung!! Ra đây cho tôi!! A...

Tôi hét lên thảm thiết, đổ gục xuống sàn ôm chặt lấy bụng. Hai viên cảnh sát thất thần, nhìn thấy máu đỏ thấm nhòe ống quần tôi thì càng thêm bối rối. Tiếng rên của tôi càng thống khổ, sự lúng túng của họ càng rõ ràng.

– Mau, mau đưa cậu ta đến trạm y tế.

Một viên cảnh sát lo lắng nói, cũng là lúc tôi bất ngờ đứng dậy, vụt thẳng vào trong. Tôi không biết trong cơ thể mục nát của mình lại còn có sức mạnh như thế, vừa chạy vừa gào loạn, gặp bất cứ cửa phòng nào liền đập tay hối hả.

– Kim Taehyung!! Ra đây cho tôi!!

Rầm!! Rầm!!

– Kim Taehyung! Anh ở đâu? Ra đây gặp tôi!! Kim Taehyung!!

– Bắt cậu ta lại! Mau lên!!

Tôi nhanh chóng bị cảnh sát tóm lấy, nhất bổng lên, lôi ra ngoài. Tay chân tôi không ngừng cào loạn, chỉ biết hét và hét.

– Cho tôi gặp Taehyung!! Cho tôi gặp Taehyung!!!

Tôi biết mình đã đánh mất điều gì để có thể đến được nơi đây. Tôi đã nguyện đánh đổi tất cả để được ở cạnh Taehyung một lần nữa. Nhưng tiếng thét gào của tôi ngày càng tuyệt vọng, cơ bản hoàn toàn bất lực để tìm gặp Taehyung. Hắn đang ở đâu đó trong tòa nhà này, từng khắc từng giờ khai ra toàn bộ tội ác, cũng chính là từ từ đẩy tôi xa rời hắn vĩnh viễn.

Lệ đắng ngập tràn qua hai mắt tôi, tiếng gào thét đắng cay không thể truyền đến tai Taehyung được. Tôi với hắn chỉ cách nhau một đoạn thật nhỏ, nhưng tựa như ngàn vạn bức tường vô hình nhất quyết cách chia.

– Cứ trói cậu ta lại, đem đến trạm y tế đã. – Một viên cảnh sát hạ lệnh.

Tôi hoàn toàn chìm xuống đáy vực, càng cố thoát, càng bị khóa chặt.

Ngay thời khắc đó, đột nhiên cửa phòng ở tận cùng dãy hành lang bật mở, một dáng người cao lớn thanh đạm bước ra, giọng nghiêm khắc:

– Chuyện gì ồn ào vậy?

Giây phút ấy mọi thứ như lắng đọng, tôi những nghĩ mình đã được từ địa ngục kéo lên thiên đường, òa khóc nức nở.

– Im Joram... Im Joram...

Sắc mặt Im Joram lập tức biến đổi, bước vội về phía tôi.

– Jungkook? Cậu đang làm gì vậy? Trời ơi, cậu bị làm sao thế này?

Cửa mở, nên tiếng kinh hãi của Im Joram chắc chắn truyền đến tai người ngồi trong phòng, và cả tiếng khóc nháo của tôi cũng rất rõ ràng có thể phân định ra. Nên liền ngay đó, một gương mặt lãnh băng vô cảm đã xuất hiện phía sau Im Joram. Trông thấy thân xác tàn tạ của tôi, hai mắt người kia như rực lửa, chẳng còn câu nệ đây là đồn cảnh sát hay chính bản thân mình đang là nghi phạm, Taehyung lao về phía tôi, cương quyết gạt ra tất cả bàn tay của những ai đang ghì lấy tôi, sát khí ngút trời nhìn xuống vết máu đỏ vẫn tiếp tục chảy ra từ cơ thể yếu ớt.

Môi tôi không thể kìm nén nở ra nụ cười. Cuối cùng Taehyung cũng xuất hiện rồi, cuối cùng tôi cũng đã tìm được hắn rồi. Liệu còn kịp hay không? Bây giờ tôi chẳng còn chút sức lực nào để hỏi.

– Đưa em... đến bệnh viện... – Đó là câu cuối cùng tôi có thể thốt ra trước khi bất tỉnh trong vòng tay của Taehyung.

.

.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com