Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22: Tuẫn táng

Lee Jinyoung uy dũng cùng đội quân lập tức vây bắt Go Kye Sang. Tướng quân gắng gượng thêm một lúc thì ngất đi. Kwang hộ vệ lúc này cũng vừa đến nơi, vội đỡ hắn lên ngựa quay về địa điểm đã được chuẩn bị từ trước. Ngay khi biết tin hoàng thượng cho người truy sát tướng quân, gã đã nghĩ đến việc cho quân tìm hắn, nhưng như vậy sẽ khiến hoàng thượng chú ý. Thời khắc quan trọng ấy, Kwang hộ vệ nghĩ ngay đến Lee Jinyoung, người duy nhất ở thời điểm hiện tại có thể giúp bọn họ.

Từ lúc ở bìa rừng Lee Jinyoung đã cho quân bám theo, chờ khi Go Hye Sung hành động mới trực tiếp ra mặt. Không ngờ hoàng thượng lại muốn truy cùng giết tận đệ đệ của mình, vậy mà ngày trước gã còn nghĩ người là bậc đế vương anh minh, một lòng lo cho người khác mà không màng đến thế sự hỗn loạn. Lee Jinyoung này đã nhìn lầm hoàng thượng.

Đỡ tướng quân nằm xuống giường sau khi đã băng bó vết thương. Cơ thể là những vết thương lớn nhỏ, một số trở nặng tưởng chừng không thể chữa được, làm sao tướng quân có thể chịu đựng suốt mấy ngày qua.

"Hắn không chết chứ?"

"Xem như đã an toàn thưa Lee tướng quân."

"Còn sống sao, cứ nghĩ Jungkook đã thuộc về ta rồi chứ."

"Ngài lại đùa nữa rồi."

"Ai đùa, nói ngươi biết ta vẫn chưa buông bỏ tình cảm với em ấy đâu, bảo hắn trông em ấy cho cẩn thận, không thì ta sẽ cướp em ấy đi lần nữa đấy."

_

Phải đến ba ngày sau hắn mới tỉnh lại. Lee Jinyoung ngồi đối diện chỗ hắn đang nằm, thấy người kia mở mắt cũng không mấy bất ngờ, đại phu nói vài hôm nữa sẽ tỉnh, hôm nay chính là vài hôm mà ông ấy nói, tỉnh lại là chuyện đương nhiên.

"Tỉnh rồi sao, vì lo cho ngươi mà ta mất ngủ mấy ngày nay, đúng là tên lắm chuyện, mau ngồi dậy uống thuốc cho ta."

Chật vật ngồi dậy, ôn lấy cái đầu đau như búa bổ. Họ Lee để hắn tựa vào người mình, bóp miệng hắn đồng thời đổ bát thuốc đắng vào. Nhếch mép cười một cách mãn nguyện, không ngờ Kim tướng quân lại có ngày yếu ớt nằm trong vòng tay gã.

"Ai bảo ngươi cướp Jungkook của ta làm gì, đây là đáng đời ngươi, nhưng sao ta lại phải giúp ngươi cơ chứ, bực mình thật mà."

"C-cảm ơn ngươi, xem như...ta nợ ngươi một mạng."

"Ngươi giao Jungkook cho ta, xem như không còn nợ."

"Tất cả mọi thứ ta đều có thể cho ngươi, chỉ riêng em ấy thì không, em ấy...là của ta."

"Còn đánh dấu chủ quyền trước mặt ta cơ đấy, ngươi thì hay rồi, tốt nhất mau bình phục lại cho ta, nếu không đừng có trách."

Nhìn chằm chằm vào chén thuốc trên tay, lại nhớ đến bàn tay bóp miệng mình khi nãy, chẳng lẽ mấy ngày nay đều là tên này cho hắn uống thuốc, bảo sao miệng lại thấy đau như vậy.

"Ngươi giúp ta uống thuốc sao?"

"Chứ ngươi nghĩ là ai?"

"Giúp như khi nãy?"

"Đâu có, ta dùng miệng đút ngươi."

Rùng mình trước lời nói đùa của gã, dù biết là đùa nhưng vẫn thấy sợ hãi, đừng đùa kiểu đó được không.

Định đến khi hắn bình phục hoàn toàn mới quay về kinh thành, vết thương quá nặng sợ rằng hắn không chịu nổi quãng đường dài, nhưng tướng quân không đồng ý mà nhất quyết quay về cho bằng được, hắn không thể chờ đợi thêm được nữa, hắn nhớ và muốn nhìn thấy phu quân nhỏ của mình. Có lẽ em vẫn đang chờ đợi hắn.

"Thần nghĩ người vẫn nên nghỉ ngơi thêm vài hôm."

"Ta thật sự đã khỏe rồi, chinh chiến suốt bao nhiêu năm ta sớm đã quen với chuyện này, vết thương nhỏ này không ảnh hưởng đến ta được đâu."

Có nói gì hắn vẫn cương quyết quay về cho bằng được. Kwang hộ vệ đành quay sang nhờ sự giúp đỡ của người đang vô tư ăn táo bên cạnh.

"Lee tướng quân, ngài nói giúp thần một tiếng đi."

"Ta nói hắn sẽ nghe sao, chi bằng làm theo lời hắn đi."

Người khác nói gì cũng vô ích, hắn đã quyết thì không ai thay đổi được, hắn không muốn xa em thêm phút nào nữa.

"Ta còn chuyện chưa nói với Jungkook, lần này còn mạng quay về nhất định không bỏ qua cơ hội."

Ngựa của hắn và Lee Jinyoung đi trước, Kwang hộ vệ nối đuôi theo sau, không rời mắt khỏi Go Kye Sang, nắm chặt sợi dây dùng để trói tay gã, để thoát xem như vuột mất cơ hội buộc tội hoàng thượng.

_

Tang lễ của tướng quân được tổ chức vô cùng long trọng. Ai cũng nghĩ người yêu thương đệ đệ, mấy ai biết người đang vui mừng trong lòng.

Thái phi gần như gục ngã bên quan tài con trai, vì sao những người yêu thương cứ lần lượt bỏ người mà đi, con trai hiếu thảo của người, đứa con trai đáng thương của người.

Jungkook hôm ấy nhìn thấy xác phu quân, trái tim em như thắt lại, nước mắt chẳng còn rơi, ngày trước em thường nghe nói khi chịu đựng nỗi đau quá lớn con người ta chẳng thể khóc được, thì ra là thế này.

Hoàng thượng chỉ cho họ nhìn mặt một lúc rồi bảo người đưa đi. Jungkook cầu xin người cho mình thêm một chút thời gian ở bên hắn, bởi sau ngày hôm nay ngài sẽ mãi mãi rời xa em. Tiếc rằng hoàng thượng quá vô tình, thẳng thừng từ chối lời cầu xin của em.

Han quý phi mấy hôm trước cứ nhốt mình trong cung không bước ra ngoài. Lúc nghe tin hắn quay về, cô mừng rỡ chạy đến, nhưng người trước mặt chỉ còn là cái xác lạnh lẽo. Thái hậu vô cùng khó chịu vì chuyện này, đường đường là thê tử của con trai người, vậy mà lại ở đây khóc lóc đau khổ vì Kim Taehyung.

Mất hắn xem như Jungkook mất đi chỗ dựa cuối cùng. Jang Nayoung vẫn nhớ mối thù cũ, ngày mà hắn ra tay với gia đình ả, ngày thanh bảo kiếm dính đầy máu tươi, miếng ngọc bội ấy ả vẫn còn giữ bên người, đó là ngọc bội của hắn, làm sao ả có thể quên.

"Tướng quân cả đời anh dũng, không biết đã lập được bao nhiêu chiến công cho đất nước, nay người đã không còn, ta thấy nên để người làm phu quân như ngươi tuẫn táng cùng để chăm sóc cho linh hồn người đã khuất. Tướng quân chết trẻ, ta sợ cái chết oan ức khiến hắn không thể siêu thoát, có ngươi theo bầu bạn chắc hắn sẽ cam lòng hơn."

Jungkook không hề kháng cự, mặc cho đó là kế hoạch được vạch ra sẵn, em chấp nhận đi cùng hắn, nếu phải ở lại thế gian này một mình em thà chết còn hơn.

Thập nhị hoàng tử vội lên tiếng cầu xin, thái phi hiện không có ở đây, người đang được chăm sóc ở cung của mình, nếu ngài còn không lên tiếng chắc chắn em sẽ chết.

"Xin hoàng hậu suy xét, tuẫn táng là hủ tục lạc hậu thời xưa, tiên đế ngày trước đã từng cấm tuyệt hủ tục đáng sợ đó không phải sao."

"Ý con là ta bày kế ép chết Jeon Jungkook có phải không?"

"Thần không có ý đó."

"Không nhiều lời, người đâu, mau chóng tiến hành nghi lễ đưa Jeon Jungkook tuẫn táng cùng tướng quân."

Eunbi ôm chặt lấy em, nhất quyết không để nô tỳ của thái hậu đưa em đi. Khung cảnh vô cùng hỗn loạn, hoàng thượng không khác gì kẻ ngốc mặc cho kẻ khác điều khiển, giương mắt nhìn thái hậu làm ra chuyện không đáng dung thứ.

"Không được đưa thiếu gia của ta đi, các người buông ra, mau buông ra."

Không thể trơ mắt nhìn em bị người khác ức hiếp, thập nhị hoàng tử kéo em vào lòng, ngài muốn che chở cho em, ngày ấy ngài vô dụng nhìn em thuộc về người khác, lần này nhất định không vô dụng để thái hậu đạt được ý nguyện.

"Các người tránh ra, nếu muốn thì cứ giết luôn cả ta, ta tình nguyện đi cùng thất huynh."

"Con có biết mình đang làm gì không, mau buông Jeon Jungkook ra cho ta."

"Thần không thể làm theo lời thái hậu, xin người hãy để thần làm theo trái tim mình."

Hết cách, thái hậu ra hiệu cho hộ vệ mở nắp quan tài, nếu đã muốn chết thì người sẽ thành toàn, vì tình yêu mà chấp nhận hy sinh tính mạng, đúng là đám người ngu ngốc.

Eunbi gào khóc nức nở, muốn chạy về phía thiếu gia nhưng bị Jang Nayoung đẩy ngã, ả đạp mạnh lên bàn tay nhỏ nhắn, đè mạnh như muốn phế đi bàn tay ấy.

"To gan, kẻ nào dám động đến người của tướng quân ta."




End chap 22

Đáp án là Lee Jinyoung nha, tui nhớ người bình luận đầu tiên là người có đáp án đúng nhất luôn, tui muốn hỏi sao bạn lại nghĩ là Lee Jinyoung dạ, thắc mắc lắm luôn ý🤔

Tướng quân về rồi nha mấy đứa, hào quang nam chính nên anh chưa chết được😂





mith💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com