Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 60




Hoa Sa hoảng hốt hét lớn, đúng lúc Chính Nin vừa chạy ra liền biết chuyện gì xảy ra thế là chạy tới nắm tay của Thái Quốc nhảy xuống hồ

Hoa Sa nhìn hành động nhanh như chớp mắt của Chính Nin mà bất ngờ tới miệng không khép được

"C...cứu ta..."_Tịnh phi với với tay

"NGƯỜI ĐÂU...NGƯỜI ĐÂU"_Hoa Sa hét lớn

Chính Nin là đứa bé nghịch ngợm nên rất hay cùng Nam Tướng qua phủ Vương Gia chơi và tắm hồ nên biết bơi

Thái Quốc thì trầm tính nên việc bơi là cực kì khờ và cùi bắp, Chính Nin vươn tay vừa đạp đôi chân bé nhỏ vừa kéo huynh lên

Miệng nhỏ dùng sức hét :" CỨU TA...CỨU TA VỚI...."_Chỉ hét đúng hai câu rồi im hẳn nếu càng hét, cơ thế sẽ kiệt sức lúc đó thật sự cả hai sẽ xong đời

Mọi người đúng lúc chạy ra, trong đó có cả Trí Mẫn, Doãn Kì, và Hạo Thạc

Cả ba vừa thấy hai bé là Hạo Thạc cùng Doãn Kì liền lao xuống cứu, còn Tịnh Phi để nô tài cứu lấy vớt lên

Lên tới bờ Tịnh Phi đã ngất đi vì ngộp nước, còn Thái Quốc cũng đã mơ mơ màng màng như sắp ngất

Chỉ còn mỗi Chính Nin là còn dựa vào Doãn Kì thở từng hơi từng nhịp thở mạnh, bé cũng kiệt sức mà dựa hẳn vào trong lòng anh nhắm mắt buông xuôi vì chẳng còn sức

.

Song song với tình hình hai bé thì ngay lúc này Chính Quốc đang ăn cơn đột nhiên tim đau nhói, chén cơn trên tay rơi xuống đất vỡ vụn, những mảnh sành vì thế mà văng tứ tung

Mọi người hết hồn hạ đũa, bà lão nắm tay cậu lo lắng hỏi :" Chính Quốc con bị sao vậy?"

Cậu nhíu chặt lông may tay ôm tim chỉ là nhói lên chứ không đau quần quại, do nhói lên nên cậu bị đau đột ngột mới lỡ tay làm vỡ chén

Cảm giác sợ hãi, nóng lòng, và lo âu như sắp đánh mất thứ gì đó nổi lên

Cậu nhìn mọi người khẽ gật đầu đứng dậy rời đi, không để ý mà đã đạp lên một mảnh sành khiến lòng bàn chân chảy máu

Nhưng Chính Quốc không hề quan tâm, thứ cậu quan tâm bây giờ chính là cảm giác bên trong cậu chứ không phải là vết thương ngoài da

Phủ bà lão có cả một bàn thờ phật, tự mình mở cửa rồi lại lặng lẽ đóng cửa lại yên tĩnh đi tới trước bàn thờ

Quỳ gối trên tấm đệm dập đầu ba cái, chấp tay lại nhắm mắt đọc kinh

Cứ như thế cậu đọc tới khi nào sự nóng lòng và sợ hãi kia biến mất mới khẽ mở mắt

Dập đầu ba cái, đốt nhang khấn rồi quay người vào phòng đóng cửa ngồi trong đó....

Từ lúc thoát khỏi cỏi chết kia được cứu lấy, cảm giác sợ hãi nó cứ theo cậu cho tới bây giờ

Sự nóng lòng, đau lòng chán nản, sợ hãi, nhớ nhung, ghét bỏ nó lung tung hết cả lên

Chẳng lẽ trước đó cậu đã gặp phải vẫn đề gì lớn và đau lòng ảnh hướng đến cả tâm lý hay sao?

Chính Quốc thật sự rất tò mò, nhất là giọng nói trầm ấm kia. Khi nghe thấy giọng nói đó, ba phần đau lòng bảy phần nhớ nhung có pha chút hận thù nhưng tóm quần lại là cực kì cay đắng

Chỉ cần nghe thấy, cảm xúc nó tự động lên

.

Thái Hanh vừa nghe tin đã chạy sòng sọc tới Đông Nhị Cung, nơi hai bé vừa được đưa về

Chính Nin đang ngủ ngoan ở trên ghế nhường giường cho Thái Quốc đang được Doãn Kì bắt mạch

Y phục trên người đều được Doãn Kì và Hạo Thạc thay ra, giờ là y phục khô ráo

Hắn bế nhẹ nhàng bé Chính Nin trên tay, buồn bã hôn nhẹ lên má bé rồi bế bé đứng bên cạnh giường Thái Quốc đang nằm

Trắc Quý Phi biết hắn đau lòng nên đi tới vô vai hắn, giọng nàng nhẹ nhàng nhìn hai bé mỉm cười

"Người đừng lo hai a ca đều không sao, Chính Nin chỉ mệt nên ngủ thiếp đi còn Thái Quốc vì không biết bơi nên bị ngộp thôi, chút nữa sẽ tỉnh lại"

Hắn gật đầu đặt Chính Nin vào bên trong bên cạnh Thái Quốc, vuốt hai đôi má của hai bé, im lặng nhìn hai thiên thần nhỏ ngủ say mà môi khẽ cong nhẹ

Mọi người ở đây ai đứng đều thẳng hàng, Quý Phi huýt tay Bảo Yên, cô huýt tay Thị Yên, lại huýt tay Văn Đinh rồi tới Hạo Thạc, anh thì bước nhẹ lên kéo áo Doãn Kì luôn tiện kéo áo Trí Mẫn kéo đi

Tất cả âm thầm lui xuống, đóng cửa giành không gian riêng cho họ

Vừa ra tới cửa, Văn Đinh liền kể mọi chuyện cho tất cả nghe

Họa Thạc ánh mắt đâm chiêu, tay chóng cầm :" chẳng lẽ là do Thái tử muốn nhảy hồ nên Tịnh Phi muốn cứu lấy"

Bốp

"Ngu, huynh bị điên à? Huynh nghĩ con tiện nhân đó muốn giết chết hai a ca còn chưa xong nghĩ sao muốn cứu?"_Trí Mẫn ôm bụng bầu, nghiến răng đánh bốp lên đầu anh

"Không"_Du Phi lắc đầu :" lời Hạo Thạc nói cũng rất có lí"

"Vì Tịnh Phi rất mưu tính, lỡ trong đây đều là kế hoạch của nàng ta thì sao?"_Bảo Yên suy luận

"Thái Quốc không phải là một đứa bé hay nghĩ quẩn, nếu như lời của công công nói thì chỉ ra hồ nước khóc thôi"_Doãn Kì nói thêm

"..."_tất cả rơi vào trầm tư

"Ủa? Tại sao không đợi Nhị a ca tỉnh dậy rồi hỏi?"_Thị Yên ngơ ngác

"Ừ ha"_tất cả đồng thanh

"Do tự nhiên có nàng ta cái đầu lúc nào cũng phải mưu tính riết bị liệu đó..hừ"_Quý Phi hừ lạnh

.

Kim Thái Hanh ngồi nhìn hai bé, đúng lúc này Chính Nin lật người qua người lại rồi mở mắt, môi bĩu ra, hai mắt cứ hí ra rồi nhắm lại gương mặt búng ra sữa cực kì đáng yêu

"con tỉnh rồi, có thấy trong người không khỏe chỗ nào không?"-Hắn ân cần đỡ bé ngồi vào trong lòng mình vỗ vỗ mông

Bé lắc đầu chui tọt vào tay ng ngực hắn :" hoàng a mã....nhi thần thương a mã lắm"

Hắn mỉm cười gật đầu dựa đầu vào đỉnh đầu bé hạnh phúc nói :" ta cũng thương con"

"đủ chưa?"

Cả hai giật mình nhìn sang, Thái Quốc bày rõ gương mặt chán ghét nằm quay lưng lại với hai cha con lạnh nhạt buông câu

Thái Hanh tính mở miệng nhưng khóe miệng cứng đờ, giọng phát ra cũng bị nghẹt ở cổ k thể nói nổi.

Chính Nin nhìn hắn buồn bã dẫu mỗi dài ra, hai tay báu vào nhau hít một hơi rồi mở miệng

"a ca huynh..."

"đệ im lặng một chút, còn không thì có thể rời đi"-Thái Hanh hừ lạnh trùm chăn kín mít

Hai cha con nhìn nhau sau đó đều thở dài, Thái Quốc đã mở miệng thì chắc chắn không rút lời có nói tới khan cổ cũng như nhau cả thôi

Đành để NinNin lại tự mình rời đi, nhìn thấy a mã mình như vậy trong lòng NinNin buồn lắm. Bé muốn giải thích cho huynh hiểu, nhưng mà việc bé chỉ biết a mã hong thích Tịnh Phi chứ thật sự không biết lý do

Giữa một người huynh rất thương và khâm phục và một a mã lòng dạ khó đoán thì thật sự bé rất băng khoăng

Vua mà, lời một thành mười tin tuyệt đối nhưng mà chuyện tình yêu này bé hông biết

Lỡ a mã gạt bé thì sao? Nhưng lỡ a mã nói thật thì sao?

Thái Hanh chưa bao giờ lừa chúng nhưng mà...khắc khẩu giữa hai người đều tính rất giống nhau là nhìn xa trong rộng biết cái gì thật cái gì giả và cực kì khôn ranh và thông minh

Bé chỉ biết đứng giữa mà thôi

.

"Đệ có gì không khỏe hả?"-Nhất Trung kéo tay áo lau mồ hôi trên trán giúp cậu ân cần hỏi han

Chính Quốc thấy hàng động đó thì đột nhiên đỏ mặt cúi gầm xuống, ngượng ngùng nói :" k...không, đệ vẫn khỏe mà"

"có gì không khỏe phải nói huynh biết nghe chưa?"-Nhất Trung nhíu mày dặn dò

Cậu cười tươi gật đầu cái rụp, nhìn bóng lung Nhất Trung bê từng thùng rau ra xe bỗng nụ cười trên môi càng tươi hơn

Đưa tay sờ lên mặt mình có cảm giác như sắp bỏng tới nơi, đành ngậm ngùi cười tủm tỉm đi theo sau

Không biết cảm giác này là sao nữa nhưng mà nó lạ lắm....

Không phải yêu mà là nó rất quen thuộc, mang lại cảm giác rất dễ chịu nhưng cũng có chút khó chịu

Aisss...thôi bỏ qua đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #vkook