-Thái Tử... Em đến tìm anh...
-...
-Có người bảo rằng anh đang ở Thư Phòng nên em đến...
-...
Hani diện bộ hanbok hoàng cung được thiết kế đôi phần giản dị, chiếc váy Chima màu đỏ huyết quý tộc cùng những đường chỉ thêu ánh kim nổi bật nơi chân váy, áo Jeogori bằng gấm vàng ngắn bó sát đính những hạt kim sa lấp lánh càng tôn lên vẻ quyền quý, cao sang nhưng vô cùng giản dị. Cô xinh đẹp như một nàng công chúa nhỏ trong những câu chuyện cổ tích. Cả ngũ quan lẫn y phục đều không có mĩ từ nào hoàn hảo để diễn tả hết.
-Em biết anh bên trong...
-...
-Anh nói gì đi chứ... Đừng trốn tránh em được không...
-...
Cầm trên tay chiếc đèn sáng, cô một mình bưng bộ tách trà nóng hổi đứng trước một căn phòng được gọi là Thư Phòng. Ngọn đèn hắt chiếc bóng đen dài của một cô gái trên cánh cửa. Đã một lúc từ khi cô dán đôi chân xuống mặt đất ẩm, giọng nói trong trẻo của cô vang lên trong bóng tối, cô liên tục hỏi nhưng không một ai nào đáp lại, chỉ có âm thanh xào xạc của lá cùng tiếng rít lên của gió. Căn phòng bị bóng tối nuốt chửng. Không một tia sáng... Không một ánh đèn... Có thật Taehyung đang ở đây không...?
-Em đến để xin lỗi...
-...
Trời đã tạnh mưa... Những giọt mưa nhỏ bé lướt trên những phiến lá rộng rồi thả mình xuống mặt đất ẩm ướt, hoà cùng bao giọt nước khác... Sau cơn mưa, trời lại sáng... Sáng vì Mặt Trăng đã lấp ló những tia sáng nhỏ trong những vệt mây đen trên bầu trời cao... Sáng vì những vì sao sáng cuối cùng cũng mọc giữa màn đêm nổi bật, rực rỡ...
-Anh có nghe gì không hả? Lên tiếng đi... Nếu không em xông vào đấy...
-...
-Em vào đấy!
Sức chịu đựng của con người đều có giới hạn riêng của nó. Cô không thể chịu đựng được nữa, Hani xô nhẹ cánh cửa, cửa không khoá gì cả lại còn mở hở một chút đúng là bất thường, cô bước vào bên trong cùng nỗi lo sợ, bất an vô hình.
*Két*
Cánh cửa thư phòng hé mở làm chút tia sáng lạc lối vào bên trong.
-Chẳng có ai cả sao?
Ngọn đèn đi đến đâu, ánh sáng mập mờ lan đến đó. Vừa đặt chân vào căn phòng, cái cảm giác ớn lạnh ôm chặt lấy cô. Hạ bộ tách xuống chiếc bàn nhỏ trước cửa, cô hít một hơi rõ sâu, lấy dũng khí đi vào. Bước thêm vài bước, không gian còn lạnh lẽo hơn cả bên ngoài, u tối, đáng sợ. Sàn nhà ướt ẩm hơn so với bình thường, một phòng chứa sách như thế này sao lại có nước?
-Taehyung?
-...
Cô lê đôi chân nặng nề, từng bước tiến sâu vào trong gian phòng, đôi mắt đảo đảo tứ phía.
Những kệ sách lớn mang biết bao kiến thức đứng sừng sững khắp nơi, lấp đầy khoảng không gian trống vắng, lạnh lẽo của gian phòng.
*Cốp*
Cô sựng lại, đôi chân cô chạm phải thứ gì đó rắn chắc. Sách... Những quyển sách nằm vương vãi trên sàn cùng đống giấy tờ bị ướt sũng một góc... Chiếc bàn bị lệch một góc so với vị trí vốn có của nó... Những chiếc bút lông lăn lông lốc khắp nơi, nước làm những sợi tơ ướt sũng...
Cô giương đôi mắt hoảng sợ ánh lên sự bất ngờ, đôi chân như mềm nhũn ra, không chút sức lực.
Có tiếng gì phát ra từ phía sau chiếc bàn gỗ...
"Tiếng thở sao?"
Nhịp thở đều đều có phần nặng nề, khó khăn vang lên. Nuốt nước bọt một cái, cô soi ánh đèn xuống nơi phát ra âm thanh.
-Taehyung! Anh sao vậy?
Trước mắt cô là thân ảnh một nam nhân người ướt sũng đang run lên vì lạnh. Taehyung nằm dài trên sàn, không chút cử động mạnh, người sấp xuống mặt đất.
Hani được phen hú vía, gương mặt cô tối đen lại, cô vội vàng đặt ngọn đèn lên bàn, đôi tay ôm trọn lấy thân trên của anh, người vừa lạnh vì đội mưa, vừa nóng vì đã phát sốt. Anh nhắm chặt đôi mắt lại, gương mặt trắng bệt không một giọt máu, đôi môi chút sắc hồng cũng chẳng có.
-Thái Tử!! Anh sao vậy? Trả lời em đi!
-...
Cô như bật khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má anh. Từng giọt...từng giọt...
-Người đâu! Người đâu!
Cô hét lên, tiếng kêu đứt quãng, nghẹn ngào. Cung nữ gần đó nghe thấy liền chạy nhanh đến.
-Có chuyện gì vậy ạ?... Tiểu thư sao Người lại ở đây?
-Thái Y! Mau gọi Thái Y cho ta... Thái Tử không ổn rồi!
Cô gái nhỏ hốt hoảng chạy tìm người đến giúp, bỏ lại cô và anh trong căn phòng.
Chốc sau Thái Y đến, binh lính mang anh về phòng, cung nữ nô tì ra sức hầu hạ, người thì nấu nước, người pha thuốc, người thay áo cho anh. Được vào thuốc và chăm sóc tận tình, anh như hồi sinh từ cõi chết, làn da ngâm pha lẫn chút hồng hào. Người không nóng như trước. Nhịp thở cơ bản nhẹ nhàng, thanh thản hơn.
Hani vẫn ở lại, cô đã vơi đi ít nhiều sự lo lắng. Cô đứng bên cạnh anh, ngắm nhìn anh trên chiếc giường màu xanh ngọc, mảnh rèm mỏng màu tím nhạt vắt ngang đầu giường làm lấp ló những đường nét hoàn hảo trên gương mặt anh. Anh vẫn ngủ say chưa có dấu hiệu tỉnh lại, nhìn anh như thế, lòng cô nhói biết bao, nhưng cô có thể làm gì khác ngoài việc mang nỗi buồn ấy bộc lộ qua ánh mắt.
-Tiểu Thư, cảm ơn người đã cứu Thái Tử.
Một tiểu cung nữ kéo cô về thực tại.
-Sao? Ta có làm gì đâu chứ?
Cô mỉm cười hiền hậu nhìn tiểu cung nữ.
-Hay để thần tiễn người về nha! Người ướt sũng cả rồi...
-Không sao... Ta muốn ở lại đây với anh ấy...
-Thế để thần lấy y phục cho người thay nhé!
-Vậy phiền ngươi một phen.
-Người thật tốt! Thái Tử có Thái Tử Phi như Người quả là phúc phần của Thái Tử.
Câu nói không có chủ ý xấu ấy vô tình trở thành một mũi giáo nhọn đâm thẳng vào trái tim bé nhỏ đang đập liên hồi trong cô. Miệng cô mỉm cười nhưng lòng lại rỉ máu. Đó là phúc của anh sao? Là hạnh phúc hay là sự bế tắc?
Sau khi thay y phục, cô ra lệnh cho tiểu cung nữ mang nước ấm vào, rồi lui ra. Cô an toạ một góc bên mép giường của anh. Đem đôi mắt thảm sầu nhìn anh, những ngón tay cô nắm lấy chiếc khăn lụa, vắt hết nước, lau đi những giọt mồ hôi còn đọng lại trên vầng trán nhấp nhô của anh.
Cô yêu anh, đó là sự thật, nhưng anh không yêu cô đó không phải điều giả dối. Trong mắt anh, cô như một con mãng xà dùng chính nộc độc của mình làm tê liệt những sợi dây cảm xúc của người khác, là món quà của Diêm Vương ban cho anh để tạo nên một bức tường dày giữa anh và cậu, có lẽ Ngài ấy đã thắng, khoảng cách giữa hai người đang lớn dần, một ngày nào đó họ không thể thấy được nhau, không thể cứu vãn. Còn với cô, anh là một món quà mà Thượng Đế đã gửi xuống trần gian, là một đẳng cấp mà cô không bao giờ với tới...
-Tại sao?... Tại sao vậy? Cả buổi tối anh không có trong cung...là đi chăm sóc cho hắn ta sao?
-...
-Em đã đến hỏi Đại Thần ngốc họ Jang ấy, hắn ta không còn ở đó, ông ta bảo ông ta đưa hắn về... Cơ mà gương mặt lại biến sắc khi em nhắc đến chuyện đó, mồ hôi đổ như mưa đầu mùa...
-...
-Anh nghĩ em là trẻ con sẽ tin chuyện vớ vẩn đó sao? Là anh...anh đã đến mang hắn đi... Là anh...anh không nỡ thấy hắn phải chịu bất kì đau khổ nào cả... Là anh! Là anh...
-...
Cô nấc lên.
-Anh biết em đau lắm không? Anh biết không? Anh đã biết hay anh cố tình không muốn biết?
-JungKook... Anh xin lỗi... Anh xin lỗi...
Cô lặng người trước anh, trái tim cô như vừa "được" anh giẫm nát. Những giọt nước mắt rơi càng nhanh... Cô nắm lấy đôi tay anh áp lên ngực trái của mình...
-Anh mơ gặp hắn sao? Anh có nghe tiếng gì không? Là tiếng trái tim em vỡ vụn thành từng mảnh...anh không quan tâm sao? Anh không thương xót chút nào sao?
-...
-Em sẽ không tha cho hắn...sẽ không tha thứ cho tên Jeon JungKook ấy...
Rồi cô kéo chăn lên đắp ngang ngực anh, sà xuống bên chiếc giường mà ôm lấy anh thiếp đi mất. Cô ngủ cùng anh, cùng nỗi buồn lẫn những giọt nước mắt chua xót vì yêu mù quáng.
Anh, cậu và cô ấy. Ba người, ba tâm hồn vô tình bị tổn thương vì nhau, họ lạc lối trong mê cung mang tên "Tình Yêu" mà không thể tìm được lối thoát.
Anh và cậu, hai người, hai thân ảnh cho dù mơ cũng hiện hữu bóng dáng của nhau, vẫn không thể xoá nhoà hình bóng của người kia trong tâm trí. Hai người, hai cơ thể, nằm trên hai chiếc giường khác nhau, hai vị trí cách xa nhau cớ sao nhịp thở cứ như hoà làm một... Không muốn xa nhau, cũng không thể níu kéo, rồi tương lai biết sống sao để tốt chi cả hai đây...?
_____TBC_____
Đừng đập Ăn nha~ Cả tuần mới ra một chap mà chap này cứ sao sao ý... Xin lỗi nha... Đừng giận Ăn, đừng bơ Ăn...
Cơ mà mấy bữa trước, Ăn lôi mấy cái bài văn năm xưa do mình viết ra đọc, vi diệu vãi nồi :3 Nói chi xa xôi, cái lời giới thiệu của cái fic này cũng vi diệu không hơn không kém. Ăn sẽ edit lại cái giới thiệu nhưng nội dung vẫn thế thôi.
Lời cuối cùng Ăn xin nhắn gửi đến hai chị Thanh Xà và Bạch Xà, mong hai chị rủ lòng thương, rước chị bánh bèo Hani về dinh để khỏi phiền lòng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com