Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12

"Tôi biết rồi...! Cảm ơn bác sĩ" giọng hắn bây giờ mới thật sự vơi bớt một chút nỗi lo lắng

"Không có gì..! Lát nữa vợ anh sẽ được đưa qua phòng bệnh, nhưng hãy để cho vợ anh nghỉ ngơi nhiều vào có như vậy mới nhanh chóng bình phục, lại sức"

Hắn nghe xong thì gật đầu nhẹ! Không nói gì thêm

"Vậy không còn gì thì tôi xin phép đi trước! Nếu vợ anh mà tỉnh dậy thì hãy gọi cho tôi đến để kiểm tra lại"

"Được rồi, tôi cảm ơn ông!" giọng trầm của hắn cất lên

Vị bác sĩ nghe xong thì quay lưng bước đi...!

"Cảm ơn bác sĩ nhiều ạ" JiMin và Hoseok cúi thấp đầu 45° chào

"JiMin à, a đưa e nghĩ ngơi, em hẳn là mệt rồi, không tốt cho con đâu" Hoseok lo lắng nói

" Được... nhưng anh phải chăm sóc cho JungKook, đừng để tên kia động vào JungKook.

"Được được,để anh đưa em đi nghỉ ngơi"

~~~~

Sau vài phút câụ được đưa từ phòng phẩu thuật chuyển đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt

Sau khi trở lại,Hoseok vỗ nhẹ vào vai hắn:

" Lo mà bù đắp cho e ấy đi" nói rồi, anh nhanh chóng quay đi để lo thủ tục cho JungKook

Hắn đứng ngoài đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa ra bước vào trong...! Hắn vừa bước vào thì hình ảnh đầu tiên làm hắn nhói tim và có chút đau đớn là thân hình gầy gò ốm yếu của cậu đang nằm ngủ trên chiếc giường bệnh, khuôn mặt thì xanh xao trắng bệch tựa như không còn chút máu...! Hơi thở của câụ cũng trở nên nặng trĩu, hắn đứng đấy mà cũng có thể cảm nhận được là câụ đang thở rất khó nhọc

Hắn nhẹ nhàng đi lại ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh, bàn tay to lớn của hắn đưa lên vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ xinh của câụ đang nhắm chặt mắt ngủ...! Tay còn lại thì cắm chặt lấy một bên tay cô đưa lên má hắn

Hắn từ từ rơi nước mắt, lên tiếng nói nhỏ...

"JungKook! Anh xin lỗi? Hay tha thứ cho anh, ngàn vạn lần xin em tha thứ cho anh. Anh sai rồi,tất cả, tất cả là do lỗi của anh, anh xin lỗi JungKook. Anh nhất định sẽ dùng tình cảm chân thành của mình để bù đắp cho em,tha thứ cho anh...JungKook"

Hắn vừa ngắt lời thì vài giọt lệ nhỏ từ đôi mắt hắn rơi xuống bàn tay bé nhỏ của câu...! Trong giấc ngủ say ấy câụ cảm nhận được thứ gì đấy vừa rớt vào tay câụ nhưng vì quá mệt nên cậu cũng không thể mở mắt ra nhìn mà cứ thế chìm sâu vào trong giấc ngủ đó, chắc tại lượng thuốc mê trong người cậu qua nhiều nên câụ không thể khống chế được bản năng buồn ngủ

Hắn ngồi đấy nhìn câụ đắm đuối cho đến khi câụ tỉnh dậy ...

Hắn nhanh chóng gọi cho bác sĩ để kiểm tra lại cho câụ....!

Bác sĩ đến kiểm tra lại bảo cậu đã thật sự đã ổn thì lúc này hắn mới đỡ lo

Vài ngày sau đó hắn ở lì trong bệnh viện để chăm sóc cậu...! Hầu như hắn không chịu về nhà...! Hắn muốn thay đồ hay cần thứ gì đấy thì đều sai người đem tới chứ hắn nhất quyết không rời khỏi phòng câụ

~~~~~~

Một tuần sau,câụ tịnh dưỡng tại bệnh viện và được sự chăm sóc rất là chu đáo thì sức khỏe cũng đã khá ổn...! Câụ mở miệng nói với hắn là cậu muốn được về nhà

Hắn suy nghĩ một hồi lâu thì cũng chịu đi làm giấy cho câụ xuất viện. Hắn nhanh chóng làm hết các thủ tục để sớm đưa cậu về.

Làm giấy xong thì hắn quay lại thì không thấy cậu đâu cả....hắn tìm hoảng hốt tìm hết mọi ngóc ngách nhưng vẫn không thấy cậu đâu.

Hắn biết rằng cậu đã oán hận hắn rất nhiều và cậu đã bỏ đi. Hắn nhanh chóng gọi cho Hoseok để tìm cậu

~~~~~~

JungKook đã đi rồi....

Trên đường, gió đêm thổi thật mạnh, luồn qua những cành cây xuyên xuống mặt đất. JungKook kéo thật sát áo khoác vào người, cậu hiểu rằng cậu lạnh không chỉ ảnh hưởng đến sức khoẻ cậu mà còn ảnh hưởng tới bảo bối nhỏ. Cha nó đã không tốt thì nó vẫn còn người ba này, đứa bé này là mạng sống của JungKook, là tia hy vọng cuối cùng để cậu tiếp tục sống.

JungKook không thể tìm JiMin, cậu không muốn bạn mình lại lo lắng cho mình nữa.

Trong người còn một sợi dây chuyền mà mẹ cậu đã tặng cho,cậu quyết định bán nó đi, lấy chút tiền ấy để sử dụng, JungKook đi tới tàu điện ngầm, vừa đi vừa ôm bụng, cậu nhất định không thể để bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng tới đứa con. Tuy nó là một đứa trẻ có mặt trên cuộc đời này nhưng không phải do tình yêu của b
Cha và ba nó mà ra, tại sao đứa con tội nghiệp này của cậu phải chịu uất ức như thế. Nó còn chưa được sinh ra đời, đáng thương biết bao nhiêu.

Đứa con bé bỏng của cậu được sinh ra nhưng không hề có sự yêu thương che chở của cha. Tất cả những gì đã diễn ra làm cậu không thể tiếp nhận hắn. Mỗi khi nghĩ tới những gì hắn đã làm với cậu, cậu thật sự cảm thấy ghê tởm,một con người không có nhân tính.

Một cảm giác chua xót dâng lên làm cậu muốn nôn tất cả mọi thứ ra, JungKook thật sự muốn quên đi hết những gì cậu đã trải qua, cậu muốn kết thúc chuỗi ngày địa ngục ấy. Cậu đã ước rằng mình chưa từng quen biết đến hắn.

TaeHyung từ khi biết JungKook bỏ đi hắn đã điên cuồng đi tìm cậu, dù cho có phải lật lung cả cái đất nước Đại Hàn này hắn cũng không ngại. Hắn không muôn JungKook phải bôn ba chịu cực chịu khổ.

TaeHyung muốn cậu tha thứ và cho hắn được chăm sóc cho cậu. Hắn không muốn cậu rời bỏ hắn, hắn còn chưa kịp nỗ lực hết mình để bù đắp lại cho cậu những thương tổn mà hắn gây ra. Hắn muốn được cùng cậu quan sát bảo bối những tháng ngày con phát triển, lớn lên. Muốn ngày đêm được ở bên cạnh săn sóc chăm lo cho JungKook. Muốn làm một người cha tốt, một người chồng để JungKook nương tựa về sau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com