Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4. Vẫn là Min Yoongi

Yoongi cựa mình một cách khó khăn trong chỗ ngủ của mình, quái lạ,tối qua trước khi anh đi ngủ, giường của anh vẫn rộng rãi cơ mà, sao bây giờ lại chậc cứng thế này. Nhưng anh thì lại quá lười để mở mắt ra, sau một hay hai giây gì đó, đúng thật là không thở nổi nữa, anh hấp háy mở mắt.

Sao việc này anh không đoán ra trước nhỉ.

Khuôn mặt JungKook là thứ đầu tiên đập vào mắt anh, cậu nhóc đang nhìn anh và mỉm cười, anh nhìn con thỏ bông xù ấy một thoáng trước khi ngẩng đầu lên kiểm tra nguyên nhân chậc chội thứ hai đã phá mất giấc ngủ của anh.

Trán anh va vào cái gì đó cứng cứng, và không khó khăn lắm khi anh nhận ra mình vừa va đầu vào cằm của Taehyung, cái mũi cao và có cái nốt ruồi đặc trưng ấy chẳng lẫn đi đâu được. Nhưng khác với JungKook, cậu vẫn đang ngủ với những nhịp thở đều đặng và tất nhiên là không biết gì hết.

Hai đứa này lẻn vào phòng lúc nào vậy nhỉ.

- Chào buổi sáng. - JungKook lên tiếng.

- Hai đứa vào đây khi nào vậy?

- Anh Tae Tae thì em không biết, nhưng em và đây được khoảng...ừ hơn 1 tiếng rồi.

Yoongi ấy tay dụi mắt, vừa ngáp, anh vừa nói. - Vậy em cứ ngồi đây nãy giờ à?

JungKook cười cười, cậu nhóc đang gối cằm lên cánh tay mình, và nhìn anh bằng đôi mắt trìu mến như thường ngày. JungKook di chuyển một ngón tay, ấn nhẹ vào má anh, ôn tồn hỏi.

- Vẫn còn giận em về chuyện ngày hôm qua à?

Anh đảo mắt. - Nhóc nghĩ anh là loại hẹp hòi vậy à? - Nói rồi anh đưa tay ký vào đầu của JungKook. Mắt anh vô tình nhìn theo bàn tay mình và nén lại một tiếng thở dài. Bàn tay anh vẫn nhỏ xíu, bàn tay của một đứa con nít 3 tuổi, vậy đây là thực rồi, không phải một giấc mơ. Bao giờ anh mới trở về bình thường đây.

JungKook giả vờ suýt xoa vì bị anh ký đầu, cậu nhóc hậm hực.

- Đau quá, thủng đầu em rồi đây này. Sao anh nhỏ mà đánh đau thế?

- Anh mà trở lại bình thường thì nhóc chết chắc rồi. - Nói rồi anh tặng cho cái đầu ánh nâu của JungKook vài cái gõ nữa.

JungKook hét lên the thé, nghe giống tiếng cười hơn là tiếng kêu đau do bị anh đánh. Khéo giả vờ nhỉ, nhưng cũng ngay lập tức anh thấy bàn tay của mình bị bàn tay to lớn của JungKook nắm lấy, nhìn nó lọt tỏm trong bàn tay của JungKook nhìn thật buồn cười.

JungKook đưa mặt gần vào chỗ anh nằm, lầm bầm khiển trách. - Bắt đền anh đấy, em chưa bao giờ cho bất cứ ai gõ đầu mình cả, anh phải trả danh dự lại cho em.

Anh ngửi thấy mùi nguy hiểm trong giọng nói của JungKook, và cả hơi thở thoang thoảng hương bạc hà của cậu nhóc, tự nhiên cảm giác bất an cuộn lại trong ngực. Anh dịch người về sau như một bản năng, nhưng điều đó là bất khả thi khi thân hình to lớn của Taehyung cản trở phía sau, Taehyung vẫn thở từng nhịp đều đặn trong giấc ngủ, tay cậu vẫn vòng qua ôm lấy anh vào cơ thể ấm áp của mình, làm anh không có đường thoái lui. Trong khi đó JungKook lại là một mối đe dọa ngay ở trước mắt.

Anh thấy JungKook đang tiến lại gần mình, khuôn mặt cậu hiện rõ trong tầm mắt anh, rồi bắt đầu phủ bóng tối lên từng đường nét rõ ràng trên đó. Một cách nhẹ nhàng, môi cậu chạm vào môi anh và cậu cứ giữ nguyên như thế.

Chỉ vậy thôi, một nụ hôn nhẹ như cánh bướm. Yoongi vẫn mở mắt nhìn đôi mắt nhắm lại của JungKook, đầu óc anh chẳng nghĩ gì được, cứ như ti vi bị báo lỗi kỹ thuật vậy.

JungKook ngã đầu ra sau và nhìn anh bằng ánh mắt tinh nghịch vốn có của mình, cậu cười để lộ hai cái răng thỏ đặc biệt của mình, những ngón tay đùa nghịch trên gò má mịn như lụa của anh.

Yoongi vẫn nhìn chăm chăm vào JungKook như thể anh vẫn chưa hiểu điều gì đang xảy ra, trông anh đáng yêu chết đi được, đôi mắt to tròn hầu như không chớp gì, đôi môi hồng hồng vẫn giữ nguyên vị trí của nó, càng làm cho người khác chỉ muốn hôn đến khi nó ửng đỏ mà thôi.

Giá mà anh trở lại bình thường thì hay biết mấy, nhưng cậu cũng mừng vì anh bây giờ lại trong thân xác của một đứa trẻ, những cái đánh của anh hay những cái cau có chỉ làm anh thêm đáng yêu mà thôi.

Nếu như không có Taehyung nằm ở đây thì...

JungKook ước gì có thể đá ông anh người ngoài hành tinh này ra khỏi tầm mắt.

Một bàn tay nhỏ bé chạm vào má JungKook, cậu lại đưa mắt xuống nhìn thiên thần nhỏ của mình, quả thực anh làm cậu muốn nổ tung. Những ngón tay nhỏ nhắn của anh chầm chậm lướt qua má cậu, chạm vào một bên cánh mũi của cậu, JungKook thở dài mãn nguyện vì hành động đó của anh, Yoongi vẫn tiếp tục lướt ngón tay lên mũi cậu, anh di chuyển nhẹ nhàng, khi những ngón tay chạm vào cánh mũi cậu lần nữa, anh cong tay và bóp chặc vào mũi cậu.

Không hề đề phòng trước hành dộng này, JungKook chỉ biết quơ quào và la oai oái vì đau.

Nhưng hình như JungKook không phải người duy nhất đang la lên ở đây, bên tai, cậu nhóc cũng nghe thấy tiếng hét của Taehyung.

- Ối, đau quá! - Taehyung nói khi cũng bị Yoongi gần như móc hai ngón tay của anh vào mũi cậu và kéo ngược lên lôi cậu ra khỏi giấc ngủ.

Cả hai la ý óe, còn Yoongi thì mặt mày vẫn lạnh tanh khi anh dồn sức vào hai bàn tay và trừng phạt hai cái mũi đáng ghét kia.

JungKook nhăn nhó, khổ sở van xin. - Đau quá, anh Yoongi, thả mũi em ra đi!

Taehyung cũng gật đầu lia lịa, đồng ý với lời nói của JungKook.

- Hai đứa đáng bị như thế! - Yoongi nói một cách thờ ơ. - Cái này là tội dám chui vào giường anh và làm anh tỉnh dậy. Mấy đứa cũng biết anh đây chúa ghét bị quấy rầy khi đang ngủ phải không?

Cả hai đều gật đầu, khốn khổ vì cái mũi đáng thương của hai người đang bị Yoongi hành hạ, đôi bàn tay nhỏ xíu ấy cuối cùng cũng giúp anh làm được việc.

- Em xin lỗi, tại anh... Ối đau quá!- Taehyung cố gắng nói nhưng ngay lập tức bị ngón tay siết lấp mũi một lần nữa. - Á, em sai rồi...tha cho em đi! Tại thằng JungKook chui vào mà!

- Tại...Ối...Tại anh Tae Tae vào phòng trước mà! - JungKook cũng khổ sở nói.

Nhìn hai tên thanh niên trai tráng đang khổ sở vì bị một đứa con nít hành hạ thật không còn gì hả hê hơn, Yoongi đắt ý nghĩ.

- Còn đỗ lỗi cho nhau nữa hả?

Anh dùng lực, xoắn hai cái mũi lại một lần nữa trước khi thả ra. Cả hai ngay lập tức ôm lấy cái mũi đang ửng đỏ của mình, suýt xoa nó một cách khổ sở.

Trước khi hai đứa định lên tiếng thì Yoongi đã hét thất thanh lên, như thể ai đó vừa đánh anh vậy.

- ANH JIN ƠI! CỨU EM! ANH JIN!

Sau cái hét chói tai của Yoongi và cái nhìn ngơ ngác của JungKook và Taehyung thì cửa phòng bật mở, nhưng thay vì Jin thì lại là Jimin hốt hoảng ló đầu vào.

- Có chuyện gì vậy? - Jimin vừa hỏi vừa đi vào phòng.

Yoongi rung rung đôi môi, đôi mắt long lanh ngấn lệ khi nhìn lên Jimin, anh giơ hai bàn tay của mình về phía Jimin, ấm ức lên tiếng.

- Jimin, cứu anh, hai đứa này ỷ chúng lớn xác, ăn hiếp anh kìa!

Jimin lập tức đi về phía anh và vòng tay bế anh lên khỏi JungKook và Taehyung vẫn đang ngơ ngác nhìn, tay mỗi người vẫn đang xoa cái mũi ửng đỏ của mình.

- Hai cái thằng chết bằm này, hết chuyện làm rồi à? - Vừa nói Jimin vừa lấy chân đá cho mỗi người một cái, rồi ôm Yoongi vào lòng, vỗ vỗ lên lưng anh. - Anh ấy bị như vậy rồi mà hai cái thằng vô tâm này còn ăn hiếp nữa, ở trong này tự kiểm điểm đi!

Nói rồi Jimin bế Yoongi đang mếu máo ra khỏi phòng. Ngay khi cánh cửa phòng khép lại, một nụ cười ám muội vẽ trên môi anh, Yoongi nhìn hai khuôn mặt vẫn như bị hóa đá trong phòng mình và thè lưỡi ra châm chọc. Anh nhìn thấy bốn con mắt mở to và miệng hai đứa như bị á khẩu.

Chỉ cần một ít nước mắt và vài lời nỉ non, anh đã thành công. Hai đứa nóđáng bị như thế vì cái tội dám quấy rầy giấc ngủ của anh. Tuy bây giờ, thiếu hụtvề phần thể chất, nhưng đầu óc này vẫn là Min Yoongi ngày nào, và anh sẽ khôngngần ngại thẳng tay với ai dám làm phiền anh. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com