chap 26 : quá khứ
11 năm về trước
- Thiên Bình! hôm nay em muốn ăn gì?
Tự Hạo nắm tay Thiên Bình đi dạo ngoài công viên
- vậy hôm nay anh muốn cho em ăn gì?
Thiên Bình mỉm cười nhìn Tự Hạo. Anh nhìn lên trời kiểu suy nghĩ
- ừm.... vậy ăn...
- ủa Thiên Nhi
Tự Hạo chưa nói hết đã bị Thiên Bình cướp lời. Cô bỏ tay anh ra chạy lại người phụ nữ trước mặt.
Người phụ nữ kia bất ngờ nhìn cô rồi tự nhiên bật khóc
- Thiên Bình
- là cậu thật rồi! Cậu về hồi nào sao không nói mình?
Cô vui mừng ôm lấy người phụ nữ kia vào lòng. Đây là cô bạn thân của cô từ hồi cấp ba tên là Vương Thiên Nhi. Sau khi tốt nghiệp hai người vẫn chơi thân với nhau, đi đâu cũng có nhau cả, rồi thời gian trôi qua cô gặp được Tự Hạo, Thiên Nhi gặp được Mẫn Doãn Kì. Hai người đã cùng nhau làm đám cưới chung. Nhưng rồi, vì sự nghiệp của Doãn Kì mà Thiên Nhi đã di cư qua Mỹ sống. Đến bây giờ không ngờ lại gặp lại....
.
- hai người vào đi!
Thiên Nhi nói rồi đi vô bếp. Nhìn ngồi nhà thô sơ này thật sự cô không tin đây lại là nhà của Thiên Nhi. Trước kia gia đình của bạn cô còn giàu sang hơn cô nhiêu mà giờ lại....
- thật là mất mặt khi lại để cậu thấy mình sống như thế này!
Thiên Nhi đi từ trong bếp ra, hai tay cầm hai ly nước đặt xuống bàn.
- có chuyện gì xảy ra vậy? Chồng cậu đâu?
Thiên Bình lo lắng mà nhìn Thiên Nhi. Y ngập ngừng một chút rồi cũng nói
- anh ấy chết rồi!..... khi hai đứa mình nhập cư qua Mỹ, cuộc sống đã rất là ổn thỏa, hạnh phúc nhưng rồi..... chỉ vì.....
Nói đến đây Thiên Nhi không cầm được nước mắt mà giọng nghẹn lại. Thiên Bình liền đi qua ngồi kế y, bóp vai y mà an ủi
- chỉ vì Doãn Kì.... anh ấy quá tin người mà bị người ta hãm hại, đã phá phanh xe của anh ấy...... khiến cho anh ấy vì tai nạn mà chết..... sau đó bọn chúng..... bọn chúng đã phá hoại công ty sụp đổ..... mình.....
- bọn chúng thật quá quắt
Tự Hạo nghe xong, đập tay xuống bàn tức giận. Thiên Bình xoa xoa lưng y an ủi
- không sao rồi! Mọi chuyện qua hết rồi! Xin lỗi cậu! Thiên Nhi à! Xin lỗi vì để cậu phải chịu đâu khổ như vậy
Thiên Bình bắt đầu cũng khóc theo......
___ khu công viên nhi đồng ___
Trong công viên hiện tại rất im lặng, hình như chẳng có đứa trẻ nào ra đây chơi vào giờ này. Giờ của ông mặt trời đi ngủ và thay thế vào đó là ông trăng tròn. Gió cuối thu thổi xào xạt làm đung đưa lá cây, hòa cùng nó là tiếng cót két của xích đu. Một cậu bé nhắm mắt hưởng thụ những đợt gió lùa, chân lấy đà đẩy xích đu vật lên xuống. Một không gian rất đỗi yên bình......
- sao cậu lại ngồi đây giờ này?
Cậu bé khẽ mở mắt ra nhìn qua một cậu bé khác đang ngồi ở xích đu bên cạnh. Cậu khẽ mỉm cười
- mình mới chuyển đến đây! Mình không có bạn!
"Ôi đẹp qua!!" Cậu bé kia đơ ra với nụ cười của cậu. Nhìn cậu được một chút thì bị cái tay ve vẩy trước mặt mà lấy lại bình tĩnh.
- à... cậu mới chuyển tới sao? Nhà cậu ở đâu?
- nhà mình ở đó! cái nhà màu xanh.
Cậu vừa nói vừa chỉ tay về cái nhà màu xanh kia. Cậu bé nhìn theo, nét mặt hiện lên vẻ mừng rỡ
- woa, kế bên là nhà mình đó. Vậy chúng ta là hàng xóm rồi!
Cậu không nói chỉ cười hì hì lại một lần nữa khiến cho cậu bé bên cạnh lại đơ ra ít phút. Cậu bé kia dơ tay ra trước mặt cậu
- vậy chúng ta làm bạn nhé! Mình là Phác Chí Mẫn!
Bây giờ lại tới lượt cậu, cậu hết nhìn cái tay người kia rồi lại nhìn lên mặt người kia. Cậu từ khi sinh ra đến giờ vẫn chưa có bạn, nói đúng hơn là cậu không muốn kết bạn, tất cả họ chơi với cậu là vì gia thế của cha cậu, lên khi cha cậu mất, họ cũng vậy mà ức hiếp cậu. Suy nghĩ một hồi rồi cậu cũng cầm lấy cái tay đang dơ ra kia nở nụ cười hở lợi
- chào cậu! Mình là Mẫn Doãn Khởi!
.
Kể từ hôm đó, công viên này trở thành nơi vui chơi của Chí Mẫn và Doãn Khởi. Tình bạn của hai cậu bé càng ngày thân thiết. Thiên Bình cũng thường hay đến nhà Thiên Nhi chơi, giúp đỡ cho nhà cô. Và được biết cô có cậu con trai tên là Yoongi. Vì vậy, thỉnh thoảng Thiên Bình còn dẫn cậu đi mua đồ chơi, quần áo. Mọi chuyện tưởng chừng đâu vào đấy nhưng rồi ông trời thật là trớ trêu khi biến một cậu bé còn mẹ lại trở thành trẻ mồ côi......
- mẹ à, mẹ là đang ngủ đúng không? Mẹ đừng ngủ nữa có được không? Dậy nhìn con này, dậy chơi với con đi mà mẹ...... Cả hai người là đồ nói láo, cả hai đều đã hứa chăm sóc con suất đời mà.... vậy tại sao lại nằm đây, không dậy chăm sóc con..... tại sao? .... Yoongi hứa sẽ ngoan mà..... đừng bỏ Yoongi ở lại một mình mà..... làm ơn đi.... đừng bỏ con.... làm ơn....
Trong phòng phẫu thuật, Yoongi ôm chặt lấy người phụ nữ trên giường mà khóc nức nở. Khiến cho cả Tự Hạo, Thiên Bình, bác sĩ và y tá không khỏi đau lòng. Mẹ của cậu bị ung thư giai đoạn cuối nhưng lại giấu cậu, giấu mọi người. Để bây giờ cứ vậy mà bỏ cậu mà đi. Thiên Bình gát nước mắt, đi lại ôm cậu vào lòng
- Yoongi à!
- Cô Thiên Bình ơi, có phải Yoongi không ngoan nên cả cha lẫn mẹ đều bỏ Yoongi mà đi?
Yoongi trong lòng Thiên Bình mà khóc. Cô đau lòng kéo cậu đối diện mặt mình
- Yoongi ngốc! Con rất ngoan, cha mẹ con không có bỏ con đâu, họ chỉ là đi đến một nơi khác tìm kiếm hạnh phúc thôi
- vậy sao họ không cho con đi theo?
Cô ráng ngượng cười, cốc nhẹ lên đầu cậu
- con phải để cho họ có chút không gian riêng chứ!
Yoongi không nói nhưng đã ngừng khóc, mặt cúi xuống. Thiên Bình đau lòng xoa đầu cậu rồi ôm cậu vào lòng
- Yoongi à, từ bây giờ ta sẽ là mẹ của con! Sẽ chăm sóc con thay họ nhé!
Yoongi trong lòng Thiên Bình khẽ gật đầu. Cô vừa ôm cậu vừa vuốt lưng cậu an ủi. Mắt nhìn về người phụ nữ đang nằm trên giường đang rơi lệ kia. Có thể Thiên Nhi đã hoàn toàn yên tâm mà rời đi......
.
.
.
- sau khi chôn cất Thiên Nhi. Yoongi muốn quay trở về Mỹ để học, nên ta đã nhờ Thạc Trấn chăm sóc thằng bé giúp ta.
Phu nhân ôn tồn kể lại chuyện quá khứ. Tại Hưởng mặt vẫn không biểu cảm hỏi
- vậy sao cha mẹ lại không nói cho bọn con biết?
- lúc đó nhà ta mặc phải chuyện của... mẹ hai con với Chung Quốc nên bọn ta không tiện để nói.
Lão gia nhắc đến vợ hai thì hơi khựng lại đôi chút nhìn qua phu nhân. Bây giờ ông mới nhìn qua Doãn Khởi
- cũng tại ta, nghe tên Doãn Khởi mà lại không nhận ra con, để hai thằng con ta, nó đối xử tệ bạc với con
Doãn Khởi cười lắc đầu nhìn lão gia
- không phải lỗi tại cha đâu! Tại con không nói cho hai người biết tên thật của mình..... cái tên Mẫn Doãn Khởi này là cha con đặt và chỉ có cha con mới gọi con bằng cái tên này, mẹ con thì gọi con bằng Yoongi nên chẳng ai biết tên thật của con ngoài họ và Chí Mẫn.
- nếu anh biết em tên Doãn Khởi thì anh đã không báo cho anh ta biết rồi!
Chung Quốc im lặng lắng nghe, bây giờ mới lên tiếng. Mọi người bất ngờ nhìn Chung Quốc. Doãn Khởi liền hỏi
- là anh báo tin?
- bảo bối em đừng trách anh. Là anh ta nhờ anh tìm em. Sau khi em trốn đi mất thì anh dò tìm được tên Mẫn Doãn Khởi mới báo cho anh ta. Ai biết được đó là em.
Chung Quốc kể lại, bực nhọc liếc Tại Hưởng. Hắn cũng liếc lại anh
- cậu có thể dừng lại được rồi!
- tại sao tôi phải dừng lại? Tôi còn phải đem cả Yoongi của tôi đi nữa kìa
- cậu nghĩ cậu là ai mà đem Khởi đi?
- vậy anh nghĩ anh là ai mà được giữ Yoongi lại.
- cả hai người im lặng đi!
Cậu khó chịu lên tiếng. Cả hai nghe vậy mới im lặng nhưng lại đấu võ mắt. Doãn Khởi ngao ngán lắc đầu, nhìn qua Chung Quốc
- em trốn khỏi Jungkook không phải vì em không thích Jungkook. Mà vì anh, Jungkook à, anh đối xử với em quá tốt! Em cảm thấy mình thật sự không xứng đáng
- gì mà không xứng đáng? Yoongi à, em không được nói vậy.
Jungkook làm mặt dỗi nhìn cậu. Cậu khẽ bật cười nhẹ, "thật là đáng yêu mà"
- Jungkook à, anh dọn vào đây ở đi!
Anh nghe vậy mắt sáng lên nhìn cậu, chỉ là Tại Hưởng là đang muốn bốc cháy đến nơi. Cậu quay qua nhìn hai vị trưởng bối
- cha mẹ à, dù cha mẹ không chấp nhận đi nữa thì con vẫn là muốn được sống chung với hai người con trai của cha mẹ
Cả hai đều bật cười, phu nhân ôn nhu mà lên tiếng
- Yoongi à, cha mẹ vui mừng còn không hết làm sao dám không đồng ý. Chỉ cần tụi cọn chấp nhận, cha mẹ luôn luôn làm theo
- cám ơn hai người
Cậu nở nụ cười nhìn hai người rồi mới quay qua nhìn Tại Hưởng mặt than ngồi kế bên.
- Tại Hưởng! Nếu Jungkook không ở đây em cũng sẽ tìm cách trốn đi. Vì vậy..... có được không?
Tại Hưởng không nói, chỉ nhìn Doãn Khởi một lúc, đành thở dài một cái gật đầu
- Khởi! Tất cả theo em.
Cậu đưa tay lên vuốt má anh, cười nhẹ
- cám ơn anh, Tại Hưởng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com