Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Author: Thiên Lam Tử Vũ

Câu chuyện được dựa trên cái trí tưởng tượng đầy hư cấu và ảo tưởng của tác giả.

________

Chương 11: Suy nghĩ (2)

"Này, đến nơi rồi buông cái tay anh mày ra hội cái. Cậu có phải trẻ lên ba không mà nãy giờ cứ để anh dắt đi vậy."- Đến trước tiệm tạp hoá gần kí túc xá, Yoongi rốt cục cũng nhận ra bàn tay mình nãy giờ vẫn luôn bị nắm chặt.

Taehyung giật mình có chút tiếc nuối buông đôi tay cậu vốn đang nắm chặt kia ra. Cậu cố trấn an mình, đè ép những nuối tiếc kia vào sâu trong đáy lòng.

Sẽ sớm thôi mà Taehyung! Rồi mày cũng sẽ được nắm lấy đôi tay của anh theo một cách đúng nghĩa của nó.

Nhưng mà ước gì, ước gì thời gian lâu thêm một chút, cửa hàng kia xa thêm một chút. Chỉ một chút thôi đủ để em truyền hơi ấm này đến bàn tay lạnh lẽo kia.

Giá mà anh cảm nhận được.

Yoongi của em.

Xách túi đồ nặng trĩu bên tay trái, Taehyung nép sát gần người anh, chỉ cách anh một khoảng không nho nhỏ. Một khoảng không mỏng manh tựa như một tờ giấy lại khó lòng mà xé rách được. Cậu muốn tiếp tục nắm tay anh nhưng lại không có cái gan đó.

Không gian trên đường về nhà chợt trở nên yên tĩnh và im ắng. Chẳng có một tiếng động nào còn sót lại ngoài âm thanh của trái tim mà cậu mơ hồ nghe được nơi lồng ngực mình.

Taehyung muốn nói gì đó nhưng cậu lại chẳng thể mở miệng nổi. Cậu biết nói gì với anh bây giờ. Một lời xin lỗi? Hay là một lời tỏ tình mà cậu vẫn đang trốn tránh.

"Năm nay tuyết rơi nhiều thật đấy."- Trong lúc Taehyung còn lưỡng lự thì quyền chủ động đã rơi vào tay Yoongi.

Nhiều đến mức vùi lấp cả anh luôn kia mà.

Taehyung cũng không biết trả lời sao cho phải, cậu im lặng thả chậm bước chân theo anh. Yoongi bình thường vốn đã đi chậm và hôm nay anh còn chậm hơn thế nữa. Dường như anh cũng giống cậu, chẳng muốn về kí túc xá vào lúc này.

"Thời gian vẫn còn sớm, anh có muốn đi dạo ở đâu không?"- Taehyung vẫn là không nhịn được mở lời.

"Cũng chẳng còn sớm đâu, về thôi trước khi anh Jin lại tiếp tục cằn nhằn." - Yoongi từ chối, anh ấy vào lúc này xem ra cũng chẳng hề muốn tâm sự với cậu vào lúc này như cái cách mà anh vẫn hay làm trước kia. Mặc dù cậu trong mắt anh là một đứa em chẳng đáng để tin tưởng chút nào.

Anh ấy chỉ muốn về sớm thôi, chẳng phải là ghét bỏ gì mày đâu.

Lại một lần nữa Taehyung tự an ủi mình, gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực đang lớn dần lên trong đầu.

Bất chợt Yoongi dừng lại, anh tiến về phía đứa trẻ đang bụm mặt khóc thút thít một góc bên đường kia. Phải rồi, anh luôn là một con người nhân từ, sao có thể làm ngơ chuyện này được chứ. Taehyung bất chợt ước rằng giá như anh ấy cũng dùng đến sự ấm áp ấy dành riêng cho cậu.

"Nhóc bị sao vậy?" - Anh hỏi khẽ, tông giọng trầm thấp khàn khàn của anh luôn khiến người khác an tâm một cách kỳ lạ.

"Em... bị... lạc... đường. Anh... có ... thể... giúp... em... tìm... đường... về... nhà..." - Thằng nhóc ngước đôi mắt sưng đỏ của mình lên giọng nói ngắt quãng do vừa khóc xong.

Yoongi khẽ xoa đầu thằng nhóc kia, anh gật đầu. Đôi mắt ôn nhu khoé môi cười dịu dàng, anh cố bình ổn tâm tình hoảng loạn cho thằng nhóc, dò hỏi những thông tin mà nó biết để giúp nó tìm về nhà.

Taehyung hết nhìn Yoongi lại nhìn thằng nhóc kia, cậu cúi gằm đầu âm thầm hít sâu một hơi.

Bĩnh tĩnh đi nào, Taehyung.

Phải rồi, cậu đang ghen tị với thằng nhóc kia. Dịu dàng, ôn nhu của anh đang dành cho thằng nhóc, anh chưa từng cho cậu đủ để cậu thôi ghen tị với người khác cả. Giá như cậu lúc nào cũng được như thằng nhóc kia thì hay biết mấy.

Rốt cuộc cuối cùng vẫn chỉ là những ước muốn của riêng cậu mà cậu chẳng biết khi nào mới có thể thành hiện thực.

Yoongi đưa thằng nhóc về nhà theo địa chỉ mà nó nói. Taehyung lẽo đẽo theo sau lưng anh.

Vẫn là khoảng cách đó, thật sự không có cách nào phá vỡ nổi ư?

Thằng nhóc kéo tay cậu. Nó có gì muốn nói trước khi về nhà ư? Cậu thì chẳng có gì muốn nói với nó ngoài việc ghen tị với nó ra.

"Nếu anh thích người ta phải cố mà nắm bắt cơ hội đi!"- Hay thật đấy, giờ thì ngay cả một thằng nhóc con cũng có thể chỉ giáo cậu. Thậm chí bây giờ nó còn chẳng ăn nói lắp bắp như trước nữa.

Taehyung trừng mắt nhìn nó, kéo tay Yoongi rời đi. Thằng nhóc ngu ngốc, nó thì biết gì cơ chứ. Tình cảnh hiện tại của cậu, cậu rõ hơn ai hết. Không trốn tránh thì còn làm gì được nữa. Cậu không muốn tự làm đau mình thêm. Cậu cũng càng không muốn tự đặt mình vào thế khó.

Mặc kệ những câu hỏi của Yoongi, Taehyung trở về phòng, cậu thả mình lên giường, đưa tay lên mắt che đi ánh sáng huỳnh quang của đèn điện. Đã từ lâu rồi cậu đã cố chạy trốn khỏi tình cảm của mình dành cho Yoongi, người anh thứ trong nhóm.

Taehyung trong nhóm nhìn qua tưởng chừng như là người năng động lại có chút tuỳ tiện thế nhưng thật ra cậu lại là một người khá nhạy cảm trong mọi thứ. Cũng giống như Yoongi che giấu đi con người yếu ớt của mình, cậu cũng che giấu đi cái tôi nhạy cảm này bằng tính cách có chút bất bình thường mà cậu vẫn hay thể hiện trước mọi người.

Từng hành động ánh mắt của mỗi người không phải vô cớ mà có, suy nghĩ và tình cảm của họ vẫn đang biểu hiện qua mọi điều họ làm. Taehyung đã nhìn thấy tất cả, và cậu hiểu rất rõ bản thân của từng người còn hơn cả chính bản thân họ.

Như tình cảm của cặp đôi duy nhất trong nhà này trước khi họ là người yêu. Tình yêu chẳng có gì là dễ dàng mà đến được với nhau cả. Namjoon và Seokjin, hai người đó sẽ mãi chẳng là của nhau như bây giờ nếu Taehyung không kịp nhận ra điều gì đó kỳ lạ đang xảy ra giữa họ.

Chính Taehyung đã nhìn ra hành động quan tâm khác lạ, vô cớ của Seokjin hyung đối với Namjoon hyung và ánh mắt chỉ chực đè con nhà người ta ra ăn của vị trưởng nhóm đáng kính kia. Cậu đã giúp hai người đó đến được với nhau, loại bỏ hai con dê già gần nhất với Yoongi.

Cũng chính Taehyung cậu bắt đầu nhận ra hành động bí ẩn và kỳ lạ của Jungkook mỗi khi nó một mình ở kí túc xá hay lại gần Yoongi. Thằng nhóc đó, nó thật đáng ghê tởm. Nó làm cậu cảm nhận được một mối nguy cơ còn lớn hơn cả việc Yoongi yêu thầm Hoseok.

Mọi người kể cả cậu đều nhìn nhầm nó. Ngây thơ ư? Đáng yêu ư? Sai lầm, tất cả đều sai lầm rồi.

Đừng bao giờ đánh giá một quyển sách qua cái bìa của nó.

Thứ bên ngoài chẳng bao giờ đánh giá được cái bên trong.

Chung quy thế nào phải lật sách ra mới biết được.

________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com