Tập 11
Jungkook vẫn ngồi ăn ngon lành tất cả các món trên bàn, trong khi Jimin ngược lại chẳng đụng một đũa nào, anh chỉ uống rượu mà thôi.
- Bác sĩ à, rốt cuộc vì cái gì mà cậu ngồi đây?
- Tôi ở đây để giúp anh mà.
- Giúp tôi?
Jimin giương đôi mắt đã nặng trĩu vì sưng húp sau trận khóc của mình.
- Anh nấu nhiều món thế này mà không ai ăn hộ thì tiếc lắm. Vả lại.....Jimin...um...tôi là bác sĩ của anh, tôi muốn giúp anh.
- Giúp? Về cái gì?
Jung cười cười, rồi dùng tay chỉ vào thái dương của chính mình.
- Nếu anh không chia sẻ câu chuyện với tôi, anh không thể một mình thoát khỏi trói buộc của chính mình đâu.
Jimim nghe tới đây liền cảm thấy khinh thường lời Jungkook ba hoa, cũng chưa bao giờ anh đặt niềm tin vào chuyên môn của Jungkook cả. Nhưng cậu trai này lại rất kiên trì bám lấy Jimim, vả lại cả ngày nay cũng nhờ cậu ta luôn đi cùng mình nên Jimin có chút chột dạ, đành đánh một ván cược 5 ăn 5 thua vậy
- Mẹ tôi và cô Hyuna là bạn thân tri kỉ, ngày xưa cả hai đều đem lòng yêu thích một nhóm bạn nam cùng trường. Cả hai cùng đám cưới một thời điểm, cô Hyuna may mắn lấy được con trai chủ tịch Kim. Mẹ tôi lại phải lòng người đàn ông họ Park đã có gia đình, bà trở thành vợ hai trong nhà nên cũng không được mấy ai trong nhà yêu thương. Nhưng mẹ tôi là vì giữ được trái tim ba tôi mà vẫn hạnh phúc vui vẻ mỗi ngày trong ngôi nhà địa ngục đó, đến khi mang thai tôi thì cả hai luôn sợ đe dọa nên bỏ nhà ra đi, ông tôi cũng vì thế liền tức giận gạch tên ba mẹ tôi ra khỏi gia đình.
Jimin dừng lại, tuông rượu một hơi vào cổ họng như đèn nén vị đắng vươn nơi đó, Jungkook thấy thế liền khuyên nhủ
- Anh uống từ từ thôi, tôi có dành với anh đâu chứ
Jimin cười khẩy rồi lại nhìn vào tấm ảnh của mẹ với đôi mắt buồn rười rượi
- Ba tôi vì không quen sống cực khổ nhanh chóng lâm bệnh qua đời, mẹ tôi vì mất đi người bạn đời trân quí mà trở nên suy sụp, không giữ vững tinh thần nên càng kiệt quệ, không lâu sau đó bà cũng qua đời.
- Năm ấy anh bao nhiêu tuổi?
- 15
- 15 ư? Rồi anh quay lại nhà cũ để sống?
- Đương nhiên không. Tôi đã bị xóa sổ, đâu có tư cách gì trở lại đó. Tôi sống một mình từ đó dưới sự chu cấp và nuôi dưỡng của cô Hyuna
- Và anh cũng đã gặp Taehyung thời điểm đó
Jimin đánh mắt đáp trả ánh mắt chờ đợi từ Jungkook, nhìn vô không trung vô tận hình ảnh một đứa trẻ cao ráo điển trai đứng trước mặt nở một nụ cười tươi cùng ánh mắt sáng nhìn Jimin thật thuần khiết, cậu bé ấy đã ôm lấy một Jimin ủ rũ bị bao phủ bởi màu đen u tối của nỗi buồn và sự tủi nhục thân thế bản thân, cậu bé ấy đã thấp lên trong trái tim lạnh giá của Jimin thưở còn non nớt bị nhuốm màu tự tin bởi sự đay nghiến của những kẻ không ưa sự tồn tại của cậu một ngọn lửa ấm áp bằng hơi ấm của chính cậu bé đó và một lời hứa thưở nhỏ: " Jimin à, từ nay chúng ta làm bạn nhé, mình sẽ bảo vệ bạn và sẽ không rời xa Jimin đâu".
- Um, tôi đã được cậu ấy cứu rỗi tại thời điểm đó. Nhưng không lâu sau đó, Taehyung nghe lệnh gia đình rời Hàn Quốc đến Úc du học suốt 5 năm liền. Đương nhiên cô Hyuna vẫn chu cấp đều đặn cho tôi nhưng vốn dĩ ba mẹ tôi chỉ cùng nhau chết đi mà không hề có một chút tài sản nào để lại nên tôi sống một mình, tự đi làm nuôi thân và cũng bỏ luôn việc học vì nó gây cho tôi quá nhiều phiền phức về những khoảng ghi chép lí lịch, những buổi họp phụ huynh, những cuộc thi gia đình trên ghế trung học....
- Anh đã đi làm gì để nuôi mình?
Jimin cười nhạt nhìn Jungkook bằng ánh mắt đầy thách thức
- Trai bao.....cho tất cả khách hàng nào có tiền. Tôi không quá quan tâm họ là ai hay là gì, giới tính ra sao.
Jungkook nuốt ực một cái, khiến yết hầu chuyển động, cậu cân nhắc lựa từ ngữ hơn để nói chuyện dần với Jimin chỉ mong có thể hiểu rõ hơn về câu chuyện này, càng tường tận, càng tốt
- Đến giờ anh vẫn làm việc đó à?
- Không, giờ tôi chỉ là quản lí một gay bar, tôi đã ngừng việc đó khi Taehyung trở về. Mà chính xác hơn là vì đêm đó nên tôi không thể nữa.
- Đêm đó .....hm...chuyện gì đã xảy ra sao?
Jimin quay mặt đi, anh thật sự không muốn nhớ lại nỗi kinh hoàng đó, bóng đêm đó, tiếng cười man rợ đó, tất cả đều như hút hít khí thở trong phế quản của anh, Jimin ôm đầu vì nó trở nên đau nhức dữ dội khiến Jungkook ngồi cạnh liền lúng túng
- Anh sao vậy? Nếu nó quá khó thì không cần nhớ đâu. Chúng ta sẽ kể sau.
Jimin vò nát tóc trên đầu mình, mặt anh nhăn nhó vô cùng khó coi, nhưng tận sâu trong đáy mắt Jimin lại là một sự bất lực tột độ. Anh giật chai rượu trên bàn, tu một hơi đến cạn đáy, nước mắt mặn đắng tự dưng trào ra tựa như vì rượu uống quá ngộp.
- Bọn chúng.....những con quỷ khốn nạn. Chúng đã lập mưu cưỡng hiếp tôi tập thể. Chúng đã tính toán ngay từ đầu mọi thứ, tôi là một đứa ngu suẩn nhất thế gian này.
Jimin nghẹn cứng cổ họng khi nói ra từng từ, tâm trí anh cũng đang bị nồng độ cồn dẫn dắt dần vào vô thức của chính mình, đầu anh quay cuồng không còn nghe rõ những gì bên tai cũng không hay bên cạnh Jungkook đã nổi đỏ cả gân trong tròng mắt tay cũng đã siết chặt bấm đầu ngón tay vào nhau hằn sâu đến tươm máu.
- Jimin à!....Em...........
- Bác sĩ à, cậu biết không, tôi đã vừng vẫy và lao ra đường khi quần áo chẳng còn gì trên người, thứ duy nhất trên người tôi là máu và vết thương, tôi đã chạy chạy rất nhanh đến khi hai chân mỗi nhừ và tôi đã ngã quỵ dưới lộ
Jimin bắt đầu cười một cách điên dại, anh tiếp tục với lấy một chai rượu, uống đầy một ngụm to rồi đứng phăng dậy, người lảo đảo, hoa tay múa chân, giọng lúc nào cũng đặc nghẹn
- Tôi đã chạy đến cổng nhà Taehyung và khi tôi mở mắt ra tôi đã nằm trên giường của cậu ấy. Taehyung đã trở về vào thời điểm đó và với cái lí do phải chăm sóc tôi, cậu ấy đã cứ như thế cuốn hết đồ đạc đến đây. Ở tại căn nhà này. Suốt 3 năm qua. 3 năm. Là 3 năm rồi đó, cậu biết không. Chỗ này có cậu ấy, chỗ kia cũng có cậu ấy, ngay cả chỗ cậu ngồi cũng có cậu ấy, tất cả mọi ngóc ngách đều có cậu ấy. Cậu nói xem, tôi phải sống làm sao? Tôi phải làm sao đây?
- Anh im đi
Jungkook quát lớn trong khi Jimin chuyển từ gương mặt ủy khuất sang ánh mắt dò xét của một kẻ say rượu
- Cậu..........làm cái gì vậy hả? Muốn làm loạn ở nhà tôi à?
- Không.....tôi....tôi....Jimin này, tôi vẫn chưa hiểu vấn đề khiến anh buồn là gì. Vì cả hai đã ở cùng nhau lâu thế, cả hai cũng chắc chắn có tình cảm với nhau, thì tại sao lại......?
- Tôi không thể cản chân cậu ấy được. Cậu nhìn xem, Taehyung có cả một tương lai mở rộng, còn tôi là thứ bẩn thỉu hoen ố bám víu lấy chút tình thương của cậu ấy mà sống. Mà không, tôi đã dặn lòng sẽ không để vấy bẩn lấy Taehyung nhưng tôi đã lôi cậu ấy đến quán bar, đã khiến Taehyung ngày càng vẫn đục, tất cả là vì tôi, là tại tôi mà ra?
- Nếu Taehyung không muốn đến thì anh làm sao mà ép được chứ?
- Tôi...là vì cậu ấy muốn ở bên cạnh để bảo vệ tôi mà thôi. Nhưng tôi đã để Taehyung bị kéo đi ngày càng xa rồi.
- Nhưng có là vấn đề gì đâu? Đó chỉ là công việc thôi mà.
- Cậu, đúng là không hiểu gì cả. Có vấn đề, tất cả đều có vấn đề
Jimin lúc la lên lúc lại hạ giọng xuống, anh mệt mỏi ngồi xuống ghế, ngửa mặt thở dốc, lại lần nữa nước mắt chảy dài xuống hai bên thái dương của Jimin
- Tôi không thể cho Taehyung điều cậu ấy muốn nên cậu ấy ngày càng khao khát và muốn lấp đầy khoảng trống ấy hơn. Nhưng tôi thật sự không thể chấp nhận nếu cậu ấy cùng người khác.
- Ý anh là........làm tình?
- Tôi ít kỉ quá đúng không?
Jimin quay gương mặt méo mó giàn giụa nước mắt nhìn Jungkook, đến giờ phút này Jungkook đã hiểu rõ mọi việc rồi. Cậu nhìn sự ủy khuất trên mặt Jimin mà tâm trạng cũng rối bời, chẳng thể diễn tả hết sự khó chịu trong lòng mình đang cất giữ. Jungkook chỉ nhẹ nhàng đến bên và ôm lấy Jimin vào lòng, một lần nữa Jimin lại được một hơi ấm bao lấy khi bản thân đang vụn vỡ mọi cảm xúc, Jimin vùi đầu vào người Jungkook vai rung lên và từng tiếng nấc nghẹn lại rồi bậc ra liên tục khiến cả người nghe cũng thấy xé lòng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com