- Anh Park ngồi chờ chủ tịch một chút nhé! Cuộc họp sắp kết thúc rồi.
- Vâng! Cô cứ ra ngoài đi, tôi đợi cậu ấy.
Cô thư ký lịch sự cuối chào, cánh cửa đóng sầm lại. Nhìn một lượt xung quanh căn phòng rộng lớn, Jimim cười khẩy, rút trong túi quần hộp thuốc lá, tự tiện rút một điếu châm lửa và rít một hơi dài, làn khói dày thả vào không trung, hương thơm của tinh dầu bạc hà trở nên ẩm móc bởi mùi thuốc lá.
- Làm chủ tịch thì được ngồi làm việc ở một căn phòng rộng thế này sao? Sướng thật.
Anh thở dài, rít một hơi thuốc lá thật sâu, sau đó chậm rãi bước tới bộ sofa, dúi điếu thuốc còn hơn phân nửa vào gạt tàn, đúng là phòng chủ tịch chu đáo quá, thứ gì cũng sẵn có cho khách.
Jimin bước đến bàn làm việc, sắc mặt vô cùng căng thẳng nhìn hết giá sách rồi nhìn lên bàn, ánh mắt liền ngừng lại trước 2 khung hình, 1 cái là hình bé con đang cười tươi mắt sáng long lanh, 1 cái....là hình của Jimin và Taehyung chụp vào ngày lễ tình nhân năm trước ở lễ hội âm nhạc, có cơn sóng chợt cuồn cuộn trong tâm tư, Jimin chỉ biết thở dài đầy tâm sự, nhưng chỉ trong vài phút anh đã nhanh chóng lấy lại tinh thần tập trung vào thứ mình muốn tìm kiếm. Jimin bắt đầu lục lọi đống hồ sơ trên bàn, tìm kiếm những điểm nghi ngờ trên giá sách, bất chợt rung rẫy khi thấy thứ gì đó lạ lạ nhô ra khỏi hàng sách đều tâm tấp rồi lại thở phào nhẹ nhõm khi kiểm tra xong không thấy gì bất thường. Cuối cùng chỉ còn một nơi là ngăn bàn làm việc, Jimin lại hít thật sâu lấy tinh thần, ngay sau đó thật nhanh lục tung các ngăn tủ, một tập hồ sơ được nhét ở lớp cuối cùng trong ngăn kéo cuối, Jimin tái mặt khi thấy tên ba mẹ mình hiện đầu hồ sơ, càng lật sang trang tim Jimin tựa hồ như thêm một mảnh vụn vỡ. Xem xong toàn bộ những gì có trong đó, Jimin bất thần đóng tập hồ sơ lại ngồi ngay ra trên chiếc ghế lớn, mắt đỏ hoe. Trong lòng Jimin giờ là một mớ hổn độn. Anh cứ im lặng bất thần đến khi giọng Taehyung khiến anh giật mình.
- Muốn thử làm chủ tịch à?
Nhận thấy sự xuất hiện của Taehyung, Jimin chợt nhận ra tập hồ sơ còn để trên bàn liền nhanh trí đứng dậy đi về phía Taehyung, cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể. Taehyung bỗng đưa tay lên sờ vào má Jimin, nhẹ giọng hỏi
- Có chuyện gì thế sao mắt đỏ hết cả lên vậy? Sao lại đến đây tìm tao?
Trong đầu Jimin liền lóe lên một kế hoạch đánh lạc hướng, liền ôm chầm Taehyung giọng có phần uất ức hờn dỗi
- Tao nhớ mày!
- Gì vậy? Mày ổn không?
- Không hề! Vì tao rất nhớ mày, Taehyung à!
Jimin dùng đôi mắt ướt đỏ hoe với gương mặt đầy câu dẫn nhìn Taehyung.
- Mày có biết là tao đã không kiên nhẫn chờ đến hết cuộc họp mà chạy về đây không?
- Là vì tao à?
- Ừ! Vì ai đó báo rằng Park Jimin đang ở đây.
- Tao quan trọng thế sao?
- Mày biết câu trả lời còn gì! Jimin à! Phải chi lúc nào mày cũng ngoan ngoãn thế này và an phận ở bên mình tao. Chúng ta sẽ vui vẻ biết mấy.
- Đó là điều mày muốn sao? Không còn gì khác à?
Taehyung ngơ ngác nhìn Jimin một cách khó hiểu. Gương mặt biểu cảm này đã lâu rồi Jimin không được nhìn thấy, tựa như một Taehyung của thời niên thiếu, vô âu vô lo lúc nào cũng tròn xoe đôi mắt nũng nịu đủ điều với Jimin. Một chút ánh sáng lóe lên lại kéo Jimin về một nơi thực tại phũ phàng, ừ thì Taehyung trước mặt không hề là cậu niên thiếu ngày trước, mà là một người khó ai có thể đoán hay nắm bắt được.
Jimin nhẹ nhàng quàng tay qua cổ Taehyung khiến cậu bạn chột dạ. Hôm nay Jimin thật dễ thương! Taehyung chớp lấy thời cơ ôm lấy eo Jimin, mạnh bạo đặt lên bờ môi căng mọng một nụ hôn nồng nàn, sâu đến nổi khiến lòng cả hai rạo rực.
- Đây là công ty.
- Và không có lệnh chủ tịch thì không ai có quyền bước vào cả. Jimin à, hôm nay tao mệt lắm.
- Làm chủ tịch khổ vậy sao?
- Tao làm mọi thứ đều là vì chúng ta?
- Vì chúng ta sao?
- Đúng, không bao lâu nữa thôi. Mọi thứ sẽ tốt đẹp, lúc đó hãy trở về sống cùng nhau nhé!
Jimin nhìn Taehyung bằng ánh mắt đầy nghi hoặc. Tin hay không những lời Taehyung vừa nói đối với Jimin hiện giờ đều đã không quan trọng vì dường như mọi thứ đều giả dối hết mà thôi.
Jimin giả vờ cười nhẹ gật đầu trìu mến. Trong tích tắc cả hai đã ngã xuống sofa, Taehyung nằm phía trên người Jimin nhìn đôi má anh ửng đỏ.
- Jimin à! Bây giờ Jimin rất đẹp
- Đừng nói mấy lời kì cục đó nữa. Um....
Bỏ qua những nghi ngờ, những cãi vã họ vồ lấy nhau như chưa từng có bất kì cuộc chia ly đau đớn nào xảy ra.
Taehyung liếm quanh vành tai Jimin khiến người anh giật nhẹ, dòng điện nhẹ nhàng rợn dọc sống lưng. Từng cái hôn ngọt lịm được Taehyung rãi đều theo cổ, qua yết hầu rồi xuống xương quai đầy gợi cảm. Bên dưới những ngón tay Taehyung cũng linh hoạt từng lúc nào đã nhanh chóng thoát y cho cả hai.
- Bên ngoài có rất nhiều người qua lại đấy, mày thấy kích thích hơn nên cậu bé đã cương thế này à?
- Đồ biến thái
- Thế thì Jimin là con mèo dâm đãng rồi.
Jimin cong người đón nhận sự va chạm của đầu lưỡi của Taehyung lên núm vú hồng nhô cao của mình. Cả hai cố gắng kiềm nén từng tiếng thở hổn hển, trong tận sâu cổ họng vẫn phát lên những tiếng ư ử vô cùng nhỏ.
- Tao vào đây.
- Um....ha....Taehyung....sướng quá!
Đúng như Taehyung nói làm tình ở công ty khiến cả hai kích thích mạnh mẽ hơn. Tiếng va chạm của da thịt bành bạch vang lên nghe đầy ám mụi, họ phả vào không trung những hơi thở đầy khoái cảm trụy lạc, đầu óc cũng dần mụ mị bởi những mơ trớn, rùng mình ngày càng ập đến dữ dội.
- Hức...tao sắp ra...mạnh lên đi...thêm nữa đi, làm ơn. Taehyung à!
- Hức....ra...aa..cùng nhau.
- Aaaa
Dòng tinh dịch trắng xóa đặc quánh từ hai cương dương bắn lên chiếc bụng phẳng lì thấp thoáng những đường cơ rắn chắc của Jimin. Taehyung trực tiếp nằm úp thẳng lên người Jimin ôm chặt, dòng tinh nhớp nháp như dính lấy cả hai vào nhau, vừa dâm dục vừa khó chịu.
- Này, ngồi dậy đi bẩn lắm.
- Không bẩn, rất ấm mà.
Jimin bình tĩnh định hình mọi chuyện đang xảy ra, lấy hết can đảm để hỏi Taehyung
- Mày có thể trả lời tao một chút không?
- Được, bất cứ điều gì.
- Thật sao?
- Taehyung này đang ở trước mắt mày với bộ dạng này thì còn gì để dấu với Park Jimin nữa. Đúng không?
Jimin dùng ngón cái bấm vào lòng bàn tay, giọng khàn đặc vì lo sợ.
- Chúng ta làm việc vừa rồi, không đúng một chút nào cả, mày đã có gia đình.
- Không quan trọng. Mày biết tao yêu mày mà.
Đến lúc này sự tức giận trong lòng Jimin thật sự dâng tràn. Anh bật dậy, lời nói ra như muốn hét to nhưng lại nghẹn ngào như sắp khóc.
- Yêu tao? Kim Taehyung, mày trở thành một người giả dối đáng sợ như vậy từ lúc nào?
- Chẳng phải tao nói rồi sao, vì tao yêu mày mọi chuyện đều không quan trọng. Tất cả những gì tao đang cố gắng là vì yêu mày.
Taehyung tiếp tục giữ thái độ cương quyết, nước mắt Jimin tuông rơi khiến Taehyung có phần bất ngờ lo lắng.
- Sao thế? Sao lại khóc?
- Tao cần mày trở thành chủ tịch ư? Tao cần mày ngủ với đàn bà khác để sinh ra một đứa bé ư? Tao muốn được ôm ấp trong lòng mày rồi mang tiếng là kẻ thứ ba phá hỏng gia đình người khác? Mày yêu tao, yêu tao mà lại toàn làm tao đau đớn thế này sao?
- Bình tĩnh nào, đừng trở nên ích kỷ như vậy?
Jimin thất thần vài giây sau câu nói đắng lòng của Taehyung rồi chợt phá lên cười ha hả.
- Đúng! tao là đứa ích kỷ. Nên mới say đắm ngu ngơ với kẻ đã bày mưu cho một đám đàn ông hãm hiếp mình.
- Mày nói gì?
- Giả vờ? Đến nước này mày còn định dắt mũi tao đến bao giờ?
- PARK JIMIN
Taehyung bật dậy hét lớn. Mặt đỏ bừng bừng.
- Đừng có được nước nói sằn bậy. Tao không hề làm chuyện đó.
Jimin im lặng quay đi, nhặt quần áo mặc chỉnh tề. Tay chầm chậm mở điện thoại bật lên đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa Hodong và giọng trầm thấp ngày hôm đó nghe được qua thiết bị nghe lén.
- Đây là giọng mày, đúng chứ?
Taehyung nét mặt chuyển sang hoản loạn, liền nhào tới chụp lấy tay Jimin, khẩn thiết
- Không phải như mày nghĩ đâu. Làm ơn hãy tin tao.
Jimin lạnh lùng phủi tay Taehyung ra. Tiến tới bàn làm việc lấy tập hồ sơ khi nãy, Taehyung nhìn thứ Jimin cầm trên tay liền như bị đông cứng, miệng ậm ừ nhưng lại chẳng thốt ra được bất kì điều gì. Jimin tiến tới trước mặt Taehyung, bàn tay lấy hết các thứ có trong tập hồ sơ tung lên trời, từng bức ảnh Jimin đêm định mệnh đó, giấy tờ hồ sơ liên quan vụ cưỡng hiếp đêm đó rơi xuống trước mặt Taehyung.
- Jimin, không phải tao.
Taehyung luốn cuốn, Jimin thì lại trở nên lạnh như một tảng băng dù cặp mắt đã đỏ lên từ lúc nào, anh quỳ xuống nhặt một tấm chi phiếu 10.000 đô có chữ ký rõ ràng của Taehyung cười mỉa mai rồi đặt nó lên tay Taehyung.
- Không ngờ mày đã tốn nhiều tiền và sức cho một cuộc chơi như thế.
- Jimin, đây không phải sự thật như mày nghĩ đâu.
- Thế tao nên nghĩ rằng mày không hề là chủ mưu khi mọi thứ rõ ràng vậy ư? Và vẫn tiếp tục vui vẻ như một thằng ngu bị mày chơi đùa suốt bao năm?
- Làm ơn, Jimin, tao không muốn.
- Kể từ bây giờ, mày đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao nữa. Chấm dứt đi.
Cánh cửa đóng sầm lại, Jimin bức ra khỏi đó với dòng nước mắt lăn dài. Đây vốn dĩ là lần gặp mặt Jimin đã đánh một ván cược lớn, nhưng cuối cùng lại trở thành cuộc gặp gỡ cuối cùng của cả hai.
Chấm dứt.
Taehyung ngã xuống sàn, tay nhào nát những bức ảnh, bật khóc nức nở.
Mọi thứ trở thành nổi đau cho tất cả, những mãnh vỡ của ly thủy tinh từng sáng lấp lánh sẽ mãi mãi không thể nào lành lại được nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com