Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 47: Những mảng kí ức buồn




Mỗi người đều có những kí ức buồn, những nỗi đau riêng trong tim, mạnh mẽ sống để đối đầu với tất cả hay buông xuôi chọn lựa cái chết là do chính bản thân họ quyết định.

"Buông tay ra, tôi xin cậu, hãy buông tay ra!" Tôi gào lên với khuôn mặt trắng bệch của Taehyung. Nhưng mặc cho tôi gào, tôi hét, tôi điên cuồng cào cấu vào bàn tay hắn đến tứa máu, hắn vẫn nắm chặt lấy tay tôi, một khắc cũng không lơi lỏng.

Đôi môi đẹp mím chặt lại thành một đường thẳng, máu từ vết thương trên lưng hắn túa ra chạy dọc cánh tay và rơi xuống khuôn mặt tôi.

Tôi kinh hãi sờ lên mặt mình, cảm nhận rõ rệt dòng máu tanh nồng đang rơi xuống từ bả vai hắn, khóc không ra tiếng.

"Taehyung, tôi van cậu, hãy thả tay ra đi. Coi như cậu giúp tôi hoàn thành tâm nguyện, để tôi xuống đó với ba được không?" Tôi cắn chặt răng nhìn hắn van cầu.

"Tôi không có thời gian đi hoàn thành tâm nguyện của kẻ khác."

"Nhưng cậu đang bị thương rất nặng, nếu cứ tiếp tục vết thương sẽ rách ra."

"Đừng nhiều lời, trước khi tôi cho phép, cậu không được chết." Taehyung lạnh lùng nói rồi mím chặt môi, gồng mình kéo tôi lên.

Một khắc này, dường như sự sống và cái chết chỉ cách nhau một khoảng cách mong manh. Tôi biết, nếu tôi buông xuôi thì cả tôi và Taehyung sẽ cùng chết và như thế thì tôi không muốn chút nào. Nên tôi phải sống vì Taehyung, có lẽ vậy.

Tôi nghĩ rồi cắn răng, dùng bàn tay còn lại của mình bám chặt vào vách đá và gồng người lên. Taehyung nhìn tôi, khẽ nhíu mày kinh ngạc rồi cũng siết mạnh lấy tay tôi, cố sức kéo lên. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy đôi môi hắn khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười nhẹ, đẹp đến mê hồn.

Sau vài phút giằng co, cuối cùng Taehyung cũng kéo được tôi lên. Hai chúng tôi cùng nằm vật xuống thở hổn hển vì mệt.

"Xin lỗi cậu..." Tôi khẽ nghiêng đầu nhìn hắn nói.

"Hừ, thật phiền phức." Hắn cau có nói, đôi mắt lạnh nhìn tôi đầy oán trách.

Tôi đang phân vân không biết có nên mở lời nói một cái gì đó hay không thì chợt giật mình bởi giọng nói lạnh lẽo của Taehyung. "Thực ra tôi đã từng như cậu."

"..."

"Tôi đã từng rất muốn tự tử."

Từng câu, từng chữ phát ra từ miệng hắn đều khiến tôi kinh ngạc đến thần người. Tự tử, Taehyung đã từng muốn tự tử ư? Một con người lạnh lùng, cao ngạo và có chút tàn nhẫn như hắn lại từng muốn chết như tôi sao?

Ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng quyết định lên tiếng hỏi. "Tại sao vậy?"

"Đó là khi tôi thấy ông ta giết mẹ tôi..."

"Ông ta?"

"Người mà tôi phải gọi là ba."

Như có một chiếc búa vừa giáng mạnh xuống, tôi thấy đầu mình đang ong lên từng hồi. Nỗi đau của hắn, nỗi đau mà bấy lâu nay hắn vẫn luôn che giấu như đang lan dần sang tôi, thấm sâu vào khiến trái tim tôi đau nhói.

Tận mắt chứng kiến cảnh mẹ mình bị ba giết hại, còn nỗi đau nào hơn nỗi đau này nữa?

"Đừng nhìn tôi như vậy, đó là một kí ức buồn thôi." Hắn nói rồi khẽ nhếch môi, ngữ khí lạnh lẽo, lãnh đạm như thể hắn đang nói về một ai khác chứ không phải mình.

Đôi mắt hắn nhắm nghiền, hàng lông mày thanh tú chợt nhíu lại. Kí ức đau đớn ấy, đang trở lại với hắn...

---

Khi cậu bé Taehyung được tròn một tuần tuổi.

"Heonmin hyung..."

"Có chuyện gì vậy, anh đang bận, em nói nhanh lên."

"Hôm nay là *lễ đầy cữ Taehyung, anh không về tộc để mừng con sao?"

*lễ đầy cử: mừng tròn một tuần tuổi.

"Joon Hyun, anh nói rồi, anh bận, công việc rất nhiều, anh không thể về được." Người đàn ông gắt gỏng nói.

"Nhưng mọi người trong tộc đều có mặt hết rồi, cả ba mẹ cũng cùng chung vui."

"Vậy không phải là quá tốt rồi sao? Đã có đông đủ mọi người thì đâu cần anh nữa."

"Nhưng..."

"Gì nữa đây?"

"Từ lúc Taehyung sinh ra đến bây giờ, anh chưa từng về thăm con. Anh không muốn thấy mặt nó sao?" Người đàn ông yếu ớt nài nỉ.

"Hừ, không phải em nói nó rất giống anh hay sao? Vậy thì không cần nhìn mặt anh cũng hình dung ra được rồi. Vậy thôi nhé, anh bận lắm."

"Tút...tút...tút..."

Người đàn ông thẫn thờ buông thõng chiếc điện thoại, đầu dây bên kia vẫn vẳng lại tiếng tút tút khô khan, lạnh lẽo. Trong chiếc nôi nhỏ, thằng bé hướng ánh mắt nhìn khuôn mặt diễm lệ của mẹ nó. Đừng nghĩ còn bé mà không biết gì, nó hiểu hết, hiểu hết. Vậy là nó phải trải qua một lễ đầy cữ mà không có mặt ba của mình rồi...

---

"Ba ơi, ba chơi banh với con được không?" Taehyung ôm trái banh bước vào phòng làm việc của ông Heonmin, cậu hướng ánh mắt long lanh nhìn ông dò hỏi.

Người đàn ông đang ngồi đọc tài liệu trên chiếc ghế bành lớn, ông không quay ra nhìn con mà chỉ xẵng giọng nói. "Taehyung à? Ba đang bận không chơi với con được."

Khuôn mặt Taehyung chợt xụ xuống khi nghe câu trả lời của ba. Cậu buồn bã đi đến bên chiếc ghế dài trong phòng và ngồi xuống đó, ngắm nhìn ba làm việc.

"Có chuyện gì vậy, sao con còn chưa đi?" Ông Heonmin khẽ nhíu mày hỏi.

"Con muốn ngồi đây với ba."

"Đi ra ngoài đi. Ba phải làm việc."

"Tại sao ạ? Con ngồi đây không được sao?"

"Mái tóc bạc của con khiến ba chói mắt. Thật là dị hợm." Ông Heonmin lạnh nhạt nói.

"..."

"Sao? Chưa đi ra à?"

"Vâng..."

Taehyung khẽ nói rồi vụt đứng dậy đi ra ngoài. Bàn tay cậu cố nắm chặt lại để không bật khóc. Mái tóc này dị hợm đến như vậy sao?

...

Buổi tối.

"Trời ơi Taehyung, con đang làm gì thế kia? Tại sao lại đổ mực lên đầu, mặt mũi lấm lem hết rồi này!"

Joon Hyun chạy vội đến bên Taehyung, ông kinh ngạc nhìn đứa con trai của mình đang làm một chuyện điên rồ là đổ mực lên đầu.

"Con..." Taehyung ngập ngừng.

"Nói cho ta biết tại sao con lại làm vậy?" Mẹ cậu giận dữ nói.

"Con muốn nhuộm tóc nên con nghĩ nếu đổ mực lên đầu thì tóc sẽ trở thành màu đen." Taehyung khẽ đáp.

"Hả? Tại sao con lại muốn nhuộm tóc?"

"Tại... tại ba nói mái tóc bạc của con thật dị hợm, nó khiến ba chói mắt."

Joon Hyun giật mình sững sờ nhìn đứa con trai. Rồi ông không nói gì, chỉ chạy ào đến ghì chặt Taehyung vào lòng, đau đớn nói. "Taehyung đáng thương của ta, ta xin lỗi con. Không dị hợm đâu, mái tóc của con rất đẹp, nó thật sự rất đẹp mà. Tin ta đi..."

"Thật hả mẹ?"

"Ừ, tất nhiên rồi."

Năm đó Taehyung bốn tuổi, đó là lần đầu tiên cậu biết đến mùi vị của nước mắt. Nó ấm nóng có vị mặn và đắng. Nhưng vị đắng này là do nước mắt hay do mực đen quả thực cậu cũng không biết.

---

Hai năm sau, ngày đó, cậu đã tận mắt chứng kiến cái chết thương tâm của mẹ, kí ức đen tối ấy đã mãi mãi khắc sâu vào tâm khảm của cậu...

"Anh nói đi, chuyện này là thế nào?" Joon Hyun đi đến bên bàn làm việc của Heonmin đập mạnh tay xuống bàn, gằn giọng hỏi.

"Chuyện gì?" Heonmin đang ngồi đọc báo, ông quay sang nhìn vợ rồi khẽ nhíu mày lạnh lùng hỏi.

"Anh còn giở cái vẻ đạo mạo tri thức ấy ra ư? Lừa dối, toàn bộ là lừa dối!"

"Em đừng có ăn nói lung tung nữa, rốt cuộc thì đã có chuyện gì?"

"Chuyện gì? Anh còn định hỏi em nữa ư? Em thật không ngờ anh lại vô liêm sỉ đến như vậy!"

"Joon Hyun, em quá đáng rồi đấy!"

"Quá đáng, có bằng anh không? Đến nước này rồi, anh còn muốn em phải nói huỵch toẹt ra ư? Nói rằng anh đã có vợ mà còn tư tình, vụng trộm với Seok Jin, nói rằng, anh và nó đã sớm lừa dối tất cả mọi người, rằng Min Yoongi người thừa kế duy nhất của tộc Min thực ra là con của anh. Anh muốn em phải xổ thẳng ra như vậy phải không?"

"Em... làm sao em biết?" Khuôn mặt lãnh đạm của Heonmin thoáng chốc biến sắc. Ông ta nhỏm người đứng dậy, lắp bắp hỏi.

"Kinh ngạc phải không? Hừ, nếu em không đến viếng vợ chồng Seok Jin, nếu người ta không đưa cho em những di vật của thằng bé thì anh còn định giấu em chuyện này đến bao giờ? Thằng bé, nó đã thú nhận tất cả trong cuốn sổ nhật kí này. Anh có muốn chối cũng không được đâu." Joon Hyun nói rồi vất thẳng cuốn sổ vào người Heonmin.

"Anh không định chối. Đúng là anh và Seok Jin đã yêu nhau..."

"Vì thế nên anh không thể yêu em, yêu Taehyung, đứa con của người đàn ông anh không yêu, có phải không?"

"Anh..."

"Anh không yêu em, em biết. Em chưa bao giờ đòi hỏi dù chỉ một chút tình cảm của anh. Em bị ngã gãy chân, anh không biết, em ốm suýt chết, anh không quan tâm. Em nói với anh em có thai, anh chỉ ừ. Lễ đầy cữ con anh không đến, ngày sinh nhật con là ngày bao nhiêu anh cũng không hay. Thậm chí con học lớp nào, bao nhiêu tuổi, anh cũng không nhớ rõ. Anh nói xem, anh làm ba như vậy mà được sao?"

"Tình cảm sẽ khiến cho thằng bé bi lụy. Không nên quan tâm quá đến nó."

"Anh im đi, những lời anh nói chỉ là biện hộ. Rõ ràng anh không yêu nó, anh chán ghét nó. Chính anh đã khiến cho thằng bé trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn. Anh đã cướp đi sự ngây thơ, trong sáng của thằng bé. Anh đối xử với em thế nào cũng được, nhưng em không cho phép anh đối xử với con như thế. Trước đây em luôn tự bào chữa cho anh, tự an ủi mình rằng là do anh bận công việc nên không thể quan tâm đến em, đến con. Nhưng hóa ra không phải là như vậy, sự thực là anh đã có người mình yêu, có con ở bên ngoài. Em sẽ không để yên chuyện này đâu!"

"Vậy em muốn làm gì?" Heonmin bình tĩnh hỏi, giọng nói có chút thách thức.

"Em sẽ báo cho ba mẹ biết chuyện này."

"Không được, anh cấm em đấy!" Heonmin gằn giọng quát.

"Cấm em? Anh đáng sao?" Joon Hyun trừng mắt nói.

"Không phải em yêu anh sao?"

"Yêu anh? Phải, em đã yêu anh từ lúc nhỏ kia, nhưng không thể vì thế mà dung túng cho những hành động sai trái của anh được. Em phải đi báo cho ba biết. Em còn nghi ngờ, cái chết của vợ chồng Seok Jin có liên quan đến anh. Em muốn làm rõ mọi chuyện." Joon Hyun cứng rắn nói rồi quay đầu định bỏ đi.

"Đứng lại, em mà bước thêm bước nữa thì đừng trách anh." Heonmin trừng mắt nói, thanh đao bạc sáng loáng được đưa lên kề vào cổ Joon Hyun.

"Anh dám sao?"

"Sao lại không? Những ai cản đường sự nghiệp của Heonmin này đều phải chết, kể cả em!"

"Hừ, đừng hòng dọa em. Bây giờ em sẽ đi báo cho ba biết." Joon Hyun nói rồi dứt khoát bỏ đi.

"Vậy thì em đừng trách anh." Heonmin lạnh lùng nói rồi vung đao lên xuyên thẳng vào người Joon Hyun.

"Hự, anh..."

"Xin lỗi." Heonmin nói rồi nhanh chóng ôm lấy Joon Hyun từ đằng sau không để cho ông quay đầu lại." Anh không thể để em phá hủy mọi thứ được, để vươn lên vị trí của ngày hôm nay anh đã phải cố gắng rất nhiều.

"Tại sao? Tại sao lại tàn nhẫn với em như vậy?"

"Ngoài xin lỗi ra, anh không thể làm gì cho em được."

"Em muốn hỏi anh một câu cuối cùng, anh... có lúc nào yêu em dù chỉ một chút thôi không?"

"Xin lỗi."

"Em hiểu rồi." Joon Hyun nói rồi khẽ nhếch mép cười cay đắng. Cả cơ thể ông vỡ thành những mảnh pha lê trong suốt, vĩnh viễn, vĩnh viên không trở lại.

Trong hốc bàn tối tăm, Taehyung cố thu người lại, hai tay ôm lấy đầu. Cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt khiến trái tim cậu như bị xé làm trăm mảnh, mẹ cậu vỡ rồi, ông ấy không xuất hiện nữa, và sẽ mãi mãi bỏ cậu mà đi. Tại sao ông ta lại giết mẹ, tại sao??

---

Taehyung kết thúc cái hồi ức cay đắng của mình bằng một nụ cười nhạt trên môi. Đôi mắt hắn lạnh lùng quá, đau thương quá.

Tôi đưa tay lên bịt chặt lấy miệng để không bật khóc, nhìn vẻ mặt đau đớn được che đậy khéo léo bởi sự lạnh lùng băng giá của Taehyung, trái tim tôi như muốn vỡ ra làm trăm mảnh.

Tôi muốn ôm lấy hắn, xoa dịu nỗi đau trong lòng hắn nhưng lại không đủ dũng khí. Cuộc đời sao lại bất hạnh, éo le đến vậy?

"Sau đó, ông ta đã khéo léo sắp xếp tất cả để mọi người trong tộc tưởng rằng mẹ tôi đã bỏ tộc mà đi. Hừ, thật đáng khinh." Taehyung tiếp tục bằng giọng nói đều đều, không chút biểu cảm. "Lúc đó, tôi đã muốn chết theo mẹ, nhưng Chul Kyun, một người hầu cận trung thành trong tộc Min đã giúp tôi hiểu ra rằng tôi phải sống, phải mạnh mẽ để trả thù những người đã khiến tôi đau khổ."

Tôi cắn môi định lên tiếng nói một cái gì đó để an ủi hắn thì đúng lúc ấy, mẹ tôi, Jackson cùng một cụ già lạ mặt vội vã chạy đến. Trông họ có vẻ rất lo lắng.

"Hai người họ đây rồi. Phù, mệt chết đi được!" Jackson kêu lên.

"Trời ạ, hai đứa đã đi đâu vậy, làm mẹ lo chết mất!" Mẹ tôi bực tức hỏi.

"Con..."

"Chúng tôi đi hóng gió." Taehyung nhanh chóng cắt lời tôi. Hắn chống tay xuống đất rồi nhanh nhẹn đứng dậy, khuôn mặt khẽ nhăn lại vì đau.

Bà cụ lạ mặt là người đầu tiên phản ứng với vết máu đỏ trên bả vai Taehyung. Bà ta chạy vội đến bên hắn giận dữ mắng. "Cái thằng nhóc này, có biết ta đã tốn biết bao nhiêu thuốc quý cho ngươi không? Vậy mà xem ngươi đã làm cái gì này. Trời ơi, bao nhiêu là máu!"

Nói rồi, bà ta một mực kéo Taehyung đi, trông bộ dạng như một người bà đang chăm lo cho cháu vậy. Tôi nghĩ rồi bất giác mỉm cười.

"Con có sao không?"

Tiếng nói đầy dịu dàng của mẹ vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi nhìn bà, mỉm cười thật tươi. "Con có bị làm sao đâu, con đang rất khỏe. Bây giờ con có thể ăn hết một con lợn quay đấy!"

"Á, anh ăn cả thịt đồng loại cơ à?" Jackson hét lên ngạc nhiên rồi không để tôi kịp phản ứng, nó đã chạy biến đi.

"Grrừ... đứng lại, thằng kia đứng lại cho ta, ai cho phép mi chửi xéo ta là con lợn hả? Đứng lại!"

"Là anh tự nhận đấy nhé, lợn quay, lợn quay, haha..."

"AAAA... Jackson, mi chết với ta!!"

...

"Ba ơi, con đã hiểu ra rồi. Con phải sống, sống để bảo vệ mẹ và trả thù cho ba. Con tin rằng ở trên kia ba cũng đang phù hộ cho con, dõi theo con từng bước. Con yêu ba, yêu mọi người rất nhiều. Kí ức của Taehyung đã cho con hiểu điều đó..."

---

Ở một nơi khác, trong căn phòng tràn ngập sự cô đơn, hiu quạnh, cũng có một con người đang bị kí ức đau khổ của bản thân hành hạ.

Yoongi đi đến bên cửa sổ, đưa tay ra ngoài hứng gió. Những hôm gió thổi mạnh như vậy, anh đều bất giác nhớ đến kí ức của mình. Một mảng kí ức buồn giống như một nốt trầm trong bản nhạc buồn.

Năm ấy Yoongi tám tuổi, đó là lần đầu tiên anh thấy ba mẹ cãi nhau.

...

"Những điều này có phải là thật không?" Nam Joon trừng mắt nhìn vợ mình. Trong tay ông là cuốn sổ nhật kí oan nghiệt.

"Hả, điều gì? Anh làm sao vậy Nam Joon?"

"Tôi hỏi em, những gì em đã viết trong cuốn sổ này có phải là thật không?" Nam Joon gầm lên.

"Cuốn sổ? Trời ơi, trả lại cho em..." Seok Jin nhìn cuốn sổ, mặt mũi biến sắc.

"Muộn rồi, tôi đã đọc hết, chuyện em yêu Kim Heonmin và cả chuyện Yoongi không phải con của tôi mà là con của em và hắn. Tôi đã biết, biết hết rồi!"

"Anh, anh hãy nghe em nói đã. Thực sự em không cố ý mà..."

"Im đi! Vậy mà tôi còn tưởng em trong trắng, thánh thiện, hóa ra... haha, lừa tôi như vậy em vui lắm phải không?"

"Em không muốn lừa anh, chỉ là vạn bất đắc dĩ. Sự thực là anh cũng đâu có yêu em, người anh yêu là em gái anh, Joy Min cơ mà?" Seok Jin uất ức nói.

"Ha, ra là vì tôi không yêu em nên em mới sinh con cho thằng khác đúng không? Tôi đúng là ngu, ngu đến nỗi không biết mình bị cắm sừng. Tôi sẽ đi gặp hắn ta và trả em, trả Yoongi lại cho hắn!"

"Không, Nam Joon, anh đừng đi, nghe em nói đã..."

...

"Keng... chát..."

Tiếng kim loại, tiếng khóc, tiếng hét hòa lại cùng tiếng gió rít như muốn lay động cả không gian.

"Hai người thôi đi, anh Heonmin, anh Nam Joon!!" Seok Jin hét lên thất thanh nhưng vô ích, hai người đàn ông đó đã đắm chìm trong sự ganh ghét, ghen tuông, nỗi nhục cùng với nỗi đau tận xương tuỷ.

Trong một khoảnh khắc mong manh, Seok Jin thấy Nam Joon đang yếu thế hơn, thanh kiếm của Heonmin như sắp xuyên vào ngực ông. Không kịp suy nghĩ gì cả, Seok Jin lao người ra đỡ lấy thanh kiếm cho Nam Joon. Ông không biết tại sao mình lại làm như vậy, có lẽ là vì ông đã...

Không gian xung quanh chợt lắng đọng xuống và buồn đến thê lương. Hai người đàn ông đứng đờ người nhìn người người đàn ông kia ngã xuống, máu của ông ấy, nhuộm đỏ cả bàn tay hai người.

"Tại sao lại đỡ cho tôi, em đâu có yêu tôi?" Nam Joon quỳ sụp xuống, áp bàn tay của Seok Jin vào má mình.

"Anh đọc đi, trang cuối cùng ấy." Seok Jin nói rồi rút từ trong túi ra cuốn nhật kí đưa cho Nam Joon.

'Anh trai à, hình như em đã yêu anh ấy mất rồi. Em muốn bắt đầu lại với anh ấy, muốn làm vợ anh ấy, làm mẹ của con anh ấy. Chúng ta hãy kết thúc anh nhé! Có lẽ anh chỉ là anh trai của em thôi.
Xin anh đừng trách em.'

"Em đã yêu anh mất rồi, Nam Joon ạ! Chỉ một lần thôi, hãy tin em. Dù tình yêu đầu của em không phải là anh, dù Yoongi không phải con anh, nhưng anh hãy tin rằng em và Yoongi đều yêu anh, rất nhiều..."

"Anh tin, anh tin mà." Nam Joon ôm chặt lấy người Seok Jin khóc nấc lên. Ông hôn lên đôi môi đẹp của người vợ rồi khẽ mỉm cười chua xót, dùng đao bạc tự kết liễu đời mình.

Heonmin chết lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, ông gào lên như một con thú bị thương rồi vùng bỏ chạy như muốn trốn tránh mọi thứ. Cuối cùng thì người thất bại nhất lại chính là ông.

Có lẽ, ba người họ đều không biết rằng, có một cậu bé đã chứng kiến mọi việc từ nãy đến giờ. Cậu không khóc, cũng không kêu gào, chỉ đứng lặng thinh nhìn ba mẹ. Khóe mắt cay xè nhưng lại không ra lệ. Tám tuổi, lần đầu tiên trong đời cậu hiểu ra cuộc sống không phải là con đường trải đầy hoa hồng.

Cậu bé đó chính là Yoongi.

Yoongi khẽ bóp trán, cầm li rượu nhấp một ngụm. Đau đầu quá, kí ức này để quên đi thật không dễ dàng gì. Nhưng giờ không phải là lúc để nghĩ đến những thứ đó, anh còn có việc quan trọng hơn phải làm.

Hành động của ông cố trong suốt những ngày qua đã khiến anh hiểu ra một điều giữa ông ta và Jungkook, chắc chắn phải có một người chết.

Vậy thì anh phải làm gì đây? Làm gì để mọi việc được giải quyết? Suy nghĩ suốt cả đêm, cuối cùng Yoongi cũng quyết định, phải đi gặp ông cố!

...

"Nghe nói ngươi muốn gặp ta? Có việc gì, nói đi." Min Bang Bang ngồi trên cao, lạnh lùng quét mắt xuống nhìn Yoongi.

"Cháu sẽ làm theo ý ông." Yoongi bình tĩnh đáp.

"Ý ngươi là..."

"Cháu đã nghĩ kĩ rồi. Chống đối lại ông chẳng có lợi gì cho cháu cả."

"Vậy là..."

"Đúng vậy, cháu sẽ giúp ông trừ khử thằng bé đó, Jeon Jungkook..."

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com