17
Friends Coffee
Taehyung ngồi nghiêm túc đối diện với gương mặt hốc hác của anh Jin, lòng cũng buồn theo.
Anh Jin không khóc, ánh mắt anh buồn vời vợi nhìn về một mảnh hư không xa xăm, nhàn nhạt nói: "Gia đình hối thúc anh kết hôn".
"Vâng, anh cũng nên kết hôn đi". Như một lời an ủi, Taehyung đẩy ly nước về phía anh.
"Anh biết mình cũng lớn tuổi rồi. Nhưng... Jungkook vẫn chưa đồng ý. Em ấy còn ham vui, chưa muốn mình bị ràng buộc".
Anh Jin uống một ngụm nước, mơ hồ nhớ đến dạo gần đây hai người luôn cãi nhau về chuyện đó. Những lúc không ở cùng anh, Jungkook thường xuyên hẹn bạn vui chơi bên ngoài, nhậu nhẹt say sưa, khi thì đến các tụ điểm quán bar thâu đêm suốt sáng. Có khi thì trêu hoa ghẹo bướm, tính tình cũng ngông cuồng hơn, không hề nghe anh khuyên bảo. Hai người quen nhau cũng nhiều năm. Anh lại không hiểu bản thân Jungkook muốn gì. Mỗi khi nhắc về vấn đề kết hôn thì cậu lại không thích, lơ là cho qua chuyện.
Chuyện tình cảm của mỗi người cũng không giống nhau. Bạn bè, anh em... có thể giúp về tiền bạc, giúp giải quyết những vấn đề khó khăn trong công việc, trong cuộc sống. Nhưng chuyện tình cảm, giúp làm sao được?
Mấy hôm trước Taehyung còn thấy Jungkook nhiệt tình đến trường đón bạn, còn nói chuyện riêng với cậu vợ nhà anh. Cười cười, nói nói, bỡn cợt, trông rất chướng mắt.
Nghĩ tới, Taehyung liền có chút cảm giác không yên lòng. Hiện giờ Jimin như thế nào? Anh vì không thể mang cậu theo đến đây. Anh Jin sẽ cảm thấy không tự nhiên, rất không thoải mái để mà tâm sự, nói ra hết những chuyện gìn giữ trong lòng. Đâu thể nào bỏ mặc anh Jin. Nhưng không biết người kia có hiểu được, có thông cảm được hoàn cảnh lúc đó.
Riêng anh Jin, khi mình nói nhớ Taehyung là nói thật. Lúc Taehyung theo đuổi anh, thường xuyên bỏ nhiều thời gian đến tìm anh. Không phải tình yêu, nhưng cũng là tình cảm anh em thật sự, đối với Hoseok cũng như thế, không ngoại lệ.
Suốt một buổi chiều, nói ra, như trút bớt những phiền muộn trong lòng, tâm tình của anh Jin cũng khá hơn. Nhìn ngắm trời tuyết rơi đều bên ngoài, không gian trở nên yên tĩnh, trời cũng dần chuyển tối.
Trong lòng bổng chốc không yên, nhưng Taehyung không muốn thể hiện ra bên ngoài. Dù gì người trước mặt cũng là người anh từng yêu thương. Có chút sốt ruột, hai bàn tay ở dưới bàn chà sát vào nhau đến nóng hổi.
Anh Jin dường như cũng cảm nhận được điều đó. Anh nói: "Chúng ta về thôi!"
"Vâng để em đưa anh về".
Taehyung trả lời ngay. Nhìn dáng vẻ gấp gáp, lại kèm chế cảm xúc. Anh Jin cười thầm. Taehyung thật sự đã yêu Jimin rất nhiều. Nói là quan tâm đến anh, lo lắng cho anh, lúc ở bên cạnh anh mà tâm tư luôn nghĩ đến người kia không thể che giấu được. Anh nên vui mới phải, cảm giác áy náy trước đây vì làm tổn thương Taehyung bây giờ cũng nên xóa tan đi hết.
"Taehyung!"
"Vâng!"
Thường thì người ta sẽ ước những thứ mình không có được. Như là: Người mù sẽ nói rằng, nếu được sáng mắt là điều hạnh phúc nhất. Người tàn tật nói rằng, nếu đi được là điều hạnh phúc nhất. Người bệnh mong mình có sức khỏe là đều hạnh phúc nhất. Người nghèo nghĩ mình giàu thì sẽ hạnh phúc nhất. Người cô đơn nghĩ mình có đôi sẽ hạnh phúc nhất... Rất nhiều và rất nhiều những thứ mình chưa có hoặc không có thì sẽ ước ao, mong muốn có được. Và luôn nghĩ rằng đó là điều hạnh phúc nhất. Chẳng bao giờ là đủ. Và chẳng ai nghĩ đến những thứ mình đã và đang có. Thật ra mỗi người có sẵn hạnh phúc mà rất...rất nhiều người trên thế gian này ước ao mong muốn có được, chỉ là họ không biết sự tồn tại vốn có của nó.
"Taehyung! Hãy trân trọng những gì mình có".
"Em biết! Cảm ơn anh!"
"Anh cảm ơn em mới đúng. Có một người bạn, người anh em nhiệt tình như em, anh đã thấy mình hạnh phúc lắm rồi!"
Taehyung đứng lên khoác áo ấm vào, "Em đưa anh về".
Anh Jin cũng rời khỏi ghế: "Đưa về công ty, xe anh đậu ở đó. Vợ em cũng ở đó, anh cũng không phải phụ nữ".
Anh Jin cười cười, vỗ vào vai Taehyung nói tiếp: "Anh không yếu đuối như vậy, chỉ là đôi lúc có hơi thất vọng trong đoạn tình cảm này, thấy hơi đắng lòng thôi. Nhưng anh đã chọn, thì phải tự tìm cách giải quyết. Chuyện này em cũng không giúp nổi. Đừng bận tâm!".
"Em biết rồi, anh cũng phải lưu ý sức khỏe, đừng uống rượu nhiều quá! Buồn thì cứ tìm em".
"Được!"
Hai người sóng vai rời khỏi tiệm coffee. Bên ngoài trời tối, thuận theo lời anh Jin nói, Taehyung đưa anh trở về công ty để lấy xe.
Đến giờ tan làm, cô thư ký bên ngoài vẫn còn sắp xếp mọi thứ, chuẩn bị ra về.
"Kim phu nhân đâu?"
Taehyung đứng trước mặt cô lớn tiếng hỏi, dọa cô một phen hú hồn.
"Vâng...đã rời đi từ rất lâu".
Thoáng cái, người đã hối hả biến mất dạng.
Lần này cô biết mình đã sai, trước đây Kim tổng ở bên công ty đối tác cũng là bạn thân của ông chủ mình, đến tìm giờ nào cũng được, không cần thông báo. Nhưng hiện tại còn có Kim phu nhân luôn ở bên cạnh. Lúc phu nhân rời khỏi đây gương mặt buồn rười rượi. Hiện tại ông chủ thì hớt ha hớt hải đi tìm kiếm.
Kiếp nạn đến rồi! Không thể tránh khỏi!
Taehyung cho xe phóng nhanh đi, trên đường mưa tuyết trơn trượt, đi được một đoạn thì đã kẹt xe rồi. Phía trước có tai nạn, các ngõ hẻm đều bị chặn. Taehyung gọi không được cho Jimin.
Gì vậy? Sao không đợi anh chứ?
Trong lòng lo lắng bất an, gọi về nhà, người nhà xác nhận Jimin chưa về.
"Ayzzziiii... Anh đâu có nói là mình không quay lại". Taehyung lẩm bẩm, tâm trạng rối bời. Gọi điện thoại nhiều lần nữa cũng không được.
"Bức bối thiệt mà!"
Xe không thể di chuyển, đứng yên một chỗ, không biết Jimin đang ở đâu, cũng không thể xuống đi bộ. Vừa căng thẳng vừa bức bối khó chịu. Cuối cùng không thể chờ đợi, đành gọi điện thoại cho anh Hyung Sik.
"Tìm xem em ấy đã đi đâu?"
"Được". Không chút ngạc nhiên, anh trả lời.
Dùng cái giọng điệu này thì chỉ có vì một người thôi, anh biết.
Một lúc sau anh Hyung Sik gọi lại: "Cậu ấy đi bộ ra trạm xe bus, ngồi ở đấy rất lâu. Ba mươi phút trước đã lên một chiếc xe lạ. Vẫn chưa tìm được danh tính chủ nhân là ai".
"Sao?"
"Tôi sẽ điều tra ngay".
Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, bóp chặt vô lăng, lo lắng nhân đôi. Taehyung bắt đầu cuống cuồng lên, nhưng trong hoàn cảnh này chẳng thể làm gì được.
Taehyung về đến nhà, Jimin vẫn chưa về. Bên ngoài mưa to gió lớn, anh đứng ở trước cổng đợi. Cho đến khi nhìn thấy Jimin từng bước chậm rãi đi bộ dọc theo con đường, cậu dần hiện ra trước mặt. Anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Jimin với gương mặt tái xanh, đôi môi nhợt nhạt run cầm cập, đôi mắt đỏ hoe sưng húp, cánh mũi đỏ ửng vì khóc và vì lạnh. Cậu như một người vô hồn, thẩn thờ không biểu tình, cả người ướt sũng. Gặp được người, Taehyung bớt lo lắng, nhưng không khỏi xót xa. Cảm giác vừa trách người, vừa tự trách mình.
"Jimin à!" Taehyung chặn ngay trước mặt cậu.
"Anh về rồi!"
Đôi môi mấp máy khẽ run, Jimin nhàn nhạt nói, người cậu dửng dưng né tránh lướt qua Taehyung, cậu như một cổ máy, hờ hững không chút cảm xúc.
Taehyung kéo cậu sát vách tường, hai bàn tay đặt dưới cằm nâng mặt Jimin lên, ép cậu nhìn vào mắt anh. "Em đã đi đâu?"
"Không liên quan đến anh".
"Sao?"
Jimin nhìn thẳng vào mắt Taehyung, ánh mắt sâu hút, một chút tránh né cũng không có. Ánh mắt có bao nhiêu căm phẫn: "không liên quan đến anh". Cậu nói thêm lần nửa.
Taehyung giận đến đong cứng, trước cơ thể lạnh lẽo đang run rẩy đáng thương của cậu. Anh quên mình phải quan tâm đến sức khỏe của cậu trước chứ. Không hề hỏi han, lại chấp vấn cậu đã đi đâu. Bây giờ bị người kia phủ một câu liền tức giận.
"Em dám?" Ánh mắt Taehyung có bao nhiêu giận dữ, bàn tay cũng xiếc chặt trên gương mặt cậu hơn.
Đau, nhưng lòng càng đau hơn, so với cái buốt giá của mùa đông, cậu thấy lòng mình như tảng băng, không những lạnh lẽo cô độc còn đong cứng. Chết cả tâm can, cũng vì người đàn ông này. Thất vọng hết lần này đến lần khác. Hận không thể nhìn thấu được trái tim anh, xem nó màu gì. Có gì phải nói chứ!
Đôi hàng mi cong rủ xuống, đem bao nhiêu tủi hờn chất chứa, gay gắt nói ra: "Sao? Anh định làm gì em?" Như thách thức.
Bàn tay gân guốc không tự chủ mạnh bạo bóp chặt nơi cổ họng Jimin, thở có chút khó khăn, nước mắt cậu cũng không ngăn được nữa. Trái tim càng đau đớn hơn, như đang rỉ máu, cậu dùng từng câu chữ nghẹn ngào khó khăn: "Giết em đi! Em sẽ có một cuộc đời mới hạnh phúc hơn". Mấy ngón tay của Taehyung trở nên co quắp, hoảng hốt rời khỏi. Anh trong lúc giận dữ, đã vô tâm gây thêm tổn thương cho người mình yêu. Người cậu run lên như chẳng còn chút sức lực dần trượt dài xuống đất. Nhìn mà xót xa, anh vội vàng ôm người vào lòng.
Có trễ quá không?!
"Anh có quay về tìm em mà. Anh như phát điên lên vì lo lắng cho em". Taehyung dỗ dành.
Jimin không muốn nghe, cậu không muốn tin, cũng không muốn nói nữa, cậu cảm giác mình mệt mỏi quá rồi. Bụng đói cồn cào, còn chưa ăn gì, cơ thể phải chịu đựng cái thời tiết quái quỷ của mùa đông như thế này, cơn mưa tuyết ướt đẫm người cậu, lạnh thấu xương tủy, tất cả đều không buông tha cậu, kể cả anh.
Anh đúng là đáng ghét! Khiến cho người ta khổ sở như vậy? Đau đớn cùng cực như vậy? Buồn anh, giận anh. Vẫn không thể trách anh. Vẫn không thể hết yêu anh!!
Cái ôm của Taehyung xiếc chặt hơn, nhưng Jimin không còn cảm thấy ấm áp nữa, cả người run rẩy, hai tay cậu buông lơi. Taehyung sợ hãi bế thốc cậu vào nhà. Thẳng một đường vào nhà tắm. Nước ấm cũng mở sẵn.
"Anh ra ngoài đi".
Cảm nhận từng câu chữ lạnh nhạt hờ hững của cậu. Taehyung cuống quít lên: "Anh giúp cho em".
"Không cần, em tự làm".
Jimin giận rồi!
Taehyung khép cánh cửa nhà tắm lại, anh ngồi trượt dài xuống đất. Anh cũng bị ướt, cũng đang bị lạnh không kém gì. Nhưng Jimin cũng không thèm quan tâm đến anh nữa. Cậu mặc kệ anh, ghét bỏ anh, chẳng buồn để mắt đến anh.
Taehyung nắm chặt mấy đầu ngón tay đến rõ đau. Nhớ đến lúc nãy anh Hyung Sik gọi lại cho Taehyung nói rằng.
"Jimin lên chiếc xe của người nhà họ Song. Ai ở trên xe thì không biết"
Jimin chưa từng nói là mình có quen biết với người của gia đình công ty của đối thủ cạnh tranh. Anh cũng vì vậy mà kích động.
Ruốt cuộc em có bao nhiêu chuyện giấu anh?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com