Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

"Jimin, tại sao chỉ vì hai đứa trẻ mà bọn chúng lại đuổi tận cùng như này, mày có biết tại sao không?

Mansuk thì thầm, nó ôm lấy bản thân mình rồi thụt sâu vào trong hang, gần như chôn cả người vào bóng tối

Nó nuốt câu trả lời vào trong họng rồi

...

"Thằng điên này"

Gã cầm đầu ban trưa đánh cậu - gọi là P - đá ngang bụng Jimin, khiến cậu bay ra xa rồi đập mạnh vào tường. P xách cổ cậu lên, đì mạnh vào tường rồi đấm

"Mày có biết, nếu lão ta phát hiện ra mày biến mất, tao sẽ chết không"

"Mày thử như thế nữa xem, mày thử xem"

P đấm vào bụng Jimin, nhưng gã vẫn phải nương tay, nên lại càng bực bội. Gã đập Jimin xuống sàn, gào thét lên rồi chỉ tay ra xung quanh, chỉ huy đám đàn em

"Nhốt nó lại, nhốt ngay nó lại cho tao"

Jimin nhếch môi cười, gục xuống

Mansuk, mày phải cứu tao

...

Đã hai tuần trôi qua

Jimin vẫn bị nhốt trong căn phòng chứa củi

Bàn tay cậu gầy gò tới mức chỉ gần như chỉ còn da bọc xương, sờ lần bề mặt thô ráp của đám củi

Cửa bất chợt mở ra

Là lão chủ

Lão ta mặc bộ đồ rằn ri, người to lớn kê ghế ngồi ở một góc, châm điếu thuốc

"Mẹ mày nợ tao bao nhiêu, Jimin?"

"Ba... ba mươi triệu won"

"Ừ, số tiền nhỏ, tao có thể cho không mày"

Jimin ngẩng phắt đầu lên, nhìn gã với vẻ khó hiểu

"Nhưng mày biết không, tao tính cả lãi, tới tận một trăm năm mươi triệu won"

"..."

"Tao phải bán được mày, phải bán được mày"

"Mày cho rằng thằng nhóc trốn cùng mày kia sẽ báo công an ư? Giải thoát cho mày ư? Làm bạn tốt cùng mày ư?"

Lão ta dường như điên loạn, túm lấy tóc Jimin, dí điếu thuốc vào cổ cậu

Jimin thét lên, hai tay quờ quạng cấu hai vệt vào cổ lão ta

Lão ta buông cậu xuống, vứt điếu thuốc qua một bên

"Nó sẽ không đâu, sẽ không bao giờ. Nó sẽ tự ti về quá khứ của mình, nó không dám kể gì hết. Jimin, nó sẽ bỏ mặc mày"

Jimin mặt lạnh tanh, ôm vết xót trên cổ, quay đầu đi

"Mày có thể chọn, Jimin. Hoặc là mai cho tao câu trả lời, hoặc là mày tự chết đi và tao sẽ bán nội tạng mày"

"Hãy nhớ lấy, nó hận mày, và mày phải trả thù"

Lão ra bước ra phía cửa, ngoái đầu lại nhìn. Jimin ngước mắt lên đối diện với lão, rồi ngồi thụp xuống, tránh vào góc nhà

Cửa nhà kho đóng lại, leng keng tiếng xích khoá

...

"Đại ca, vì sao phải nói với nó nhiều lời như vậy? Trực tiếp..."

"Mày thì biết cái gì"

Lão ta gắt gỏng, nheo mắt

"Nó được giá, rất được giá, không chỉ đơn giản là một trăm năm mươi triệu won đâu"

...

Jimin ngả đầu lên đống gỗ khô cứng

Cậu đang nghĩ gì?

Không gì cả, cậu nhớ mẹ mà thôi...

...

Bầu trời tối đen như hũ nút, trong phòng chứa củi, ánh trăng bạc hắt vào có chút lạnh lẽo

Jimin dẫm chân lên đống củi khô, ngó đầu qua cửa sổ bé ở tít trên cao. Miếng gỗ lăn xuống lộc cộc, trong đêm tối vang lên đúng một nhịp cô đơn rồi dừng lại

Cậu nhìn ra phía ngoài

Trời lấp lánh vài ba vì sao nhỏ xíu

Trăng đêm nay không sáng, chỉ đủ soi xuống bóng cây xung quanh. Nền đất tối om, loạt xoạt tiếng lá rơi

Jimin nhún người, bám chắc lên cửa sổ, nhảy lên

Cậu đu mình ở trên, thò đầu ra ngoài. Bởi vì cơ thể quá gầy, không ngờ lại lọt qua được

Jimin hô lên một tiếng nhỏ, ngạc nhiên phát hiện mình chui được qua

Cậu nhích người qua dần, trôi tuột xuống phía dưới. May mắn đằng sau là mảng gỗ lớn chưa có xẻ, vậy nên cậu dễ dàng nhảy xuống mà không sợ gỗ lăn mất. Xung quanh im ắng, cơ thể Jimin chìm vào bóng tối, men dần ra phía ngoài

Nếu như cậu có thể thoát, nếu như cậu có thể thoát...

Vậy thì sẽ không phải chọn nữa

Không gì cả

...

Jimin men theo bức tường xi măng thô ráp, rồi bất chợt dừng lại. Cậu nghe thấy tiếng lũ trẻ thì thầm với nhau bên kia cánh cửa

Chúng nói rất nhiều thứ, làm cho tâm trạng của cậu gần như rối bời. Jimin hé cửa sổ, ngó vào bên trong. Bên trong cũng tối đen, điểm sáng duy nhất là đôi mắt của những đứa trẻ

Chúng đang líu lo về một tương lai sắp tới

Jimin nhìn, và nhìn. Cậu tự hỏi, bị giam ở nơi này, sao chúng lại có thể hạnh phúc đến thế. Chúng mong chờ được gì ở nơi này ư

Không, chả có gì cả

Chúng sẽ bị bán, rồi sẽ chết

Jimin quay người, len người ra phía trước nhà. Nhưng rồi cậu khựng người lại, nheo mắt nhìn về phía trước

"Mày ngay cả bản thân còn không cứu được, mày còn có thể cứu ai đây?"

"Mày lo cho lũ trẻ này hơn cả bản thân mình ư?"

"Nếu mày thoát ra được thật sự, thì mày mới có thể cứu nó"

"Thoát ngay đi, đừng bước thêm nữa, mày sẽ không thể cứu tất cả"

"Quay đầu lại, và chạy ngay ra ngoài đi"

"Thời gian, không đủ đâu"

Từng câu nói của Mansuk vang vọng trong đầu cậu, lặp đi lặp lại như một cái máy ghi âm

Đôi mắt Jimin sáng loé lên như viên ngọc, rồi nhắm dần vào

...

"Đại ca, thằng nợ chạy rồi"

"Cái gì? Mày điên rồi, nó điên theo rồi. Đuổi theo"

"Nhưng mà... nhưng mà..."

"Lão ra sẽ giết tao, lão sẽ đâm chết tao, đuổi theo đi ngay"

"Nhưng không chỉ là nó chạy, nó mở cửa cho cả bọn trẻ khác, giờ chúng như lũ điên chạy loạn phía ngoài kia rồi"

P thực sự đã cáu lên, mắt đỏ ngầu và nhé răng trợn mắt. P ném mạnh chén nước khiến nó va vào tường, vỡ nát tươm

"Chết tiệt"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #bts#vmin