Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 188

Doãn Kì bước đi cứ như người mất hồn. Nếu tất cả những chuyện vừa rồi không chân thật như thế, anh còn cho rằng đó chỉ là ảo tưởng của mình mà thôi.

Cô gái ấy là bạn gái anh sao? Lúc trước cô có nghe mẹ và chú Trịnh buột miệng nhắc đến. Cô gái đó là con gái của chủ tịch tập đoàn nào đó, đang du học bên Mỹ. Hai ngươi đến với nhau thật môn đăng hộ đối. Lúc ấy anh chỉ cười trừ, cố ép xuống khó chịu trong lòng.

Nhưng, bây giờ...Không ngờ lại chính mắt nhìn thấy. Sau khi thấy rồi, trong lòng không đơn giản chỉ có khó chịu. Chỉ cần nghĩ tới tương lai họ sẽ kết hôn, trái tim như bị ai căng xé ra ngàn mảnh.

Thẫn thờ bước đi trên đường, một hồi đi ra giữa đường lúc nào cũng không hay biết.

"Két...!!!" Tiếng thắng xe đinh tai nhức óc làm anh giật mình. Chiếc taxi phanh lại cách anh chỉ vài xăng-ti-mét.

"Muốn chết hả? Muốn chết thì tự tìm chỗ nào chết là được rồi, đừng có xông ra đường mà hại người khác, mẹ kiếp!" Tài xế bị anh làm cho hồn vía lên mây, nhô đầu ra chửi ầm lên.

Doãn Kì vội vàng lùi vào vỉa hè, liên tục nói xin lỗi. Đúng lúc này...

Một chiếc xe sang trọng từ từ đỗ lại bên cạnh anh.

Anh kinh ngạc nhìn sang thì thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc. Nửa năm không gặp, hắn vẫn chẳng có gì thay đổi. Vẫn dáng vẻ lạnh lùng và phong độ như xưa, thế nên phụ nữ vây quanh hắn không hề thiếu.

"Cậu đi đâu? Tôi nói bạn trai đưa cậu đi."

Nói chuyện với anh không phải là Hạo Thạc. Nghe người nọ nói, tầm mắt Doãn Kì mới chuyển sang cô gái bên cạnh hắn. Cô gái này rất xinh đẹp cũng rất nhiệt tình.

Một cô gái như vậy mới xứng đáng là người phụ nữ của hắn. Cho nên, anh hẳn là phải chúc phúc cho hắn, không phải sao?

"Không cần đâu. Tôi bắt xe tự đi được rồi, chỗ tôi ở cách đây không xa lắm." Doãn Kì cười từ chối.

Nụ cười trên mặt cô gái kia vẫn không chút thay đổi, tầm mắt chuyển sang nhìn Hạo Thạc, "Cậu đừng sợ anh ấy, dáng vẻ anh ấy lúc nào cũng vậy hết. Hạo Thạc, anh cười một cái xem nào, dọa người ta sợ rồi kìa." Cô quay người, làm nũng với Hạo Thạc.

Nhưng...Khiến Doãn Kì kinh ngạc chính là, không ngờ Hạo Thạc thật sự nghe lời bạn gái mình, thần sắc có chút tốt hơn mà còn khẽ cười.

Nụ cười ấy...Chỉ dành cho... bạn gái của hắn...

Xem ra hắn thật sự rất yêu cô gái này. Nếu không, người nào có thể khiến hắn nghe lời được như vậy chứ?

Trong lòng chua xót không sao chịu đựng được. Tay nắm chặt túi đồ. Anh cười, nhưng thiếu chút nữa cười ra nước mắt: "Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tôi thực sự không muốn làm phiền hai người. Xe đến rồi, tôi đi trước đây. Lần sau có cơ hội sẽ gặp lại." Doãn Kì vội vã vẫy tay, rồi sau đó nhân lúc đối phương chưa kịp phản ứng lại, cuống quýt xoay người, trốn lên một chiếc taxi.

"Hạo Thạc, có phải anh và cậu ấy quen nhau không?" Cô gái kia như cảm nhận được có gì đó không đúng. Phụ nữ luôn rất nhạy cảm.

Vẻ mặt Hạo Thạc không chút thay đổi, khởi động xe, nghe cô hỏi chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Chưa từng gặp."

Cô gái kia cười: "Nhất định là người yêu cũ của anh rồi. Anh quên người ta nhưng chưa chắc người ta đã quên anh đâu nhé. Hạo Thạc, anh có sức quyến rũ như vậy, em thật sự lo lắng một ngày nào đó anh bị người khác đoạt mất." Cô gái thuận miệng nói đùa.

Hạo Thạc không đáp nữa, giả bộ như lơ đãng quét mắt qua kính chiếu hậu, nhìn theo bóng chiếc taxi biến mất trong dòng xe kia, hắn cũng lái xe hòa cùng dòng xe trên đường.

***

Ngày hôm đó, bầu trời như bị bao phủ bởi nhiều lớp mây xám xịt, nặng nề u ám lướt qua từng người khiến người ta cảm thất ngột ngạt bức bách, rất khó thở.

Dưới sự thúc giục của bạn bè, Doãn Kì không thể không đến nơi hẹn xem mắt. Người nọ chính là người đã từng gặp một lần. Anh đối với anh ta cũng chẳng có cảm giác gì cả.

Nửa năm qua liên tục bị mẹ, chú Trịnh, đồng nghiệp làm mai, anh đã xem mắt không biết bao nhiêu lần rồi, tuy không muốn làm mọi người thất vọng, nhưng...Chưa một lần nào thành công hết.

Không biết từ bao giờ anh đã không còn cảm giác muốn yêu nữa rồi?

***

LúcHạo Thạc cùng bạn gái đẩy cửa bước vào quán cafe thì bắt gặp Doãn Kì đang ngồi đó. Mà đối diện anh là một gã đàn ông.

Mắt hắn tối lại. Tiện tay chỉ một chiếc bàn, "Ngồi bên kia đi!"

"Chúng ta không vào phòng riêng sao? Em đã đặt trước với quản lý ở đây rồi." Cô gái kia cảm thấy rất kỳ lạ.

Nhưng Hạo Thạc đã đi tới ngồi xuống, "Trong phòng rất bí bức, anh không thích!" Chỗ này cách một chậu hoa, có thể nhìn sang phía đối diện rất rõ ràng. Thậm chí có thể nghe rõ được những lời bọn họ nói.

"Bí bức sao? Phòng rất lớn mà!" Bạn gái hắn lầm bầm, rồi cũng ngoan ngoãn theo hắn ngồi xuống.

"Doãn Kì, xin lỗi." Doãn Kì vừa ngồi xuống, chợt nghe thấy người đàn ông đối diện lên tiếng trước.

"Người nên xin lỗi là tôi mới đúng. Trên đường bị kẹt xe cho nên mới đến trễ vài phút." Hồn vía Doãn Kì dường như không có ở đây.

"Không, điều tôi muốn nói không phải là ý này." Đối phương xua tay.

"Vậy ý anh là....?"Doãn Kì vừa ngồi xuống vừa hoài nghi hỏi.

"Tôi nghe bạn bè nói cảm giác của cậu đối với tôi rất tốt, muốn hẹn hò với tôi."

Doãn Kì kinh ngạc chớp chớp mắt nhìn đối phương. Rốt cuộc là người bạn nào nói vậy?

Mọi người vì muốn tác hợp cho bọn họ, khó tránh khỏi nói những mấy câu lung tung, điều này anh có thể hiểu được.

"Nhưng lần này tôi hẹn cậu ra đây là muốn nói với cậu, chúng ta căn bản là không thể."

"Tôi....." Cũng có ý này....Nhưng bốn chữ đó Doãn Kì còn chưa kịp nói ra thì đối phương đã nói tiếp.

"Thật xin lỗi, tôi cũng không muốn làm tổn thương cậu đâu. Thực ra tôi biết cậu rất ưu tú, diện mạo cũng rất xinh đẹp, nhất định sẽ có nhiều người khác thích cậu."

Doãn Kì không trả lời, quyết định im lặng nghe tiếp.

"Nhưng ngày hôm đó.... khi tôi đến công ty cậu, trong lúc vô tình tôi nhìn thấy sổ bệnh án của cậu." Người đàn ông cẩn thận len lén nhìn anh.

Sổ khám bệnh? Doãn Kì cũng ngạc nhiên chớp chớp mắt. Anh luôn tiện tay để nó trên bàn làm việc ở công ty, nhưng không ngờ lại bị người ngoài nhìn thấy.

"Thật xin lỗi, tôi không cố ý đụng vào đồ riêng tư của cậu đâu, là do hôm đó đồng nghiệp của cậu không cẩn thận làm rơi vài thứ. Cho nên tôi cũng chỉ thuận tay nhặt lên mới nhìn thấy nó thôi." Đối phương giải thích.

Doãn Kì cười nói, "Không sao đâu. Tôi cũng chưa từng nghĩ phải giấu diếm anh."

"Sức khỏe của cậu rất kém, còn từng mắc bệnh nghiêm trọng như vậy, mẹ tôi biết nhất định sẽ không đồng ý để tôi cưới cậu!" Đối phương tiếp tục.

Doãn Kì mỉm cười, "Tôi có thể hiểu được." Mẹ chồng nào cũng đều hy vọng con dâu của mình là một người có thể sinh đẻ tốt.

"Hơn nữa, sức khỏe yếu cũng không sao, nhưng cậu còn... từng mang thai với người khác. Tôi nghĩ chỉ riêng điểm này, e rằng sẽ không có người đàn ông nào chấp nhận được. Ít nhất, tôi không thể chấp nhận được một người không có nề nếp như vậy được! Tôi không yêu cầu bạn đời tương của mình phải còn trong trắng, nhưng ít ra thì lần đầu mang thai phải là con của tôi."

Lòng Doãn Kì chợt giá lạnh như băng. Tuy không có ý định sẽ kết hôn với người đàn ông này, bản thân cũng chẳng có cảm giác gì với anh ta, nhưng... Bị người khác nhắc tới chuyện cũ, còn đả kích đến bệnh tình khiến anh cảm thấy bất lực, nên trong lòng thấy khó chịu là điều khó tránh khỏi.

Nếu có thể lựa chọn, anh cũng muốn bản thân có một cơ thể khỏe mạnh, không mang bệnh tật ốm đau gì.....

Nếu có thể lựa chọn, sao anh có thể biến thành người baba tàn nhẫn vô tình, tự tay bỏ đi núm ruột máu mủ của mình?

Đáng tiếc, trên đời này, xưa nay vốn không hề có hai chữ "nếu như".

"Xin lỗi Doãn Kì. Tôi nghĩ, chúng ta thực sự không thích hợp. Tôi thấy cậu vẫn nên đi tìm một người đàn ông phóng khoáng hơn mới có thể chấp nhận tất cả quá khứ của cậu! Cậu quá phức tạp, tôi không thể tiếp nhận được."

"Nói xong chưa?" Doãn Kì vẫn bình thản mỉm cười, "Nói xong rồi thì tôi xin phép đi trước."

"Cậu đừng đau lòng nữa nhé, tôi biết cậu thích tôi, chỉ là..... Ôi...." Người đàn ông vẫn rất cố gắng an ủi Doãn Kì, bỗng nhiên bị người ta nện cho một đấm vào mũi. Anh ta đau quá bụm mũi kêu la chí chóe, sau đó lập tức ngẩng mặt lên thì thấy một người đàn ông đang giận dữ đang chuẩn bị vung tay tiếp tục muốn đấm gã.

Tại sao Hạo Thạc lại ở đây? Doãn Kì như người mộng du không hiểu gì. Sau đó mới giật mình hiểu ra, chắc chắn hắn đã nghe thấy những lời vừa nãy rồi. Trong lòng hơi hồi hộp và cảm thấy vô cùng khó xử. Lúc bị một người đàn ông coi khinh đến không đáng một đồng thì người anh rất không muốn thấy nhất bỗng nhiên xuất hiện!

Thế nhưng, vì sao hắn lại tức giận như vậy? Đánh đối phương chỉ là vì ra mặt giúp mình sao?

"Hạo Thạc, anh làm gì vậy? Mau dừng tay!" Bạn gái của Hạo Thạc kinh hoàng nhảy ra ngăn cản hắn.

Nhìn thấy tình cảnh lộn xộn trước mắt, mũi Doãn Kì có cay cay, nước mắt như chực sắp rơi ra. Anh không nói gì cầm túi lên xoay người bỏ đi.

Hạo Thạc còn muốn dạy dỗ gã đàn ông kiêu ngạo vô liêm sỉ kia thêm vài phát nũa, nhưng thấy Doãn Kì đang vội vã bỏ đi. Sầm mặt gần như không hề suy nghĩ mà đuổi theo anh.

"Hạo Thạc, anh đi đâu vậy?" Bạn gái hắn thốt lên rồi cũng chạy theo.

Nhưng lại bị người đàn ông kia bắt lấy, "Tôi muốn kiện các người! Vô duyên vô cớ đánh người, các người phải bồi thường cho tôi!"

"Anh buông tay ra."

"Tôi muốn báo cảnh sát!" Đối phương bị đánh đến máu mũi chảy lênh láng, một tay giữ chặt cô gái, một tay bấm điện thoại báo cảnh sát.

Trơ mắt đứng nhìn Hạo Thạc bỏ đi, tức giận thở hổn hển nhưng lúc này không thể thoát thân được.

***

Vừa ra khỏi quán cafe, nước mắt của Doãn Kì thoáng chốc không thể kiềm được tuôn chảy xối xả.

Trên thực tế, bị một người đàn ông khác cự tuyệt, anh thực sự không có cảm giác muốn khóc. Chẳng qua chỉ cảm thấy khó chịu một chút thôi. Nhưng vì sao Hạo Thạc lại đột nhiên xuất hiện? Chỉ cần thấy sự hiện diện của hắn thì bao nhiêu uất ức tủi hờn nơi đáy lòng đều dâng trào bùng nổ. Còn nước mắt thì không sao ngừng lại được!

"Mẫn Doãn Kì!" Theo sau tiếng quát, cổ tay liền bị một bàn tay lạnh như băng kéo giữ lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com