Chap 13
Mọi chuyện cứ thế cho đến trưa, cô Park đang trên đường về đã thấy cánh cửa trước nhà mở toang. Cô nhíu mày bước nhanh đến phía cửa rồi ngó vào bên trong, nhìn lại phía cánh cửa thì thấy nó bị hư mất rồi. Cô tháo giày bước vào nhà rồi cất tài liệu lên bàn, tiện thể gọi vài tiếng:
"Bé Chim, bé Chim!"
Không có tiếng trả lời.
Cô Park đen mặt đi khắp nhà dòm một lượt, vào cả phòng TaeTae cũng không thấy JiMin.
"Bé Chim! Con đâu rồi?"
"..."
Một dự cảm không lành đột nhiên ập tới, cô Park thở sâu rồi nghĩ thầm, chắc thằng bé lại chạy đi đâu chơi mất rồi. Cô cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình bình tĩnh trở lại thì đôi chân không tự chủ được đứng trước chỗ để giày dép.
Và cô thấy đôi giày của JiMin đang mỗi nơi một chiếc.
Cô đi tới nhặt một chiếc ở trong góc, chiếc còn lại được tìm thấy ở ngoài cửa.
Không còn nghi ngờ gì nữa... JiMin bị bắt rồi. Cô Park nhanh chóng chạy tới tìm giỏ xách rồi lấy điện thoại ra, run rẩy bấm một dãy số rồi đưa lên tai nghe...
"Tít... tít..." Im lặng nghe tiếng điện thoại phát ra, tim cô đập nhanh đến khó thở.
"Xin chào." Đầu dây bên kia là một giọng đàn ông khá trầm, "Có lẽ cô biết rồi nhỉ?"
"Con tôi đâu!?" Trả con cho tôi!" Cô Park sợ tới mức chảy nước mắt.
"Thằng bé đang ngủ, cô yên tâm, tôi chỉ muốn chăm sóc thằng bé." Bên kia cười khẽ.
"Khốn nạn..." Cô Park sụp đổ tới mức chân khụy xuống sàn, "Ông có tư cách gì mà chăm sóc thằng bé!? Ông bỏ nó bao nhiêu năm? Hả? Giờ mày trả con lại cho tôi! Tôi chỉ có bé Chim thôi... ông làm ơn..."
"Lúc nào cũng khóc lóc! Phiền phức!" Đầu dây bên kia tỏ vẻ vô cùng khó chịu, "Con trai tôi lâu nay sống không có ba, cô là mẹ mà lại để con sống cuộc sống nghèo nàn vô vị. Tôi muốn chăm nó thì có gì sai? Ở đây nó vừa có ba vừa có mẹ, không phải quá hạnh phúc sao? Hừ, cô nên cảm thấy may mắn vì đã bớt được gánh nặng này đi."
"Bé Chim không phải là gánh nặng của tôi, nó là tất cả của tôi!" Cô Park giận dữ gào lên, "Thằng khốn, rốt cuộc mày định làm gì con tao!? Trả con cho tao!"
"Haha, cô nghĩ dễ thế à? Chúng ta đã nhau gặp nhiều lần và cũng nói về vấn đề này rồi còn gì? Ngày hôm qua tôi cũng đã đưa cô giấy tờ quyền nuôi con hợp pháp! Tôi cũng đã làm việc với luật sư, nó có quyền sống với tôi!" Gã ta cười lớn, "Nó rồi sẽ có cuộc đời tốt hơn bây giờ thôi, nhìn trắng trẻo, thơm ngon thế mà, nếu nó mà đi làm cái nghề ấy... haha, kiếm cũng được bộn tiền đấy!"
"Mày... mày định làm gì nó!?" Cô Park nghe tới đây thì sởn cả gai ốc, không lẽ hắn định...
"Haha, làm gì là làm gì? Cô nghĩ thử xem?" Bên kia nói với vẻ vô cùng biến thái, "Lần này tôi bắt máy của cô, cũng là lần cuối cùng. Cô đừng mong tôi sẽ bắt máy nếu cô gọi lần nữa. Mà này, đừng có nghĩ tới việc báo cảnh sát, chẳng có ít gì đâu. Haha... con trai ngoan của tôi, nó đã phải chịu khổ rồi, giờ thì nó sẽ được hạnh phúc! Hahaha!"
"Mày---"
Đầu dây bên kia đương nhiên đã cúp máy. Cô Park hoảng loạn gọi lại nhưng lại nghe thông báo rằng số điện thoại không còn tồn tại. Cô Park hoàn toàn sụp đổ, cô úp mặt vào lòng bàn tay khóc không thành tiếng.
---
"Em hiểu rồi, chị đừng khóc nữa."
Mẹ Tae thở dài đẩy đẩy gọng kính lên, nghe đầu dây bên kia não nề đến nỗi muốn làm cô buồn theo.
"Chị xin em... cầu em cứu JiMin về giúp chị... dù có làm trâu làm ngựa chị cũng làm!"
"Chị à, chị đừng như vậy." Mẹ Tae nhíu mày, "Em sẽ tìm cách cứu JiMin, em coi thằng bé cũng như TaeTae thôi. Chị đừng nghĩ nhiều làm gì, chuyện này em sẽ giải quyết ổn thỏa giúp chị."
Mẹ Tae thở dài rồi cúp máy. Thật ra chuyện về gia đình JiMin cô có biết chút ít, đại loại là ba của JiMin muốn bắt đem cậu về nuôi, nói cái gì đó muốn bù đắp. Nhưng cô lại nghĩ khác, hẳn là gã ta có mục đích khác với JiMin đi, nếu không đã không bỏ cậu từ 6 năm trước.
Giấy tờ giành quyền nuôi con của gã ta đưa cho cô Park rồi được truyền vào tay cô vừa mới ngày hôm qua. Với tư cách là một luật sư, cô xác nhận đây hoàn toàn là giấy tờ làm giả, nghĩa là gã đang nói dối. Vả lại cũng trong 6 năm qua, gã ta không hề chu cấp cho con đến một đồng, cũng đã bỏ nhà vừa lúc đứa bé mới sinh ra. Kiểu gì gã cũng không có quyền giành nuôi con hợp pháp, dù có ra tòa cũng vậy. Mẹ Tae nghĩ theo một hướng khác, đây cũng không khác gì vụ bắt cóc là mấy.
Cô xoay xoay cây bút trên tay rồi ngồi nghĩ nghiêm túc. Vụ này chắc chắn phải cần có sự tham gia của cảnh sát, chắc chắn với sự lựa chọn của mình, cô vơ lấy điện thoại rồi gọi cho ai đó.
...
"Oa, mệt quá đi! Con chào cô!"
Bé TaeTae vừa đi học về nên mặt hớn ha hớn hở chạy vào nhà, nhìn cô Park đang ngồi trên ghế đang suy tư cái gì đó thì ngoan ngoãn khoanh tay chào.
"A... TaeTae về rồi hả con."
Cô Park như sực tỉnh lại, cô cười hiền vẹo vẹo má mềm của TaeTae rồi bảo hắn vào phòng thay đồ. TaeHyung hớn ha hớn hở chạy ngay vào phòng rồi lại gấp gáp tìm kiếm gì đó, hắn hết chạy vào phòng tắm lại chui xuống gầm giường tìm.
"Bé Chim có ở đó khôngggg??" TaeTae chổng đít ngó vào gầm giường ngó thử.
Hừ, lại không có ai!
TaeTae bực mình ngồi dậy, khuôn mặt đáng yêu dần nhăn nhó như khỉ. Hắn cứ nghĩ là bé Chim lại trốn cậu như mấy trò chơi hai đứa hay chơi. Mới không gặp một ngày mà nhớ ghê luôn. Thế là mọi ngóc ngách trong phòng cứ thế bị lật tung.
"Chị Park."
Mẹ Tae nhìn hai mắt đỏ hoe của cô Park thì đau lòng đi tới ôm cô. Còn cô Park thì lại bật khóc nức nở, luôn miệng nói rằng bé Chim sẽ gặp nguy hiểm vì gã ta rất đáng sợ, giờ cứ mỗi lần nghĩ đến bé Chim thì cô lại lo đến nghẹn ngào. Cảm giác bất lực vì không cứu được con cứ bao quanh, ý chí kiên cường của cô cứ thế dần biến mất.
"Bé Chim sẽ được cứu." Mẹ Tae nói chắc nịch, "Nhưng cứu được bé Chim ngay bây giờ thì không thể được, vì đội cảnh sát em yêu cầu đang từ nước ngoài trở về, chúng ta chỉ có thể đợi đến ngày mai. Hẳn là gã rất có quyền lực nên không ai có thể làm gì. Giờ ta nên hi vọng tối nay bé Chim không sao."
Những lời nói của mẹ Tae như con dao đâm thẳng vào trái tim cô Park. Cô thật sự lo rằng JiMin sẽ xảy ra chuyện gì... bởi vì gã ta đã đe dọa sẽ làm hại đến JiMin...
Buổi tối trong vô vọng đối với hai người lớn cứ thế trôi qua. Còn TaeHyung luôn miệng hỏi bé Chim ở đâu thì cũng đành nói dối hắn là bé Chim sang nhà họ hàng chơi mấy hôm, hắn có hỏi lí do sang đó thì hai người lớn lại tránh né dữ dội hơn. TaeHyung mang tâm trạng khó chịu đi ngủ, chắc chắn bé Chim đã xảy ra chuyện gì nhưng lại bị mọi người che giấu đi.
Buổi sáng sớm hôm sau, trong lúc mọi người đang chuẩn bị bữa sáng thì chuông cửa reo lên. Mẹ Tae đang chuẩn bị đồ đạc thì cũng nhanh chóng chạy ra mở cửa.
"Anh về rồi đây, vợ."
Mẹ Tae nhìn chồng mình từ sân bay rồi chạy ngay tới đây thì cảm động vô hạn. Cô ôm chặt lấy người chồng đã 6 tháng chưa gặp của mình.
"Em đang định ra sân bay đón anh, anh vất vả rồi."
Ba Tae mỉm cười vỗ vỗ lưng vợ. Sau đó cả hai vội vào nhà.
"Chị Park." Mẹ Tae vui mừng đi tới cầm tay cô Park, "Hôm nay chúng ta sẽ đón bé Chim về!"
Cô Park sững sờ nghe xong thì đưa mắt nhìn ra phía sau. Một người đàn ông với quân phục cảnh sát cũng đang gật đầu mỉm cười với cô.
Ba người lớn vội vào phòng khách bàn chuyện với nhau.
"Ngày hôm qua, em đưa số của gã ta cho anh. Anh có tìm được chỗ ở của hắn không?" Mẹ Tae nhíu mày hỏi.
"Số đó đã bị khóa, nhưng anh đã nhờ người bên thông tin điện tử và đã dò ra được số, cũng đã biết được địa điểm hiện tại của hắn, là quận TG, không cách xa chỗ nào là bao. Nhưng anh lo là hắn đã chuyển đi nơi khác." Ba Tae vừa nói vừa lật một số tài liệu liên quan, "Trùng hợp là, gần đây bọn anh đang điều tra một vụ án về buôn trẻ em và bán nội tạng, đối tượng cũng di chuyển về địa điểm TG. Anh đang nghĩ có phải là cùng một người luôn không."
Cô Park nghe đến đây thì run rẩy cả người. Mẹ Tae liếc nhìn cô rồi thở dài.
"Không biết chắc được, phải đi xem mới biết được."
"Anh lo vụ này trông vậy thôi nhưng có lẽ hơi lớn rồi đấy. Để anh gọi thêm vài đội tới địa điểm đó."
Ba Tae nói rồi đứng dậy ra ngoài gọi điện thoại. Đúng lúc đó bé TaeTae dụi mắt từ trong phòng đi ra, nhìn ông nào đang quay lưng về phía mình đang nghe điện thoại một cách hùng hồn thì giật cả mình, TaeTae vội tỉnh người rồi chạy tới mẹ.
"Má mà nhà mình có ông kẹ!" Tae thối hét lớn ôm chặt mẹ.
"Ông kẹ đâu ra." Mẹ Tae phì cười, "Nhóc, nhìn kĩ lại đi, ai đấy?"
"Ông kẹ!"
"Đã bảo nhìn kĩ lại!"
TaeTae chun mũi ngó nghiêng một hồi, bất chợt nghe thấy tiếng nói quen thuộc thì mặt ngơ ra một hồi. Hắn ngó mẹ đang cười cười thì hú lên một tiếng, bay tới ôm chặt ba Tae.
"Ba ơi ba ơi TaeTae nhớ ba lắm lắm!!!"
Ba Tae bị thằng con tập kích từ đằng sau thì xém sml. Ba Tae quay lại xoa xoa đầu TaeTae rồi cúp máy. Sau đó nghiêm mặt nói với mẹ Tae.
"Đi thôi em."
"Dạ."
"Ba... ba mẹ định đi đâu?"
TaeHyung ngỡ ngàng nhìn ba mẹ mình bước ra khỏi cửa thì trong lòng không khỏi bồn chồn. Cậu chỉ vừa mới gặp ba thôi mà!
"Ba đi giải cứu một cậu bé, tên Park JiMin." Ba Tae nhìn con trai rồi mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com