Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 17

"Đoàng... đoàng..."

Trên bầu trời xám xịt kia vang lên những tiếng sấm âm ỉ, lúc to lúc nhỏ không lường trước được. JiMin trề môi ngó lên trên cao thì lập tức bị tiếng sét đánh to làm cho giật mình. Cậu thở ôm ngực thở hỗn hển giận dỗi ngồi xổm xuống, đặt chiếc bánh lên sàn rồi lấy hai tay ôm trọn đầu gối như một đứa con nít, từ trên hành lang chăm chú nhìn những hạt mưa mờ ảo bắt đầu rơi tí tách trên nền đất lạnh băng.

Một thân một mình lết qua khối xã hội đi kiếm hắn, mà tệ hơn là giờ mọi người đã về kí túc xá hết rồi, giờ chẳng còn ai ở trên lớp nữa thế nên ở đây vắng hoe như chùa bà đanh. TaeHyung thối vẫn chưa tới, nếu hắn ở đây thì cậu sẽ đỡ sợ biết bao nhiêu, chỗ này vừa âm u, vừa mưa lại lạnh teo. Giận cái tên ngốc này ghê nơi.

Năm ngoái không hiểu vì lý do gì hắn lại được nhận chức làm hội trưởng toàn trường, toàn trường ở đây là bao gồm cả tận năm khối chứ không phải chỉ mỗi khối kinh tế của hắn! Khi hỏi tại sao lại được làm thì tên đáng ghét đó chỉ cười phớ lớ rồi cắn mất một miếng kem trên tay của cậu xong rồi chuồn luôn. Nhiệm vụ khá là khổ khi mà đầu tuần nào cũng đi quanh trường lấy báo cáo học tập của từng lớp. Nói thế thôi chứ mỗi khi thấy nhau là TaeHyung giơ tay lên cao cười toe vẫy vẫy với cậu làm cậu vừa ngượng vừa buồn cười, còn có mấy nữ sinh tưởng là hội trưởng chào mình nên bắn tim loạn xạ hết cả lên nhưng hai đứa cũng không nói gì. Vậy là chỉ nhìn nhau một thoáng thôi là thấy hạnh phúc nguyên một ngày rồi.

JiMin khẽ thở dài, cậu tới đây là muốn cùng TaeHyung ăn bánh kem của mẹ gửi cho, tên đó chính là rất thích đồ ngọt. Thế mà lại nói đi họp gì gì đấy rồi, giờ vẫn chưa thấy ra.

JiMin càng nghĩ càng giận, cậu chờ hơn một tiếng rưỡi rồi. Đã thế còn dính phải trời mưa...

Cậu thở dài đứng lên, đang tự hỏi có nên chờ nữa không thì bị một ngoại lực tác động mạnh từ đằng sau làm cậu giật mình "a" một tiếng. Quay đầu lại thì chỉ thấy khuôn mặt mệt mỏi của TaeHyung đang đặt trên vai cậu.

Cả tấm thân rộng lớn áp lên người JiMin làm cậu khá chật vật nhưng cũng không muốn càm ràm hắn. Thấy hắn không nói gì một lúc lâu thì cậu mới khẽ hỏi nhỏ, "Cậu sao vậy?"

TaeHyung thở dài, chỉ lắc lắc mái đầu nâu rồi tiếp tục tư thế ôm trọn cậu vào lòng.

... Ngu dễ sợ, biết vậy không nhận chức hội trưởng khỉ gió gì đó! Hại mình mệt thế này!

"JiMinie..." TaeHyung thả cậu ra, hơi nhăn đôi lông mày, "Cậu biết không... vừa nãy tớ có gặp lại JungKook, thằng bé lớn hẳn ra..."

JiMin ngơ ngác ngước lên nhìn hắn, gặp lại rồi!?

"Cao lớn, đẹp trai, nhưng trên người cứ như tỏa ra hàn khí." TaeHyung nhớ lại lúc nãy bị JungKook trừng làm hắn lạnh cả xương sống, "Tình huống lúc nãy quả thật làm tớ chẳng hiểu gì hết, cả thầy YoonGi cũng ở đấy."

JiMin nhìn thấy hắn rõ ràng đang làm mặt khó xử, cũng không kiên nhẫn đấm đấm vào ngực hắn, "Rồi sao nữa? Cậu đừng nói ngắt đầu ngắt đuôi như vậy, không hiểu gì hết."

TaeHyung cười gượng, rồi thở dài, "Lúc gần họp xong, thầy YoonGi có kéo tớ ra một góc bảo là, từ nay về sau, chính tớ là người phải kèm JungKook học thêm."

JiMin nghe xong thì cực kì nhíu mày, "Tại sao chứ?"

"Có lẽ cũng bởi vì là do cái chức hội trưởng hội học sinh gì gì đấy của tớ..." TaeHyung càng nói càng thấy hối hận vì đã nhận chức này, "Tớ không hiểu, rõ ràng là khác khối mà. Vô lí..."

"Chắc không phải dành cho chuyên môn, là mà các môn phụ khác... Toán hay tiếng Anh chẳng hạn?"

TaeHyung mù mịt lắc đầu, nhìn bầu trời tối om ngoài kia càng thấy não nề, "Vậy là từ nay tớ sẽ bận hơn, xin lỗi cậu nhé, JiMinie. Tớ không thể về cùng cậu như mọi hôm được nữa rồi."

JiMin nghe hắn nói vậy thì ngơ ra một hồi, sau đó cười ha hả đập vai hắn, "Uầy tưởng gì! Vậy thì có sao chứ! Cậu buồn vì chuyện này sao? Tớ thì thấy cực kì bình thường!" sau đó cười cười liếc đểu hắn, "Đừng nói là cậu lưu luyến tớ đấy nhé?"

"Hừ, tớ còn lâu!" Hắn thấy cậu không tỏ ra bực bội hay khó xử thì cũng khẽ thở phào, mà cũng tự dưng thấy buồn vì cậu chẳng phản ứng gì cả...

Ít ra cậu cũng phải "ghen" một chút đi chứ!

"Này." JiMin dúi cho TaeHyung túi bánh rồi bĩu môi, "Bánh kem cậu thích đó, tớ có việc rồi, đi nhé!"

"Ơ JiMin! JiMin..."

TaeHyung chưa kịp nói xong thì JiMin đã đội mưa cứ thế chạy đi, hắn nhìn mà cổ họng khó chịu đến ứ nghẹn. Lí do gì khiến cậu không màn trời mưa dày đặc này mà cứ thế bỏ chạy vậy? Do tớ ở cùng với JungKook nên làm cậu chán ghét sao? Cậu nói cậu không sao mà...

TaeHyung trầm ngâm một lát rồi giơ túi bánh lên cao, ngó một hồi cũng hết muốn ăn. Hắn đành sầu não cầm nó về ktx. Không có JiMinie ăn cùng, không vui.

JiMin chạy được một hồi thì nhanh chóng tấp vào bậc thang rồi đi lên, cũng may là khối nghệ thuật và khối xã hội gần nhau, nếu không cậu thật sự ướt như chuột lột.

JiMin lắc lắc mái đầu hồng nhiễu đầy nước rồi bực bội bước đi. Cậu thấy cực kì cực kì khó chịu, cảm giác giống như vừa mất đi thứ gì đó mình thích nhất vậy. Thế nên không còn hưng phấn cùng TaeTae ăn bánh nữa, lại nói bỗng dưng đối với hắn có gì đó tựa chút xa cách.

Cả ngày đều phải học khác khối, bữa trưa cũng không được gặp, chiều đến lúc về ktx thì có ghé qua khối của nhau rồi cùng nhau về luôn ( mặc dù khác luôn ktx ). Nhưng cậu thấy vậy chẳng có gì là phiền hà cả, mỗi lần gặp TaeHyung cậu đều rất vui, cảm giác đứng chờ thằng bạn thân rồi cùng nhau đi về, cùng nhau tám nhảm đủ thứ đấy cũng là một loại hạnh phúc mà. Thế mà giờ "Bùm!", hạnh phúc nát bét rồi.

Trong trí nhớ của cậu Thỏ Con là đứa bé cực kì đáng yêu, tuy có hay "khinh bỉ" cậu và luôn đẩy cậu ra trong mọi cuộc chơi của ba đứa thì cậu vẫn thấy nó đáng yêu, kiểu giống như là nó đang hờn dỗi gì đấy thôi, chứ vẫn thấy nó ngoan ngoãn lắm, và cậu cứ thích nó mà ( chỉ là như kiểu brotherzone thôi ).

Và giờ ngẫm lại, có lẽ không hẳn là hờn dỗi, mà Jeon JungKook chính là cực kì ghét Park JiMin. Cậu không khỏi thở dài, vừa đi vừa cúi mặt xuống đất, tâm trạng xấu như bầu trời âm u trên kia vậy.

"Park JiMin huh?" Một giọng nữ lên tiếng ở phía trước.

JiMin ngạc nhiên bởi vì có tiếng người, ngước lên nhìn thấy một khuôn mặt nữ thì lập tức xìu xuống. Cậu cảm giác buổi chiều hôm nay đúng là xui cực hạn.

"Cậu không trả lời tôi sao!" Hwang Kyungri - á khôi của khối nghệ thuật, tức giận lên tiếng, "Trông kìa... ha! Ướt nhẹp dơ bẩn như thế này mới chính là cậu, đừng cố tỏ ra hào nhoáng vô ích làm gì, trở về với ống cống của cậu đi, tự dưng gặp trúng cậu đúng là xui xẻo mà!" Sau đó hất tóc đi ngang qua JiMin.

JiMin quay đầu lại nhìn bóng dáng yểu điệu đang chuẩn bị mở dù ra thì tự dưng bật thốt, "Đồ điên."

Kyungri dường như nghe thấy được điều JiMin nói, cô quay lại hung dữ trừng mắt, "Nói gì hả? Đồ điên? Cậu nói ai là đồ điên!?"

JiMin nhìn cô ta rồi cười cười nhún vai ra vẻ vô tội, sau đó vươn tay vuốt tóc mái ướt đẫm ra phía sau. Giương đôi mắt sắc lẻm nhìn cô, "Tốt nhất là cậu nên cút đi chỗ khác, tôi không ngại đánh con gái đâu."

"Cậu dám sao? ..." Kyungri đứng họng khi thấy JiMin đang chầm chậm bước tới chỗ mình, còn đang không biết cậu ta định làm gì thì đột nhiên cảm thấy ngạt thở thì mới phát hiện, cổ của mình đang bị Park JiMin bóp chặt.

"Cô đừng tưởng từ trước đến nay tôi không đụng chạm gì đến cô, thì tưởng là mình ngon." JiMin nhếch môi, không biết sức lực từ đâu ra mà như muốn bóp nát cổ họng Kyungri, "Thứ chỉ biết nhục mạ người khác, cô thì tốt lành gì sao? Á khôi à, đừng để một ngày nào đó tôi đánh nát cái mặt giả tạo của cô ra." Cậu lạnh lùng hất tay mình ra làm Kyungri loạng choạng ngã ngay xuống sàn bẩn, sau đó xoay người bước đi tiếp.

Đúng là một buổi chiều chết tiệt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #bts#vmin