Chap 31
Tờ mờ sáng, TaeHyung cả người mệt mỏi trở về nhà.
Hắn vừa bước vào thì đã thấy bà nội đang ngồi nấu nước bằng củi khô, khói ở dưới đáy bốc lên nghi ngút, một hồi thì nước sôi, bà đứng dậy đổ nước vào một bình giữ nhiệt, sau đó khẽ ho vài tiếng.
Người già thì ngủ ít dậy sớm, mới còn tinh mơ thế này mà bà đã dậy đun nước rồi. Hắn chỉ lo sáng sớm lạnh ngắt thì bà sẽ ho nhiều thôi.
TaeHyung nhẹ nhàng đi tới, vậy thôi cũng làm bà giật cả mình. Bà vỗ nhẹ vài cái ở ngực rồi trách mắng hắn vài câu, hắn chỉ cười cười rồi theo đuôi bà, còn lải nhải miết là bà có cần con giúp gì không.
"Không biết làm gì thì ở yên đi ông tướng ạ, bày đặt lắm." Bà vỗ vỗ đầu hắn, "Sao mà về trễ dữ vậy? Mấy đứa kia có ép con uống rượu bia gì không? Không được uống nghe chưa, hại sức khỏe lắm đấy."
"Dạ dạ, một giọt con cũng không uống." Hắn cười cười, "Chỉ là lâu ngày quá nên chú thím giữ lại hơi lâu, đến khi mọi người ngủ hết thì con chuồn về."
Bà nghe vậy thì chỉ tủm tỉm cười, rất nhanh đã nấu xong một nồi cháo lươn thật to. Hắn hít một hơi sâu rồi thở ra, thỏa mãn cười toe, đúng là chỉ có cháo bà nấu mới có mùi thơm đặc trưng như vậy thôi.
TaeHyung lọ mọ bước vào phòng JiMin, thấy cậu ngủ say thì không tính gọi dậy nữa, chỉ đứng ở đầu giường nhìn cậu ngủ.
TaeHyung nhìn cậu với ánh mắt cực kì yêu thương, tối hôm qua khi không gọi điện nói là nhớ hắn làm hắn cứ tưởng là có chuyện gì, làm như là con nít nhớ mẹ không bằng. Nghĩ vậy thôi nhưng trong lòng ấm áp lắm, dù đi đâu vẫn có người nhớ tới mình mà.
JiMin cựa mình một chút rồi hé mắt ra, cảm nhận được bàn tay to lớn của hắn đang xoa xoa mặt mình thì có hơi buồn cười.
"Trán cậu hơi nóng rồi đấy, bệnh sao?"
Không biết do bàn tay hắn dịu dàng xoa như vậy quá thoải mái, hay do chính bản thân quá mệt mỏi, JiMin chậm rãi thiếp đi, khuôn mặt cũng để lộ ra vài phần tái nhợt.
TaeHyung trầm ngâm nhìn cậu, trong lòng cũng thật muộn phiền. Vén vài sợi tóc mái của cậu sang một bên, thật tình là chưa bao giờ thấy cậu mạnh khỏe cùng phấn chấn, lúc nào cũng một bộ dạng tái nhợt và mệt mỏi đứng trước mặt hắn. TaeHyung thở dài, ốm trơ xương còn không chịu ăn uống, không biết cậu có đang bị bệnh gì không.
Đôi lông mày đột nhiên nhíu chặt, chợt nghĩ đến rằng điều này thật có khả năng. Hắn nhìn cậu vẫn còn ngủ say thì mới nhìn quanh khắp phòng một lượt, chiếc vali màu nâu sáng nhanh chóng đập thẳng vào mắt, hắn nhón chân đi tới rồi cẩn thận mở ra.
Bên trong có một số ít quần áo cậu còn chưa soạn hết cùng vài vật dụng linh tinh khác, TaeHyung sờ sờ rồi mở một cái túi ở bên hông, hiện ra là một vài lọ thuốc trắng màu đã vơi gần nửa.
"Đến giờ cậu ấy vẫn còn uống thuốc sao?" Hắn thắc mắc, trong mấy năm qua thật tình cũng có thấy cậu uống thuốc, nhưng cứ tưởng thuốc bổ nên không hỏi. Hắn khó hiểu xoay tới xoay lui rồi nhìn vào dòng chữ tiếng Anh, thật sự là bị nó làm cho kinh ngạc không thôi.
JiMin ho một tiếng nhỏ, cậu mở mắt ra thì thấy TaeHyung đang loay hoay gì đó ở góc phòng, khẽ hỏi: "TaeTae, làm gì vậy?"
"À... không có gì đâu, tớ dọn phòng cho cậu ấy mà." Hắn cười gượng rồi đi tới chỗ cậu, từ trên cao nhíu mày nhìn xuống. Đột nhiên vươn tay nhấn mạnh lên ngực trái của JiMin, nhận thấy cậu đột ngột ho khan còn khó chịu đẩy tay hắn thì TaeHyung mới thẫn thờ cả người ra, khóe miệng còn nhếch nhếch lên như không tin được.
"Cậu bị sao vậy?" JiMin khó hiểu nhìn hắn, "Đừng làm như thế nữa, tớ bị đau đấy."
"Xin lỗi JiMinie, à, cậu thức dậy rồi cũng tốt, rửa mặt đi rồi xuống ăn cháo bà nấu đi."
Hắn khi nói cũng không thèm nhìn lấy cậu một cái, cứ thế mà bước thẳng ra khỏi phòng. JiMin ngơ ngác nhìn theo bóng hắn khuất sau bước tường, cũng không hiểu tại sao TaeHyung lại khó chịu như vậy, cậu lắc đầu rồi buồn bã thở dài.
TaeHyung đeo kính lên, nhìn vào máy tính rồi ngồi viết ra tờ giấy riêng dữ liệu gì đó. Cả quá trình làm việc đều thấy được vẻ mặt nghiêm túc của hắn, lông mày cũng vô thức nhíu chặt. Đến khi làm xong thì mới thả lỏng một chút, chỉ là trên mặt còn có vài phần thất vọng.
JiMin thấy TaeHyung đã ngồi lì trong phòng hai tiếng liền nên cậu hơi lo, tính mở cửa nói chuyện với hắn thì cửa phòng đã đột ngột kéo ra, "JiMinie, tớ sẽ về nhà một chuyến."
"Hả?" JiMin lắp bắp, "Sao... sao đột ngột vậy?"
"Mẹ vừa gọi điện cho tớ, nói bất cứ giá nào cũng phải về nhà nói chuyện một lần."
Sắc mặt TaeHyung không tốt cho lắm, JiMin cũng không dám hỏi nhiều, chỉ giúp hắn ngồi soạn vài bộ quần áo rồi trở về.
Bà nội từ trong nhà thấy hắn xách balo đi ra ngoài thì vội kéo hắn lại, hoảng hốt hỏi: "Con đi đâu đây? Sao lại mang đủ thứ thế kia?"
"Con về nhà một chuyến, chiều con lại lên."
"Có chuyện gì thế? Nhưng gấp lắm sao mà đi bây giờ?"
Hắn khẽ gật đầu.
"Vậy thôi lại đây bà bỏ vài trái cây ăn đỡ đói dọc đường, trời đất sao con không nói gì với bà là hôm nay sẽ đi thế hả. Còn xe cộ nữa chứ!"
Hắn đòi về đột ngột nên làm bà hoảng quá, hết chạy xuôi lại chạy ngược. TaeHyung bối rối đỡ bà ngồi yên một chỗ, nhẹ giọng trấn an.
"Con đem ít đồ lắm, cũng đã thuê xe rồi, trong ngày hôm nay sẽ lên lại thôi, bà yên tâm nha."
"Ừ ừ, rồi đi cẩn thận nghe chưa!"
Hắn dạ rồi chào bà một tiếng, ra đến ngoài cửa vẫn ngoảnh lại nhìn, JiMin đứng cạnh bà vẫn tay với hắn, còn hô một tiếng "Đi cẩn thận". Hắn nhoẻn miệng cười, gật đầu rồi đi ra bến xe.
Mẹ Tae đang ngồi yên một chỗ trong phòng khách, khuôn mặt khá là điềm tĩnh.
Theo thời gian, con người cũng thay đổi theo, trên tay cô giờ gân xanh nổi đầy ra, ở khóe mắt khi cười còn có vài nếp nhăn rất đậm, cho dù vậy nhưng cô vẫn xinh đẹp như ngày nào.
Gia đình JiMin cùng TaeHyung cho đến giờ vẫn sống cùng nhau, cô Park sau này cũng không có ý định thuê nhà mới để ở, bởi vì khi JiMin bắt đầu đi đại học, trong nhà chỉ còn mỗi mình cô nên thật sự rất cô đơn. Vả lại ở đây cũng đã quen rồi, còn có người để bầu bạn nói chuyện hằng ngày, cô Park cảm thấy cứ để vậy thì tốt hơn.
Thế mà cái ngày mà nhà trường gọi điện về nhà, nói rằng TaeHyung cùng JiMin đã bỏ trốn khỏi trường làm hai người lớn vô cùng bàng hoàng, còn chưa nuốt trôi cái tin đó thì lão hiệu trưởng còn nói rằng hai đứa là đồng tính đang yêu nhau, thật sự như đánh một giáng vào đầu của hai người lớn.
Cô Park nhận được tin chỉ âm thầm đau đớn, bởi vì cô biết ngày này thể nào cũng đến.
JiMin hồi nhỏ hay nhút nhát, cái gì cũng e dè, là con trai nhưng tính tình rất dịu dàng và ân cần. Cô Park ban đầu không quan tâm cho lắm, nhưng càng thấy về sau thằng bé chỉ quấn mỗi TaeHyung, cũng không chơi với ai nữa hết, cô bèn hỏi thử rằng sao con không chơi với mấy bạn nữ thì JiMin mới đáp là không thích con gái, chỉ thích mỗi TaeTae. Cô Park khá bất ngờ, cứ nghĩ rằng chỉ là tình bạn hai đứa này thật tốt nên không nghĩ nhiều nữa. Cho đến khi JiMin trưởng thành, nỗi lo của cô Park càng to dần thêm, bởi vì cô thấy, JiMin nhà cô thật sự có biểu hiện của những người đó... những người thuộc thế giới thứ ba.
Cô mong rằng bản thân chỉ là ảo tưởng, lo lắng đến mức lên mạng hỏi đủ thứ, về biểu hiện cũng như hành động, tính cách của những người đồng tính luyến ái là như thế nào.
Trong thâm tâm luôn mong rằng đó không phải là sự thật, mong rằng JiMin nhà cô là người bình thường, nhưng không, cuộc đời này thật quá trớ trêu với cô, chồng là tội phạm đi tù, còn đứa con duy nhất lại thuộc vào thành phần bị cả xã hội này khinh bỉ.
Ngoài bất lực rơi lệ thì cô cũng chẳng thể làm gì khác được.
Mẹ Tae thì khác, cô nhất định phải làm rõ chuyện này với TaeHyung, cũng là xác nhận coi có phải sự thật không.
Đứa con cô nuôi dưỡng bấy nhiêu năm, không thể cứ thế mà bị phá hủy cả tương lai dài phía trước được, cô phải cứu lấy TaeHyung.
Không khí trong gia đình mấy ngày nay thật sự rất u ám, chẳng ai buồn mở miệng, mọi người chờ cho đến khi hắn trở về.
Cánh cổng lạch cạch vài tiếng, mẹ Tae quay đầu sang nhìn, TaeHyung một bộ dạng cao lớn đang đứng trước cô.
Cả năm chỉ gặp được mấy lần nên cô nhớ hắn khôn xiết, nhưng bây giờ lửa giận trong lòng cô đã lấn át cả yêu thương. Mẹ Tae không kịp để cho hắn thở một tiếng đã trực tiếp hỏi thẳng: "Con với JiMin có thật là đã nghỉ học ở trường không?"
"Ừm... tụi con chỉ là không thi cuối học kì thôi."
Hắn đáp, và cũng không có ý định tới ngồi chiếc ghế đối diện mẹ Tae, cứ đứng ngay trước cửa phòng khách.
"Con muốn làm mẹ tức điên phải không? Nuôi con đến chừng này để con hành xử vậy sao? Bỏ thi? Con nghĩ con tài giỏi lắm sao? Kim TaeHyung!"
Mẹ Tae mất kiên nhẫn mà quát lớn, mặt mày bắt đầu ửng đỏ, còn liên tục thở dốc.
Hắn thấy mẹ mất kiểm soát đành im lặng, cho dù thế nào cũng không nên để mẹ tức giận như vậy. Cảm giác có lỗi nhen nhóm, TaeHyung buồn bã cúi gầm mặt xuống.
Hai mươi ba năm qua đều ngoan ngoãn hiếu thảo với mẹ, nay là lần đầu tiên hắn làm mẹ tức giận đến vậy.
"Ba con biết con như vậy thì phải làm sao đây?" Mẹ Tae bật khóc, "Còn nữa... con với JiMin... có phải là đang có tình cảm với nhau không?"
"Dạ đúng."
"Chát!"
Một cú tát ngay lập tức giáng xuống, ửng đỏ cả một bên má.
TaeHyung lặng người thở dốc.
"Con... con nói gì?" Mẹ Tae run rẩy hỏi, mắt cô cũng đã đỏ lên, "Mẹ không cho phép con nói như vậy! Con không thể nào có tình cảm với con trai được!"
"Con có mẹ à!" TaeHyung chịu hết nổi, nói lớn, "Con có tình cảm với JiMinie, mẹ làm ơn hãy hiểu cho con... con không thể nào sống thiếu cậu ấy được..."
Hắn quỳ sụp xuống, cổ họng bắt đầu nghẹn ngào, "Tại sao vậy? Tại sao những người đồng tính như tụi con thì không được xem như người bình thường? Là ai cho rằng tình yêu đồng tính là không cho phép? Là không đúng vậy mẹ?"
"Tụi con cũng là người, tụi con vẫn muốn được yêu thương mà... tại sao các người không thử đặt mình vào hoàn cảnh của tụi con mà phán xét chứ!"
Câu cuối gằn lớn thật to, dường như muốn cho cả thế giới biết đối xử như vậy với những người như hắn và cậu là thật không công bằng, thật nhẫn tâm. Bởi vì cho dù có đồng tính thì họ vẫn là người bình thường, vẫn muốn được yêu thương như bao người khác, và điều đó cũng không có gì là xấu xa cả.
Mẹ Tae nhắm mắt lại, đau đớn như cào xé tim gan. Nhưng cho dù vậy cô vẫn không thể để hắn trở nên như vậy được.
Chỉ vì thương con mà thôi, cô không muốn hắn sau này phải hối hận rồi đau khổ.
Và cũng tốt cho JiMin.
"Kim TaeHyung con nghe đây, từ giờ cắt đứt với JiMin đi."
"Mẹ!!"
"Nếu không thì đừng gọi nhận mẹ là mẹ nữa. Mẹ không có đứa con bất hiếu như con!"
Mẹ Tae nước mắt đầm đìa quay mặt vào trong. Cô Park nãy giờ chứng kiến tất cả mọi chuyện, cũng nhẹ giọng lên tiếng, "TaeTae à, cô xin lỗi con... chính JiMin nhà cô đã làm con thành ra thế này, ngày mốt cô sẽ mang nó ra nước ngoài."
"TaeTae, có lẽ nhất thời bây giờ con mu muội chạy theo tình yêu không có tương lai này với JiMin, nhưng cô biết sau này hai đứa chắc chắn sẽ hối hận, mau chia tay đi con... Hai đứa đừng ở cạnh nhau nữa..."
"Cô! Cô không thể làm thế với tụi con được!" TaeHyung tuyệt vọng gào lớn, "Hai người không thấy rằng tụi con là đang yêu nhau sao? Sao lại đối xử như thế với tụi con?"
"TaeTae, cô xin lỗi, KyulMin, chị xin lỗi. Chính gia đình tôi đã đem lại chuyện bất hạnh này đến cho hai người, tôi thành thật xin lỗi."
Cô Park thành cẩn cúi đầu trước TaeHyung cùng mẹ Tae. Mẹ Tae thấy vậy chỉ càng rơi nhiều nước mắt, TaeHyung thì không chịu nổi nữa mà bỏ đi, nếu còn ở đây thêm giây phút nào hắn sợ bản thân sẽ không kiềm chế nổi mà phát điên mất.
Đường phố xung quanh giờ đã lên đèn, bây giờ cũng không còn chuyến xe nào để trở về. Giữa lòng đường tấp nập người qua lại, hắn thật không biết mình nên đi về đâu.
Bụng kêu réo ầm ĩ nhưng hắn không muốn ăn gì, chỉ cảm thấy cổ họng thật đắng nghét.
Mệt mỏi ngồi trên ghế đá, hắn thở dài một tiếng, đành gọi điện nhờ Jisoo qua khỏi đêm nay.
Jisoo ngồi ở sofa nghe hắn kể toàn bộ câu chuyện, nhỏ cũng không có cách nào khác ngoài khuyên hai người cố gắng thêm trong mấy năm nữa, nếu có công ăn việc làm ổn định thì có thể dọn riêng ra rồi ở chung với nhau, phụ huynh thì sau đó từ từ thuyết phục cũng được. TaeHyung nghe mà chữ lọt chữ không, hắn còn không buồn đến gật đầu, chỉ mệt mỏi rồi đi vào giấc ngủ.
Hôm sau từ sáng sớm hắn đã bắt xe rồi trở về quê, cho đến lúc hì hục chạy vào nhà thì lại thấy cảnh tượng một người nằm một người khóc.
JiMin nghe thấy động thì ngẩng đầu lên, khuôn mặt tèm nhem là nước mắt. Bên cạnh là bà nội đang nằm một chỗ suy yếu, khó khăn thở dốc.
"Bà! Bà!" Hắn hoảng hốt quăng balo sang một bên, lập tức lao tới, "Bà sao vậy? Con... con đưa bà đi bệnh viện!"
"TaeTae à... không cần... đâu con..."
Bà xua tay, cố gắng nói, "Đi cũng... vô ích thôi..."
"Bà chưa đi sao biết được!? JiMinie! Phụ tớ đưa bà tới bệnh viện đi!"
TaeHyung đỏ mắt tính bế bà lên thì lại bị bà đẩy ra, bà liên tục lắc đầu rồi ho lớn.
"Hai đứa lại gần đây... bà... bà có điều muốn nói... trước khi đi..."
"Không... con không muốn nghe... không thích đâu... bà đừng như vậy..." TaeHyung nghiến răng, nước mắt tuôn trào dữ dội, cố gắng mạnh mẽ đến nhường nào thì bây giờ cũng sụp đổ cả rồi, "JiMinie, bà bị vậy từ lúc nào? Sao không gọi cho tớ? Rõ ràng hôm qua còn mạnh khỏe mà?"
"Đừng trách bé Chim... bà bị bệnh... không phải là do thằng bé... cũng đến lúc rồi con à..." Bà thì thào, đôi mắt đục ngầu như không còn mở ra được nữa, run rẩy giương đôi tay gầy đến trơ xương ôm lấy má hắn, "TaeTae của bà... TaeTae của bà..."
Đêm hôm qua khi hắn đi, bệnh tình của bà đột nhiên chuyển biến xấu, gọi bác sĩ ở đầu huyện đến cũng không thể cứu khỏi.
"Trước khi đi... bà muốn hỏi hai đứa điều này..."
TaeHyung gật đầu, cổ họng nức lên một tiếng.
"Hai đứa là một cặp... đúng chứ?..."
Cả TaeHyung và JiMin giương mắt nhìn nhau.
"Bà nội ơi, không phải đâu ạ..." JiMin khó khăn nói thì bị TaeHyung đột ngột xiết lấy bàn tay. Thay vào đó là dịu dàng gật đầu với bà.
JiMin chỉ có thể bật khóc.
"Vậy sao... thì ra đúng là vậy thật..." Bà đã nói không thành tiếng, chỉ cố gắng đặt tay hai đứa lại với nhau, TaeHyung cùng JiMin sửng sốt nhìn bà.
"Con đường này rất gian nan... bà sợ hai đứa còn quá nhỏ... không chịu thấu được lời cay nghiệt của thiên hạ... Nhưng mà dù thế nào bà cũng mong hai đứa sẽ được hạnh phúc... TaeTae à... bé Chim à..."
"Tụi con sẽ hạnh phúc." JiMin bật khóc.
"Tốt... thế là tốt... tốt rồi..."
Thời điểm mấy nhà bên cạnh chạy tới thì bà đã nhắm mắt xuôi tay, ra đi vĩnh viễn. TaeHyung cả người sụp đổ, khóc đến thê lương tuyệt vọng.
Nhưng người xung quanh nói bà thực chất đã muốn đi từ sớm, nhưng bà vẫn cố chờ đứa cháu nội duy nhất mà thôi, gặp được hắn rồi thì an tâm mà trút hơi thở cuối cùng.
Trước khi nhắm mắt, bà không lo sẽ để TaeHyung ở lại một mình trên thế gian nữa rồi, bởi vì giờ đây đã có người sẽ cùng hắn đi đến cuối quãng đời còn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com