1
(Nếu mà mọi người muốn đọc thẳng truyện chính thì đọc chap 5 luôn nha :)
15 năm trước...
-Taehuyng à, cô chú Park sẽ gửi con họ ở nhà mình 1 tháng đó, phải hòa thuận nghe chưa?
-Mẹ à, con không thích!
2 mẹ con tranh cãi giữa một tòa biệt thự.Kim Taehuyng, cậu chủ duy nhất của nhà họ Kim danh giá, hôm qua mới tròn 9 tuổi đang cãi tay đôi với mẹ mình.
-Tae à, con chỉ cần nhịn 1 tháng thôi mà, mẹ sẽ mua cho con phiên bản Lego mới nhất.
Nhắc đến Logo là mắt Taehuyng sáng ngay.Cậu rất thích Lego, thích ráp chúng lại hoặc tạo ra những thứ mới hơn, trong phòng cậu hiện đang có 21 mẫu.
-Thật chứ?Mẹ không nói dối nha!
-Ừ, mẹ hứa mà.
2 mẹ con lập thỏa thuận xong.
30 phút sau đó, gia đình Park đã tới.
-Aigoo chị Kim à, xin lỗi vì làm phiền chị nha!Nè Jimin à, chào cô đi chứ.
-Ch..ào..ạ.. Jimn nói lấp bấp. Có lẽ vì lần đầu cậu ở nhà người lạ.
-Aigoo, không có gì đâu,anh nhà và tôi cũng rất thích cháu Park đây.
Jimin lúc này nhìn nhỏ nhỏ, mềm mại như cục bông vậy.Dĩ nhiên, bà Kim vừa thấy Jimin là lại nựng liền.
-Ahh,cháu dễ thương quá,đáng yêu ghê, chả bù cho thằng con của cô.
Nghe được khen nên Jimin rất khoái, liền nở nụ cười tươi rói.Vừa cười xong thấy Taehuyng đang lườm cậu thì, bắt đầu sợ, nấc lên rồi núp sau lưng mẹ.
-Jimin à, con phải mạnh dạn lên chứ!
Thấy Jimin bị Taehuyng hù cho sợ, bà Kim liền dành ra 5 phút giáo huấn con mình, còn Jimin nhất định không xa mẹ, nên bà Park phải dỗ rất lâu.
Cuối cùng thì cũng tách ra được, ba mẹ của Jimin ra sân bay còn bà Kim thì dẫn Jimin xung quanh, Taehuyng miễn cưỡng đi theo.
-Phòng con nè, Jimin!
Jimin vừa nghe phòng mình thì bay vào, nằm ường ra đấy.Không biết từ lúc nào Jimin ngủ rất ngon lành, bà Kim thấy vậy thì lấy máy chụp hình ra, lưu lại khoản khắc.Đó giờ bà Kim nghe Park Jimin là đệ nhất dễ thương, nhưng không ngờ tới lúc ngủ cũng dễ thương tới vậy.
Taehuyng chỉ biết nhìn mẹ mình, ngán ngẩm.Taehuyng biết mẹ mình bị cuồng Park Jimin, nhưng không ngờ cuồng tới nỗi quên sự hiện diện của Taehuyng.
2 người nhẹ nhàng rời đi , để cho Jimin ngủ.
Taehuyng ngồi lắp Lego của mình trong khi bà Kim thì ngồi coi mấy bức ảnh của Jimin.
-Tae, con nhìn nè, lúc Jimin ngủ như một con mèo vậy.
-Hôooo
Taehuyng cũng không ngờ lúc Jimin ngủ thật sự giống mèo con đến vậy.
2 tiếng sau, mèo con Jimin đã tỉnh.
Cậu mò đường xuống sảnh chính.
-Mẹ..m..ẹ? Jimin gọi mẹ mình trong vô vọng.
1 người hầu thấy vậy bèn bảo Jimin mẹ cậu đi rồi, Jimin nghe vậy liền khóc đòi mẹ cho bằng được.Taehuyng đi ngang qua thấy vậy bèn nghĩ..
*Con trai gì mít ướt thế*
Taehuyng là chúa ghét ai mít ướt, cậu lạnh lùng nhìn Jimin, bảo
-Ngốc, mẹ đi rồi có muốn cũng phải chờ 1 tháng đi, con trai mà khóc lóc cái gì?
Jimin nghe vậy khóc lớn hơn, không ngờ lại có con người phũ tới thế.Bà Kim thấy vậy bèn kí đầu Taehuyng.
-Thằng ngốc này, mẹ bảo như thế nào?Em nó còn nhỏ, phải nhẹ nhàng chứ!
-Em ư?Nó bằng tuổi con mà!
-Ai bảo, nó nhỏ hơn con 1 năm đấy.
-Thật..á?
Taehuyng nghe như vậy bèn cảm thấy hơi có lỗi...Liền móc trong túi ra 1 cục kẹo bỏ vào tay Jimin.
-Nè, Huyng xin lỗi, cho đó, ăn đi.
Taehuyng không nhìn đưa cho Jimin viên kẹo đó, Jimin cầm rồi ăn ngon lành, bà Kim biết Jimin đói nên kêu người đem cho cậu đồ ăn.Cả nhà cùng đi xuống bàn ăn,Jimin nắm tay Taehuyng đi xuống cầu thang, Taehuyng cảm giác có cái gì ghị tay mình thì nhìn lại.
-Làm gì đó? Taehuyng hỏi.
-Sợ...
Hồi nhỏ, Jimin 1 lần tự đi mà té cầu thang, khiến cậu gãy chân, nên cứ mỗi lần đi lên xuống là phải có người nắm.
Taehuyng không nói nhiều, mặc cho Jimin nắm.Taehuyng có thể cảm nhận được Jimin đang run rất nhiều, mỗi một bước chân của cậu thật nặng nề.Lúc này Taehuyng mới quay lại, nắm 2 bàn tay của Jimin, dìu cậu xuống từ từ.
Jimin cảm giác có sự an tâm kì lạ nơi Taehuyng, bước chân của cậu cũng nhẹ nhàng hơn.
(Bà Kim lúc này lại chụp hình)
Bước xuống hết cái cầu thang, Taehuyng mới bảo.
-Nè,ngốc.Sau này em muốn lên xuống cầu thang thì kêu huyng, huyng sẽ dìu em đi.
Jimin gật đầu lia lịa,mắt cậu hơi ướt do chắc sắp khóc nữa.
-Không khóc, huyng thương.
Taehuyng xoa đầu Jimin, cho dù lạnh lùng cỡ nào thì Taehuyng cũng biết Jimin phải trải qua thời gian khó khăn khi mẹ không ở đây.
Bà Kim tự hào nhìn con mình.
*Nó lớn thật rồi* bà nghĩ.
3 người ngồi vào bàn ăn, Jimin bắt ghế ngồi kế Taehuyng, bà Kim thì ngồi đối diện, Jimin cũng làm quen nơi này chút, nên cũng vui vẻ ăn cơm.Cả nhà ăn được 20 phút thì ông Kim về.
-Bà à, tôi về rồi.Ủa?Ai đây?
Ông Kim thấy có một đứa nhỏ ngơ ngác nhìn mình.
-À thì ra là Park Jimin đấy à.Cháu khỏe không, ta nhớ lần cuối gặp cháu là 3 năm trước đấy!
Ông Kim lại gần Jimin, đưa cho cậu cây kem.Jimin thấy đồ ngọt liền bay vô cầm lấy, không thèm ăn bữa chính nữa. Bà Kim thấy vậy bèn la.
-Ông này, dạy nó hư sao?Tại sao cho nó ăn kem trước.
Taehuyng thì chả để ý mấy, vẫn cắm đầu ăn cơm, bất chợt cảm thấy có ai lây mình.
-Huyng...ă..n..đ..i.
Jimin bẻ đôi cây kem và đương nhiên nó không đều.7-3, cậu đưa phần nhiều hơn cho Taehuyng còn cậu giữ lại 3 phần.Taehuyng thấy vậy thì từ chối.
-Anh không muốn ăn kem, em ăn đi.
Jimin nghe lời mời bị từ chối thì bắt đầu mếu, khóc nấc lên.Ông bà Kim thấy vậy bèn vỗ Jimin.
-Jiminie à, hay để cô chú ăn cho nha?Coi như thay mặt thằng nhóc nhà cô nhận cho.
-Hức..Taehuyng..huyng..cơ..hức.
Jimin không chịu, nằng nặc đòi Taehuyng cho bằng được.Taehuyng thấy Jimin khóc như vậy thì bối rối, thường cậu sẽ mặc kệ nhưng trên người Jimin toát ra 1 thứ kêu Taehuyng vỗ cho bằng được.
-Rồi rồi, anh ăn nè, mệt quá!
Taehuyng giựt lấy cây kem, ăn hết trong 1 lần, người cậu lạnh buốt.Thấy Taehuyng ăn hết thì Jimin mới hết khóc, bèn nở ra một nụ cười làm tỏa sáng nguyên căn nhà.(ChimChim lật mặt nhanh thật).
Bùm bụp...bụp..
Không hiểu tại sao, tim của Taehuyng lại mất đi 1 nhịp, tại sao anh lại rối loạn trước Jimin chứ?
*Không phải chứ?Chắc không phải tim mình đập nhanh đâu, chắc do ăn kem* Taehuyng tự dối lòng mình...
Taehuyng nhìn Jimin, lúc này Jimin đang ngậm cây kem ngon lành.
*Thằng nhóc này, hôm nay nó làm cho mình cảm giác thật kì lạ*
Taehuyng không nói gì, chỉ ngắm Jimin ăn, ngồi nghĩ.
Còn bà Kim thì lưu lại mọi khoảng khắc từ nãy đến giờ.
Hết chap 1.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com