Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

I.

ánh bình minh xuyên qua cánh cửa sổ mang theo chút hương hoa của loài linh lan dịu nhẹ, làn gió thoảng qua làm lay động những nụ hoa chuông e ấp, những lọn tóc đen loà xoà che đi gương mặt của người nằm trên giường. các tia nắng yếu ớt đầu tiên chiếu sáng một góc căn phòng, tựa vào chiếc đồng hồ đặt trên bàn đang chăm chỉ đếm từng giờ từng phút.

vị quản gia gõ vào cánh cửa gỗ xoài vài lần nhưng không nghe thấy hồi âm đáp lại. khi chắc chắn rằng người vẫn còn đang say giấc, hắn mới yên tâm nhẹ nhàng bước vào bên trong. đặt khay trà ấm nóng xuống chiếc bàn gần đó, vị quản gia ôn nhu quỳ một gối cạnh giường, ngắm nhìn cậu chủ của mình với hơi thở đều đều cùng gương mặt thập phần đáng yêu.

hắn đưa tay chạm vào bờ môi căng mọng hồng hào và xinh đẹp, ánh mắt đắm đuối nhìn người kia không rời lấy một giây. vốn dĩ ý định ban đầu của vị quản gia là gọi bá tước dậy, nhưng ngay lúc này đây hắn lại không muốn làm thế. chẳng hiểu sao hắn muốn được ngắm con người này lâu hơn.

đột nhiên, vị quản gia cảm nhận được một nòng súng ngắn lạnh lẽo đang yên vị trên trán của mình. hắn không bất ngờ, chậm rãi giương mắt nhìn lên người đang nắm chặt khẩu súng trên tay và cười khẩy một cái. viên đạn bên trong nó có thể bắn ra, nhưng cũng không đủ để giết được hắn.

"chào buổi sáng, cậu chủ." - vị quản gia điềm đạm rót vào ly trà thứ chất lỏng màu nâu hạt dẻ sóng sánh, đưa nó đến cho bá tước. jimin thu hồi khẩu súng của mình và đặt nó trở lại dưới lớp gối êm ái - nơi mà nó luôn luôn được thuộc về.

một tách trà mật ong ấm nóng đối với jimin luôn là khởi đầu tốt đẹp dành cho một buổi sáng. quý tộc nước anh thường bắt đầu ngày mới bằng một ly sâm panh và một điếu thuốc, jimin hoàn toàn có thể làm những chuyện đó, nhưng cậu lại không muốn như vậy. cậu thích sự đơn giản, mộc mạc, không quá cầu kỳ, cũng đừng quá phô trương. jimin thích những chiều dạo chơi bên sông thames xanh mát, dòng nước hiền hoà tươi đẹp chảy dài tưởng chừng như vô tận. jimin thích những tối muộn ngồi trên sân thượng của toà biệt thự, ngắm nhìn thủ đô lên đèn huyền ảo và dòng người tấp nập vội vã qua đi.

vị quản gia đã chuẩn bị sẵn một bồn nước tắm hương hoa hồng đợi cậu và giúp jimin chọn ra một bộ đồ phù hợp với ngày hôm nay. công việc của một quản gia phải luôn như vậy, thế nên đừng ý kiến, cũng đừng nghĩ cậu là đồ vô tích sự. mặt khác, park jimin là một vị bá tước trẻ mười sáu tuổi, điều hành một công ty sản xuất đồ chơi cho trẻ em nổi tiếng ở london. ngoài ra, gia tộc park từ xưa đến nay luôn trung thành với nữ hoàng, họ sẵn sàng trợ giúp bệ hạ đạt được những điều mà người mong muốn. giới quý tộc gọi họ là "chó săn của nữ hoàng," bởi họ sẽ cắn bất kì ai dám cản đường người đàn bà cao quý ấy.

jimin nhanh chóng kết thúc bữa sáng đơn giản bằng một dĩa bánh pancakes kèm dâu tây và măm xôi. đoạn, cậu đến thư phòng của mình, ngồi trên chiếc ghế quyền lực mà trước đây cha park đã từng ngồi để giải quyết công việc. vị quản gia đem tới cho jimin những xấp giấy tờ cao quá đầu và nhẹ nhàng đặt nó lên bàn, cậu chán nản nhìn nó, đôi mắt dường như miễn cưỡng nhướn lên cầm tờ giấy đầu tiên.

bá tước park là ông chủ của một hãng đồ chơi trẻ em nổi tiếng ở nước anh, những mặt hàng mà công ty sản xuất đều rất đa dạng và kích thích trí tò mò của mọi đứa trẻ. trong suốt ba năm qua, cổ phiếu của công ty chưa từng giảm sút, những năm gần đây còn có dấu hiệu tăng vượt bậc. có lẽ vì bá tước chỉ mới mười sáu tuổi, vẫn còn trong giai đoạn phát triển nên việc tiếp cận khách hàng là trẻ em đối với cậu cực kì dễ dàng. jimin chưa từng dựa dẫm vào tài sản kết xù sẵn có mà cha cậu đã để lại, cậu hoàn toàn tự mình xây dựng nên cái công ty đã đem lại lợi nhuận to lớn này. khiến giới quý tộc phải ngã mũ thán phục và được nữ hoàng trọng dụng hơn bất kì ai khác.

jimin khẽ ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu để ngắm nhìn người đàn ông mặc âu phục đuôi tôm đang đứng bên cạnh cửa. nói hắn là quản gia của cậu cũng đúng thôi, vì trên danh nghĩa hắn là như vậy. nhưng thật chất, cái gã lịch lãm ấy thậm chí còn chẳng phải là một con người.

đừng trông mặt mà bắt hình dong, hắn có lẽ bình thường đấy, chỉ là một người đàn ông thanh tú với đôi mắt màu hổ phách sắc bén. nhưng jimin biết cái vẻ ngoài hào nhoáng ấy cũng chỉ là một vỏ bọc không hơn không kém. trên thực tế, hắn ta là một ác quỷ.

jimin đã có một khế ước với hắn ba năm trước, khi cậu hãy còn là một thằng nhóc mười ba tuổi đánh mất tất cả vào cái ngày sinh nhật chết tiệt của nó. hắn giúp jimin đạt được mục đích của mình, đổi lại, hắn sẽ lấy đi linh hồn cậu, và jimin đã chấp thuận chuyện đó. dấu ấn trên con mắt trái của cậu, giờ đây đã được giấu phía sau một miếng vải che, chính là thứ mà tên ác quỷ kia đã để lại trên người jimin, ngầm ý rằng cậu thuộc quyền sở hữu của hắn và chỉ riêng hắn. ngược lại, hắn cũng có một dấu ấn của chính mình trên mu bàn tay phải, được che lại bằng một lớp găng tay trắng.

jimin đặt tên hắn là taehyung, kim taehyung. hắn cũng có một cái tên riêng cho mình, nhưng hắn thích cậu gọi hắn một cách tuỳ ý. jimin là một người kiêu ngạo, thẳng thắn, khó chiều và rất dễ nổi nóng, cậu thường bày trò chọc phá taehyung khi hắn làm việc chỉ bởi vì cậu đang cảm thấy chán. có lần jimin cố tình làm đổ trà nóng lên người taehyung và bắt hắn phải cởi áo ra ngay trước mặt cậu. tất nhiên, một quản gia thì không thể cãi lại lời của cậu chủ mình, nhưng khi taehyung chỉ vừa động đến cái cúc cuối cùng thì jimin lại che mặt đi và bảo hắn về phòng thay bộ đồ mới.

bá tước là một người tính tình rất thất thường. ban đầu còn hùng hổ bắt hắn cởi áo ra, lúc sau lại đỏ mặt không dám nhìn và đuổi hắn đi. nhưng taehyung sẽ không phàn nàn đâu, vì hắn thấy hành động này có chút...đáng yêu.

bỗng, những tiếng gõ nhẹ nhàng lên cánh cửa kéo sự chú ý của taehyung và jimin. hắn mở hé cửa ra để xem, trao đổi đôi chút với người đứng bên ngoài và đón nhận thứ gì đó mà người kia vừa mang tới. đoạn, taehyung bước đến bàn bá tước cùng một cái khay bạc, bên trên là một lá thư được đóng con dấu hoàng gia màu đỏ, một con dao để cắt lớp sáp bên ngoài bức thư và một cây viết đen đính kim cương trên đầu bút.

jimin cẩn thận cầm lấy nó, cắt bỏ lớp sáp đỏ phía bên ngoài và luồn tay vào bên trong, mở nhẹ nhàng một mảnh giấy đang được gấp đôi và chăm chú đọc nó, hàng lông mày bỗng chốc đanh lại khi ánh mắt liếc qua từng con chữ nhảy múa.

nét chữ này, cái mộc hoàng gia này, chỉ có thể là lá thư mà nữ hoàng trực tiếp gửi đến cho cậu. jimin rất ít khi nhận được thư của người, "chó săn của nữ hoàng" sẽ được triệu tập chỉ khi trong những tình huống khẩn cấp, cần có sự can thiệp ngầm đến từ giới quý tộc.

nữ hoàng muốn jimin đến tìm gặp một gã quý tộc anh quốc, sống ở phía bắc london và hỏi gã về tung tích của một người trung quốc tên li xuanjin. được biết, gã người châu á này đã lừa lấy cắp một khoản tiền lớn từ ngân sách của hoàng gia và đang ẩn nấp ở đâu đó. cảnh vệ đã xác nhận rằng gã chưa rời khỏi anh quốc, nhưng không thể chắc chắn rằng gã sẽ ở lại đây đến bao lâu. jimin đứng dậy khỏi chiếc ghế của mình, để lại bức thư của nữ hoàng và rời thư phòng. cậu đợi taehyung đem đến cho mình một chiếc gậy màu đen tuyền với kiểu dáng thon thả (không phải gậy chống lưng đâu, đây chỉ là thời trang của quý tộc nước anh thôi chứ jimin chưa có già), chiếc áo khoác đi đường rộng lớn khiến jimin trông nhỏ bé hẳn cùng một chiếc mũ rộng vành che đi đôi mắt cậu.

"đi nào, taehyung. tới giờ trình diễn rồi." - jimin ngoái lại nhìn vị quản gia đang theo sau và dõng dạc nói. câu thoại mà bất cứ một người trưởng đoàn nào cũng sẽ nói với đoàn diễu hành của mình.

nếu nữ hoàng đã cất công tìm đến bá tước park jimin thì cậu nhất định sẽ không để người phải bẽ mặt đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com