Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

V.

"taehyung, nhìn kìa."

jimin trong bộ đồ thuỷ thủ mà các cô hầu đã đặc biệt chuẩn bị cho cậu chủ mình, nắm lấy vạt áo đen của vị quản gia và thành công kéo được sự chú ý của hắn. cậu đưa những ngón tay bé xinh hướng về phía một quán cafe gần cảng biển london, nơi vừa bước ra là một người đàn ông râu quai nón, mặc bộ âu phục sang trọng và một ly latte nóng hổi cầm trên tay. taehyung ngước mắt nhìn và ngay lập tức nhận ra ông ta.

người mà họ đã cật lực truy tìm suốt ngày hôm qua, li xuanjin.

"bám sát theo hắn." - jimin thì thầm ra lệnh. nét mặt cậu đanh lại thể hiện sự nghiêm túc nhưng bộ đồ cậu mặc lại hoàn toàn trái ngược với thần thái lạnh lùng ấy.

taehyung thề rằng hắn đã không rời mắt khỏi jimin trong suốt quãng thời gian cả hai ngồi trên xe ngựa để đến được cảng. tại sao lại không chứ? khi cậu trong bộ đồ ấy thật sự rất đáng yêu và khiến người khác muốn cưng nựng.

cả hai theo dõi li xuanjin cho đến tận lúc con tàu căng buồm, khởi hành chuyến đi hàng hải tới miền đất pháp xinh đẹp. jimin cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, hối hận vì đã ăn hết một dĩa pancake buổi sáng bởi cậu giờ đây chỉ muốn nôn hết ra cho nhẹ bụng. cả cơ thể cậu chao đảo theo con thuyền đang rẽ sóng, tưởng chừng như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào nếu taehyung không đứng kề bên để đỡ cậu lại. đoán đúng rồi, jimin bị say sóng. cậu không thường xuyên đi thuyền, lần cuối cùng jimin đi là cùng với cha của mình.

"cậu chủ, người ổn chứ?"

"không ổn, không ổn một chút nào." - jimin yếu ớt nói, tay bụm chặt lấy miệng ngăn cho cơn buồn nôn thoát ra.

"người có muốn về phòng không, cậu chủ nhỏ?"

hỏi là hỏi thế thôi chứ taehyung đã nâng jimin lên và đặt đầu cậu tựa vào lòng ngực hắn. jimin chẳng còn hơi đâu để ngăn cản vị quản gia của mình nữa, cứ thế nằm yên trong vòng tay của taehyung mà để mặc hắn bế trở về phòng. miệng cậu chỉ kịp lẩm bẩm vài tiếng: "để mắt tới li xuanjin." khiến taehyung không tự chủ được mà bật cười. bá tước nhỏ dù có thế nào cũng không quên nhiệm vụ và lòng trung thành đối với nữ hoàng, đôi lúc hắn nhìn thấy ở jimin những nét đáng yêu và hồn nhiên của cái tuổi mười sáu, cũng chỉ vì những kí ức nhơ nhuốc xưa kia đã khiến cậu khép mình lại.

taehyung trước đây là một tên ác quỷ cấp cao ngạo mạn, kiêu hãnh, thẳng thừng tuyên bố sẽ không phục tùng trước bất kì một con người ngu xuẩn nào dù linh hồn họ đáng giá bao nhiêu. giờ thì nhìn hắn xem? như đang tự tát lấy bản thân trong quá khứ một cú giáng trời vậy.

taehyung chưa bao giờ quá khao khát linh hồn của jimin dù hắn biết rằng linh hồn cậu rất đáng giá. thành thật mà nói, hắn chịu phục tùng jimin chỉ bởi vì...ừm...hắn thích thế. là một ác quỷ thông minh đấy nhưng đôi khi taehyung cũng có những hành động mà hắn thậm chí còn chẳng hiểu nổi bản thân đã nghĩ gì, lập khế ước với park jimin chính là một ví dụ điển hình.

nhưng hắn chưa bao giờ xem nó như một sai lầm cả.

taehyung để đầu jimin tựa vào thành giường nghỉ ngơi, còn mình tiến tới chiếc cặp đen đặt trên bàn lấy thuốc cho cậu. vốn dĩ trước khi đi hắn lường trước được tình huống tồi tệ này, nên đã bỏ sẵn vào trong cặp những liều chống say sóng. đợi jimin uống xong thuốc của mình, hắn đưa cho cậu thêm một ly nước mát nữa và trở lại chiếc cặp để bỏ liều còn lại vào bên trong. khi đang làm thế, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên liên hồi khiến cả hai nhất thời khựng lại. taehyung bước tới mở hé cánh cửa, gương mặt nhăn nhó tự hỏi ai lại cả gan làm phiền bá tước của hắn vào ngay lúc này. một lực đẩy bất ngờ từ bên ngoài khiến cánh cửa mở toang ra, taehyung đã suýt mất thăng bằng nếu hắn không kịp thời phản ứng.

"bá tước, trông ngài kìa. say sóng sao?"

phải rồi, còn ai khác ngoài jung hoseok nữa chứ? người duy nhất có thể làm phiền bá tước mà không sợ cậu đem lên bàn chém đầu.

"hoseok..? ngươi làm gì ở đây?" - jimin ngẩng đầu lên từ chiếc giường của mình, đôi mắt mở to bối rối và yếu ớt.

"tôi là khách được mời đến dự tiệc trên con tàu này. bá tước thấy tôi mặc đồ như thế nào?"

hắn hí hửng xoay một vòng trong bộ âu phục sang trọng và sạch sẽ của mình, khác hẳn với bộ dạng của một jung hoseok bết bát của mọi khi.

hơn nữa, làm sao hắn biết đây là phòng cậu?

"ngài đến để bắt li xuanjin sao, bá tước?"

"ngươi biết rõ là thế mà." - jimin chán chường ngã đầu trở lại xuống thành giường. tệ rồi đây.

"tôi nghe nói rằng hắn ta sẽ đến dự bữa tiệc vào tối hôm nay."

bá tước nghe thấy thế liền lập tức bật dậy và ngước mắt lên nhìn hoseok - người từ nãy đến giờ vẫn mang theo một nét cười ẩn ý trên gương mặt.

"bữa tiệc là do ai tổ chức?"

"công tước kim seokjin, tôi tin rằng bá tước đã từng nghe qua danh ngài ấy rồi." - hoseok nháy mắt.

lãng tử đẹp trai nhất xứ sở sương mù này với biết bao nhiêu cô gái đổ rạp dưới chân chàng, kim seokjin. là người nắm giữ địa vị cao nhất trong tầng lớp quý tộc nước anh, tất nhiên gia thế của seokjin là hoàn toàn không thể đùa được. jimin chưa từng trực tiếp gặp anh, nhưng qua lời kể của những quý tộc khác, dường như anh là người vô cùng thân thiện và tốt bụng. seokjin có cho riêng mình một tổ chức từ thiện giúp đỡ những con người có hoàn cảnh kém may mắn hơn anh. anh chính là hình mẫu đàn ông mà các cô gái hằng ngày mơ mộng và theo đuổi.

"bảy giờ tối hôm nay, đừng đến muộn." - hoseok nhắc nhở lần cuối trước khi quay đi để trở về phòng của mình. hắn tới đây cốt yếu chỉ để khoe bộ âu phục mình mới mua với jimin mà thôi.

"khoan đã, còn thư mời thì sao?"

"tất cả mọi người trên thuyền đều được tham gia, chắc chắn li xuanjin sẽ ở đó."
-:-
jimin đến sớm hơn bảy giờ chỉ vì cậu nôn nao muốn được gặp công tước kim seokjin. còn có một người họ kim khác luôn đi theo sau cậu, nhưng mang một vẻ mặt không thể nào muốn giết người hơn. taehyung bất giác rất khó chịu khi nghĩ đến việc cậu chủ của mình chú ý một người đàn ông khác, lại còn là một công tước vô cùng quyền quý.

hơn hết, hắn cảm thấy cơ thể mình đang dần trở nên yếu đi, đôi khi nhịp tim đập không ổn định đến mức khó hiểu. trong lúc đang giúp cậu chủ sửa soạn, hắn đột nhiên quay mặt đi và ho lên vài tiếng khiến cả hắn lẫn jimin đều bất ngờ.

bởi taehyung là một ác quỷ, hắn có một sức khoẻ tuyệt đối và gần như miễn nhiễm với tất cả loại bệnh.

"thứ lỗi cho tôi, cậu chủ."

taehyung tiếp tục đưa tay che miệng, cố gắng át đi những tiếng ho trong khi jimin ngạc nhiên tròn mắt nhìn hắn. cậu đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt thanh tú của tên ác quỷ kia, bắt hắn phải nhìn thẳng vào mắt mình và trầm giọng hỏi.

"taehyung, ngươi vừa...ho sao?"

lần đầu tiên trong suốt ba năm, taehyung nhận thấy một tia lo lắng ánh lên trong đôi mắt xinh đẹp của jimin.

"cậu chủ, tôi đã chỉnh xong cổ áo cho người rồi. chúng ta cùng đi nhé?"

hắn nhanh chóng thay đổi chủ đề và jimin cũng không muốn đào quá sâu vào chuyện ấy. cả hai rời khỏi phòng ngay lúc hoseok với bộ âu phục hắn mặc ban sáng bước ra. mắt hắn như sáng lên khi bất chợt thấy jimin và đòi đi chung với cậu.

"bá tước, ngài có vẻ hứng thú với bữa tiệc này hơn là tôi nghĩ?" - hoseok trêu chọc, đưa tay lên xoa đầu người nhỏ hơn.

"câm miệng đi, hoseok. và bỏ cái tay của ngươi ra khỏi ta."

"có phải là vì công tước kim seokjin không?"

bị hoseok nói trúng tim đen, jimin dời ánh mắt sang nơi khác với hai vệt hồng trên gò má mềm mại. taehyung nhận ra những hành động ngại ngùng ấy của cậu chủ mình, tim hắn đột nhiên trùng xuống, tự cho rằng lời nói của hoseok về jimin là hoàn toàn đúng. rằng cậu đến vì kim seokjin, chứ không phải theo kế hoạch ban đầu là bắt sống li xuanjin.

taehyung chưa từng nghĩ một ác quỷ cao thượng như hắn cũng phải trải qua loại cảm giác ngu ngốc này.
-:-
"nếu tôi không lầm thì đây chính là bá tước park jimin mà mọi người luôn ca tụng?"

đằng sau jimin vang lên một giọng nói, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là công tước kim seokjin vừa chủ động chào hỏi cậu. jimin không tài nào giấu được sự phấn khởi của mình, cậu vui mừng đưa tay ra bắt lấy tay anh và điểm xuyến thêm một nụ cười tươi rói xinh đẹp.

"công tước, chúc mừng sinh nhật ngài!"

chàng lãng tử mỉm cười rạng rỡ trông càng thêm hiền hoà và anh tuấn, không lạ gì khi anh chính là người được rất nhiều cô gái mến mộ. vô số quý tộc muốn anh đính hôn với con gái mình, nhưng seokjin một mực từ chối bởi anh nói rằng mình không muốn bị ràng buộc trong hôn nhân. đến giờ vẫn chưa có người phụ nữ nào đến bên anh được, không vì gì cả, chỉ là seokjin thích sự tự do hơn mà thôi.

hoặc đơn giản hơn mà nói thì anh không có hứng thú với phụ nữ, điều này jimin hoàn toàn thấu hiểu thôi bởi cậu cũng như vậy. biết làm sao được, khi jimin đã lỡ đem lòng yêu thương chính tên ác quỷ mà sau này sẽ nuốt chửng linh hồn cậu?

"làm ơn, xin hãy để dành lời chúc ấy cho bữa tiệc sắp diễn ra."

jimin tiếc nuối tạm biệt kim seokjin vì anh phải rời đi chuẩn bị một số thứ cho bữa tiệc sinh nhật của mình, cậu lập tức cất đi nét mặt vui tươi, trở về hình tượng của một bá tước lạnh lùng thường ngày. jimin lùi lại phía sau đôi bước cho đến khi tấm lưng mình chạm vào lòng ngực taehyung, hắn hiểu ý cúi thấp đầu, đưa tai ghé sát vào miệng cậu nghe cậu thì thầm.

"tìm li xuanjin đi."

"hướng tây bắc, thưa cậu chủ." - rất nhanh chóng sau đó, taehyung đáp lại cậu.

"nào nào, bá tước. cứ tận hưởng quãng thời gian này đi. li xuanjin có thể tính sau cũng được mà?"

hoseok bất ngờ chen vào giữa hai người và hắng giọng nói, jimin đang trong tâm tình tốt nên chẳng muốn cãi nhau với người này, chỉ quắc mắt lên nhìn hắn giây lát rồi rời đi. đột nhiên, gương mặt cậu đập vào tấm lưng của một người đàn ông khiến jimin suýt mất thăng bằng mà ngã xuống. taehyung nhanh chóng chạy tới khi người nọ quay đầu, đôi mắt cả hai vô tình chạm nhau khiến hắn bất chợt khựng lại.

"jungkook?"

"anh đấy à, v?"

jimin khó hiểu ngước mắt lên nhìn người mà cậu vừa đụng phải, đó là một nam nhân vận âu phục sang trọng với gương mặt thanh tao đẹp đẽ. giọng nói khá trầm và đôi mắt hơi ngã về tím khiến jimin vô tình nhớ tới bộ đầm tím than mà cậu mặc hôm nọ. jimin lắc mạnh đầu, vẫn là nên quên nó đi thì hơn.

cả hai nhìn nhau kinh ngạc rất lâu trước khi taehyung đột nhiên ho lên vài tiếng và quay mặt đi, jimin lo lắng nhìn theo hắn trong khi nam nhân nọ nghiêng đầu nhíu mày.

"taehyung, ngươi ổn chứ?" - cậu nhón chân, tay áp lên má hắn ân cần hỏi.

jungkook đến giờ mới chú ý tới con người nhỏ hơn vừa đụng trúng mình, ánh mắt cậu liền sáng lên như vừa tìm thấy một viên ngọc quý. bỗng nhiên, mọi thắc mắc như được giải đáp hoàn toàn trong đầu jungkook và cậu dần hiểu ra tại sao taehyung lại hạ mình phục tùng cho một con người, điều mà trước đây hắn luôn bác bỏ.

vì jungkook cũng là ác quỷ, và cậu nhận thấy ở jimin một linh hồn vô cùng quý giá, khêu gợi sự khao khát muốn chinh phục của bất kì một kẻ săn linh hồn nào, kể cả jungkook.

"bá tước, hắn ta đang rời đi." - taehyung nhắc khéo jimin và hướng mắt về phía tây bắc. li xuanjin vừa bước khỏi căn phòng cùng một vài ông khách sang trọng, trên tay là một chiếc vali mà cậu khá chắc rằng nó đựng ba triệu bảng anh ở bên trong.

cậu không biết gã ta định làm gì với số tiền khổng lồ ấy, nhưng nó đáng ra nên được nằm nguyên vẹn trong ngân sách của hoàng gia.

"thứ lỗi vì sự bất lịch sự của tôi, thưa quý ngài. nhưng tôi đang có chuyện cần phải đi ngay và tôi sẽ đền đáp cho ngài sau."

không đợi câu trả lời từ jungkook, jimin đã lách người qua cậu và hoà lẫn vào đám đông chạy về hướng tây bắc. tệ thật, cậu còn chẳng có cơ hội để chào tạm biệt công tước kim seokjin. taehyung nhanh chóng đuổi theo bá tước của mình. trước khi rời đi, ánh mắt hắn và jungkook lại vô tình chạm nhau. người mang nặng những tâm tư không thể giải đáp. người lại thờ ơ muốn gạt bỏ nó đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com