Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chữa bệnh

Hôm nay là chủ nhật Park Jimin không đi học. Có điều chiều nay cậu phải gặp bác sĩ tâm lý của mình. Khi tới đó Jimin sẽ kể hết những thứ tồi tệ này để giải tỏa cảm xúc mới được, cậu tin bác sĩ Kim sẽ giúp cậu. Về cơ bản, Jimin đã có bốn buổi gặp mặt trị liệu với vị bác sĩ này. Cậu cảm thấy may mắn vì bác sĩ hiện tại không chỉ là một người chữa bệnh cho cậu mà còn giống như một người anh trai ấm áp có thể lắng nghe, cho cậu lời khuyên một cách chân thành, thật sự thân thiết như bạn bè nhiều năm chứ không có khoảng cách giữa bệnh nhân và bác sĩ.

"Anh Jin em tới rồi đây!" - Park Jimin chạy lại kéo ghế ngồi xuống trước mặt Jin cười mỉm cất lời chào.

Bác sĩ tâm lý trị liệu cho cậu là Kim Seokjin - một người con trai 29 tuổi. Có lẽ tốt nghiệp thạc sĩ từ Mỹ về nên anh khá thoải mái trong việc giao tiếp hay kết thân với ai đó một cách dễ dàng. Trong ấn tượng của cậu, vị bác sĩ Kim này không hề xem cậu là bệnh nhân còn mình là người chữa trị mà anh luôn thoải mái chia sẻ với Jimin những vấn đề gần gũi, đó là lí do Park Jimin có thể tin tưởng mở lòng với anh hơn cả chính ba mẹ của mình. Mối quan hệ giữa hai người vượt qua cả gia đình bình thường dù mới gặp nhau không lâu.

"Chào em, hôm nay sao lại tới sớm thế...Hơn hẳn 30' so với giờ khám nè!" - Kim Seokjin cười lại với cậu rồi ngạc nhiên giơ đồng hồ trên tay ra, vừa xem vừa cảm thán hỏi.

Mắt Park Jimin chùng xuống khi trên môi vẫn còn nụ cười nhạt. Các ngón tay đan vào nhau ấp úng:

"Em... Có một chuyện muốn hỏi anh"

Kim Seokjin nhẹ nhàng đóng cái laptop lại, kéo ghế cho phù hợp rồi chọn tư thế thoải mái để đối diện với câu chuyện của Jimin. Luôn là thái độ điềm tĩnh, không phán xét, không tra hỏi, Kim Seokjin hoàn toàn nhập vai vào một người nghe, điều đó làm Park Jimin cũng thả lỏng mà nhập vai vào người kể chứ không đứng ở góc nhìn đơn thuần của cậu nữa.

"Em cảm thấy thế nào?" - Kim Seokjin khẽ đẩy cốc nước ấm tới Jimin, đưa tay ra dấu cậu cứ tự nhiên uống nó rồi bình tĩnh nói.

"Em không biết nữa!" - Park Jimin ủ rũ trả lời sau khi kể hết câu chuyện và tâm trạng của cậu suốt gần một tiếng đồng hồ cho Jin nghe.

"Anh hiểu rồi, nếu vậy em thử đưa nó về dạng câu trả lời những câu hỏi này xem sao ha"

Kim Seokjin nén xuống tiếng thở dài từ vị trí của người nghe câu chuyện như độc giả chứ không phải là một người bác sĩ, gương mặt chỉ giữ biểu cảm hài hòa không lộ ra tí cảm xúc hay đánh giá về câu chuyện từ tốn hỏi Jimin. Park Jimin mím môi gật đầu lắng nghe.

"Em có sợ hắn không?"

"Không! Em ghét hắn, em hận hắn" - Park Jimin lập tức đáp, mặc kệ lúc trả lời câu này có biểu cảm khác biết bao nhiêu so với biểu hiện rụt rè của cậu ban nãy.

Kim Seokjin gật gù nhìn thẳng mắt cậu trong khi tay viết lia lịa gì đó lên tờ giấy trong tay.

"Em ghét đến cỡ nào? Em có muốn hắn chết không hay nhẹ hơn là bị gì đó, hoặc chỉ muốn làm hại hắn một chút... xem như trả thù?"

Kim Seokjin bình tĩnh đưa ra câu hỏi hệt như một người bạn gợi ý xem bạn mình sẽ chọn ăn món nào lúc đi ăn vậy.

"Không hẳn, đôi lúc em ước hắn chết đi hoặc biến mất nhưng em không muốn giết hắn. Nếu em ra tay làm gì hắn thì sẽ làm hắn bị thương thôi"

"Tức là em muốn hắn chết nhưng không muốn ra tay, còn nếu ra tay trên người hắn thì chỉ làm bị thương cảnh cáo thôi đúng chứ?"

"Có thể nói là vậy ạ!"

"Tại sao em được quyền ra tay nhưng không giết hắn"

"Em thấy chưa tới mức phải giết chết người"

"Nhưng em cũng muốn hắn chết mà?"

"Nhưng đó làm phạm pháp! Không đáng bị em làm vậy..."

"Không đáng để em ra tay phạm tội hay không đáng chết?"

"Không thể bị em giết chết nhưng hắn phải chết, bằng một cách nào đó!"

"Tóm lại hắn chết nhưng cho em cơ hội thì không phải em giết hắn"

"Nếu em không giết hắn khi có cơ hội thì mắc gì hắn chết cơ chứ?" - Kim Seokjin kiên nhẫn hỏi.

"Jimin lặp lại giúp anh, theo em hắn có đáng chết không?"

"Có"

"Em có muốn làm gì đó để trả thù không?"

"Cực kỳ muốn, tất nhiên có ạ"

"Em sẽ ra tay giết hắn không?"

"Không"

"Hắn có đáng bị chết dưới tay em không?"

"Không!"

...

Bầu không khí đột ngột im bặt, Park Jimin tỉnh táo nhận ra điều khác lạ với những câu hỏi vừa rồi của Kim Seokjin.

"Anh hỏi gì vậy?"

"Đừng căng thẳng Jimin, đây là những câu hỏi tiềm thức. Em không cần phải đối phó với suy nghĩ và cảm xúc của mình"

Kim Seokjin đặt nhẹ giấy bút xuống bàn trấn tĩnh bệnh nhân của mình lại sau khi đã kịp ghi lại vài chữ.

"Chúng ta qua câu hỏi khác, em ổn chứ Jimin?"

"Vâng, cứ tiếp tục ạ"

"Rồi! Em muốn giày vò hắn hơn hay muốn hắn chết hơn? Cái nào là ưu tiên của em vào lúc này?"

"Chắc là chết đi, em không muốn nhìn thấy hắn một giây phút nào nữa làm gì còn kiên nhẫn hành hạ hắn!"

"Vậy tức là mong muốn cấp bách nhất của em vào lúc này là sự biến mất của người đó hả?"

"Dạ"

"Nhưng hắn sẽ không biến mất vì em đâu có giết hắn đúng không nào?"

"Em không biết nữa, em chỉ tha thiết muốn hắn chết nhưng bản thân không muốn là người giết hắn!"

"Em đã từng nghĩ thoáng ra chưa? Kiểu như em chủ động chuyển đi nơi khác nếu được"

"Hắn là người sai mà anh, sao em phải trốn  tránh?"

"Anh hiểu đương nhiên là hắn sai chứ, chỉ là em chưa từng nghĩ đến đúng không?"

"Dạ vâng, em không chọn né tránh"

"Vậy em đang nuôi một hy vọng hắn gặp chuyện gì đó sẽ chết thảm trong nay mai sao?"

Park Jimin im lặng hồi lâu, cậu nhức đầu không trả lời nổi nữa.

"Thôi được rồi, anh sẽ tóm tắt đại loại như vầy, em xem có đúng ý không nhé?"

"Em hận hắn và muốn hắn chết, sự biến mất hay chỉ khi hắn chết đi ám ảnh em nhưng em sẽ không làm gì để thúc đẩy, cũng không chủ động tránh mặt hắn đúng không? Nhưng vì không muốn là người chủ động mà cực kỳ ghét hắn rồi, không tài nào chịu nổi nữa nên em mới nói hắn phải là người chết thôi đúng không?"

"Dạ đúng vậy"

"Em có nghĩ tới việc nếu hắn không là người chết thì mình sẽ làm gì không?"

"Có phải nếu hắn không tự chết thì người chết sẽ là em không? Vì vô tình ý thức như vậy nên em cứ mãi hi vọng  cái chết sẽ rơi vào hắn, vì em nắm chắc trong tay khả năng giết mình nhưng không thể xuống tay với hắn nổi nên không nhận ra sự bất đồng trong lời nói của mình sao Jimin?" - Kim Seokjin buồn bã nheo mắt thầm nghĩ nhưng nhanh chóng trở về bình thường. Mà Park Jimin tập trung đến không nói được gì tay vô thức nắm nhau chặt hơn:

"Em..."

"Không sao, hôm nay đến đây được rồi. Em cứ từ từ suy nghĩ rồi cho anh biết sau cũng được, nếu không muốn trả lời nó, lần sau tới em cứ nói bỏ qua câu hỏi này, được chứ Jimin?"

Kim Seokjin trìu mến vỗ vai dặn dò Park Jimin. Cậu gật đầu lặng lẽ trở về, để lại Seokjin nhìn hồ sơ bệnh án trước mặt thở dài.

"Có nhận thức đạo đức. Rối loạn suy nghĩ, xu hướng trốn tránh, nếu không giải quyết vấn đề có khả năng sẽ giải quyết bản thân (tự tử) để trốn tránh thực tại. Mầm bệnh  AVPD."

Yêu cầu đơn kê: Thuốc chống loạn thần.

Có thể Park Jimin không nhận ra bản thân có biểu hiện mâu thuẫn trong suy nghĩ từ đó dẫn đến biểu đạt lời nói không hợp lý. Cậu không có nhu cầu giết người kia nhưng cứ mong hắn phải chết, đến mức gần như khẳng định về cái chết của người nọ. Cậu biết mình không sai, khẳng định không sợ hãi và không muốn trốn tránh nhưng muốn hắn biến mất bằng cái chết. Cũng căm hận hắn nhưng không làm hắn chết, trả thù nhưng không có đích đến, không ra tay thì hành hạ dựa trên cơ sở nào? Không muốn thấy hắn nhưng không chủ động tránh mặt, không cho hắn sống nhưng không giết, không tài nào đối diện lại không né đi. Cuối cùng đó là kiểu suy nghĩ gì?

Vì thế Kim Seokjin xác định có một điểm mù nhận định mà Park Jimin hoặc là vô thức né tránh hoặc là vẫn chưa nhận ra. Mà điểm này là gì, Kim Seokjin có nhiệm vụ phải tìm ra nó! Xác định được chỗ khuyết này, anh sẽ có giải pháp cho vấn đề của cậu. Cho tới lúc đó, Kim Seokjin không mong người đàn ông kia vượt quá giới hạn hơn nữa, tốt nhất  là không thể làm tổn thương Jimin thêm vì mọi thứ đang ngày một tệ đi vì những gì Jimin biểu hiện bên ngoài chỉ là bầu trời quãng đãng trước khi cơn bão kéo đến mà thôi, kinh khủng nhất là việc cậu không ý thức được điều đó.

Dưới tư cách một người trị bệnh, Kim Seokjin bước đầu nhận định tâm lý Jimin bất ổn dần, chắc chắn là đang rối loạn suy nghĩ. Dưới góc độ một người anh trai, anh mong cho Jimin không gặp thêm chuyện tồi tệ nữa vì cậu có khả năng mắc thêm rối loạn nhân cách né tránh nếu kẻ kia lặp lại những tổn thương cho cậu.

Bàn tay run run gỡ cặp mắt kính để qua một bên, Kim Seokjin xoa xoa khắp người nhức mỏi. Gọi điện cho y tá qua chiếc điện thoại bàn, nói gì đó rồi đứng dậy tắt đèn rời khỏi phòng khám. Sau khi Seokjin rời đi tầm 5 phút, phòng khám cũng đóng cửa yên ắng không một bóng người. Đồng hồ quả lắc ngay sảnh trung tâm reo vang giữa khoảng không tối đen, đánh dấu 18 giờ đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com