Ngày 5
"Cậu tới rồi sao Taehyung, chờ một tí anh tắt máy rồi ta về"
Ngẩng đầu ra ngoài cửa phòng làm việc của khoa thấy hắn đang yên lặng đứng đó tựa người vào cửa, Park Jisung mau chóng dẹp tài liệu tắt máy rồi nói với ra để hắn không phải chờ thêm nữa. Phần công việc còn lại cứ tặc lưỡi để sang ngày mai hoàn thành nốt cũng không sao.
Kim Taehyung nãy giờ chờ ngoài cửa nhìn Park Jisung cũng được một lúc để biết người này chưa hoàn thành xong chỉ tiêu việc nên làm trong ngày, nhưng không biết nghĩ gì đó mà không nói gì chỉ đáp lại đối phương nhanh gọn:
"Được anh cứ tắt máy rồi về, em chờ thêm chút không sao"
Thời điểm Kim Taehyung nói xong câu này cũng là lúc máy tính của Park Jisung đã tắt xong, màn hình tối đen. Sau đó cùng với hắn bước ra khỏi công ty, cả hai vừa đi vừa trò chuyện, đoạn tách nhau ra ở bãi đỗ xe để lấy xe riêng rồi cùng trở về chung cư. Rồi lại gặp nhau ở tầng hầm để xe của chung cư, tiếp tục bàn luận gì đó, tận khi mỗi người đều đã đứng trước cửa nhà của mình thì Park Jisung mới vừa mở cửa vừa quay sang bên kia nói với Kim Taehyung tay cũng đang mở cửa:
"Vậy cậu về thay đồ đi, tối qua nhà hai anh em nhấm tí bia tâm sự!"
"À vâng, lát gặp lại"
Nói rồi hắn gật nhẹ, đầu hơi cúi tỏ ý chào rồi đợi Jisung cũng vui vẻ vào nhà trước. Cánh cửa nhà Park Jisung đóng lại nhẹ nhàng hắn mới thở hắt ra một hơi, nụ cười không còn chân thành nồng nhiệt nữa mà lạnh hẳn đi, chậm rãi bước vào nhà mình.
Ở trong nhà Kim Taehyung thẳng tay ném cái cặp táp làm việc lên chiếc sofa màu nâu đen rồi nhếch nhác lê thân vào phòng. Hắn rất mệt mỏi, không chỉ vì công việc mà còn vì hận thù trong lòng kia, đã bảy năm trôi qua nhưng kế hoạch hắn vẫn chưa tính là bắt đầu. Nằm úp người trên chiếc giường gỗ chỉ vỏn vẹn đủ chỗ cho 1 người, Kim Taehyung tính toán rồi chán nản vì tất cả thời gian qua chỉ mới là tiền đề cỏn con cho cả một kế hoạch to lớn thật sự.
Hắn tự nhận mình không phải người kiên nhẫn, chỉ thích kết quả không màng quá trình nhưng nhìn xem bản thân đang tự biến mình thành cái dạng gì đây. Rốt cuộc vì sao lại có thể thay đổi thành bộ dạng như hiện tại - À, vì thù hận! Hắn tự bật cười quên mất mình hiện tại sao lại sống như thế này.
"Bức bối đến điên mất, mình sắp không thể chịu đựng được nữa, đối mặt với kẻ thù giết em mỗi ngày sao mày có thể kiên nhẫn đến hôm nay?" - Hắn tự trách vấn bản thân để đại não tỉnh táo lại.
"Nhưng đây là bước khởi đầu cũng là quan trọng nhất của có kế hoạch, nếu không là người thân thiết sát thương sẽ không cao..." - Kim Taehyung giải bày với bản thân.
Suốt những năm qua việc tự hỏi tự trả lời để không quên bản thân đang làm gì và ngăn mình đi lệch hướng của Kim Taehyung diễn ra không phải lần đầu.
Hắn đúng là có yếu điểm không kiên nhẫn nhưng lại có một điểm mạnh rất phù hợp cho công cuộc trả thù nhiều năm này, đó chính là luôn tuân theo kế hoạch. Kim Taehyung nóng nảy nhưng kiên định! Điểm bù trừ khiến hắn đã ra quyết tâm làm gì đó thì phải hoàn thành hết mục tiêu trong kế hoạch, hắn sẽ không bỏ dở nửa chừng cho đến khi thành công xong việc.
Không gì đáng sợ hơn một kẻ thiếu kiên nhẫn nhưng lại sẵn sàng theo đuổi mục tiêu. Vì nếu phải lựa chọn hắn sẽ đặt việc hoàn thành kế hoạch bằng bất cứ giá nào lên đầu, bản tính mất kiên nhẫn đôi khi làm kẻ đó trở nên vô tình, ra tay nhanh chóng và tàn bạo hơn để mau chóng kết thúc mà vẫn hoàn thành điều mình đặt ra.
Như đã nói từ những ngày đầu, Kim Taehyung đã chọn bước đi trên một con đường mà bản thân không thể quay đầu nữa. Vì sao? Vì hận thù chưa giải quyết được mà hắn lại dính líu đến người nhà họ Park này những bảy năm, từ công việc đến cuộc sống cá nhân. Hắn có thể buông? Hắn nỡ buông? Hắn chấp nhận buông? Bảy năm! Chính là không. Không dừng được càng không quay lại từ đầu được, chỉ có thể đi tiếp cho đến cuối cùng.
Kế hoạch dài tới nay đã bảy năm hơn và còn kéo dài trong tương lai nữa, mục đích của hắn là để làm gì. Kim Taehyung định trả thù thế nào mà người ta càng nhanh càng tốt hắn thì lại bỏ cả tuổi trẻ đời mình để chạy đến bên cạnh kẻ thù rồi cầu thân, mỗi ngày dùng khổ nhục kế cười cười nói nói với kẻ mình hận? Hắn không ngạt chết hay sợ mình thân thiết đến quên đi việc ban đầu?
Đối với người bình thường mà nói, khi nhắc đến trả thù ai đó, sẽ là khiến họ đau khổ không bằng chết, vô tù hay chết đi, bệnh tật hoặc chia lìa,...Nói chung là rất nhiều cách mà chưa tới bảy năm dư sức khiến người ta trả giá nhưng hắn nói bày năm chỉ là cái nên rất nhỏ, vậy thì phải khiến người khác lo sợ cả một kế hoạch to lớn còn lại sẽ tồi đến mức nào. Kim Taehyung thật sự không hề bình thường...hay nói đúng hơn là không còn bình thường nữa!
__________
Trời rất nhanh lại tối. Tiếng chuông điện thoại reo lên đánh thức Kim Taehyung mê man trong giấc ngủ vì triền miên suy nghĩ mà tỉnh dậy.
"Alo chú dậy chưa? Qua đây chơi đi" - Kim Taehyung nhắm mắt dỏng tai nghe loa ngoài của điện thoại truyền lời đầu máy bên kia.
Ngủ chiều làm hắn mệt mỏi, ý thức chậm chạp mơ màng nhưng vẫn cố lấy lại sự tỉnh táo rõ giọng phản hồi: "Vâng, em chuẩn bị qua đây"
Park Jisung thấy vậy thì cũng trả lời trong khi mắt đang dán lên bảng tin thời sự trên tivi: "Được, chú qua liền, anh cúp máy đây". Nói rồi kết thúc cuộc gọi, chuyên chú xem tiếp chương trình:
"Thưa quý vị tình trạng số nhân viên công chức nhảy việc trong nước năm nay ở toàn ngành tăng 9.5% kéo tổng số lên thành 20% so với năm ngoái. Mong các công ty sẽ điều chỉnh chính sách tăng phúc lợi cho nhân viên để giảm vấn đề xuống sớm..."-Tiếng nữ biên tập viên văng vẳng từ tivi.
"Mình à" - Kim Misoo ở trong bếp hỏi vọng ra bên ngoài.
"Sao em?"
"Anh gọi Taehyung đang qua sao?"
"Ừ qua liền ấy mà"
"Vậy anh vô đây giúp em sắp xếp bàn một chút"
"À để anh vô" - Park Jisung lật đật vớ cái điều khiển tắt tivi rồi tính vào bếp với vợ thì chuông cửa cũng reo lên, đồng thời điện thoại Park Jisung kêu lên cuộc gọi tới.
Quá gấp gáp Park Jisung vừa mở điện thoại để lên tai nghe vừa bước ra mở cửa cho Taehyung. Kim Taehyung vừa được mở cửa thấy đập vào mắt là người kia đang nói chuyện điện thoại, liền gật đầu một cái cho có chào rồi quen thuộc cởi giày ở bậc thềm xong mới bước vào nhà. Hắn tự kiếm chỗ trên bộ ghế sofa dài ngồi đại xuống.
Bên này Park Jisung nhận điện thoại ghi "Thầy giáo vẽ" nhưng bắt máy lại là cậu con trai bảy tuổi, hôm nay Park Jimin đi học thêm lớp vẽ năng khiếu.
"Ba ơi sao chưa tới rước con, ba lại quên rồi phải không?"
Park Jimin khả năng tư duy não trái rất tốt, từ năm lên bốn đã có thể phân tích hình học và điều khiển tay của mình.
Chuyện này phải kể đến Kim Taehyung, năm đó như thường lệ qua nhà Park chơi, ngồi nói chuyện với Park Jisung thì nhóc bốn tuổi Park Jimin lại lon ton đi đến chà vào chân hắn tờ giấy A4 bị vẽ chi chít hình thù kì lạ. Taehyung tiện tay cầm tờ giấy lên, định không để ý gì nhưng thoáng qua hắn thấy một hình tròn và vuông nét vẽ vô cùng khỏe khoắn, giữa những thứ lung tung nhìn phát có thể nhận ra con nít nguệch ngoạc lại có hai hình ảnh với nét vẽ nghiêm túc khác biệt hoàn toàn, làm hắn còn tưởng là Park Jisung vẽ mẫu đại cho con trai nhưng hỏi ra thì không phải, thế là hai người đàn ông cùng ngơ ngác chụm đầu vô xem "tác phẩm" kia.
Phải nói khả năng tưởng tượng, ghi nhớ và thực hiện lại là không dễ, với một đứa nhóc bốn tuổi tay còn yếu yếu run run kia lại càng khó hơn. Nhưng Jimin khi ấy không chỉ có thể giữ một khối hình tròn, vuông mà vẽ lại đã vậy vẽ thẳng không dùng thước, cũng chẳng thể quên nói là không biết dùng thước nữa kìa. Cho nên khi tình cờ phát hiện ra thiên phú này của con mình, Park Jisung không hề làm lố mà gửi Jimin vào lớp học vẽ năng khiếu để con trai có cơ hội phát huy.
Nghe con trai nhắc tới, Park Jisung không khỏi đá mắt lên chiếc đồng hồ đã điểm bảy giờ kia rồi lắc đầu vì thật sự bản thân đã quên mất giờ rước con. Mau chóng trấn tĩnh Jimin trước khi thằng nhóc này mè nheo, Park Jisung dịu dàng nói:
"Sao quên được chứ, ba phụ mẹ dọn cơm tối mới rước con. Chờ một nữa ba sắp tới chỗ con rồi"
"Dạ được rồi, ba cứ đi cẩn thận, con đang ở trong nhà thầy chờ không sao đâu. Con cúp máy đây"
Park Jimin cúp máy Jisung thở phào rồi mau chóng xoay qua nói với Kim Taehyung nãy giờ đang an tọa trên ghế chờ mình:
"Xin lỗi nãy giờ để cậu chờ lâu, vào bếp trước đi anh rước Jimin rồi về liền" - Tay chỉ chỉ vào phòng ăn rồi tính xoay người rời đi.
Kim Taehyung lên tiếng ngăn lại nói: "Thôi anh cứ ở nhà phụ chị đi, để em rước Jimin cho sẵn tiện mua chút rượu soju về".
Kim Taehyung và gia đình Park đã qua lại bảy năm, còn có thể thân đến mức nào nữa chứ. Park Jisung cũng thoải mái không từ chối mà để hắn đi rước Jimin, dù sao kể từ khi Park Jimin bắt đầu học vẽ năm bốn tuổi kia đến nay, trong bao nhiêu năm này hắn thay họ rước Jimin đâu còn ít, dù không quá nhiều nhưng chắc chắn không thể nói là lần đầu làm việc này.
"À được vậy cậu rước Jimin giùm anh nhưng rượu thì không cần mua, hôm nay chúng ta uống bia mà nhà anh cũng có sẵn soju rồi".
"Vậy em đi đây, Jimin đang chờ, lát nữa quay về".
Park Jisung cùng Kim Taehyung 'ừm à' đôi tiếng rồi hắn mau chóng cầm chìa khóa của mình xuống nhà xe lấy xe. Giờ này đi phương tiện công cộng rất tiện nhưng hắn không muốn tốn thời gian bắt xe, Jimin còn đang chờ được rước về nhà ăn tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com