Nguồn gốc
Seoul, ngày 3/10/1996, Kim Yeontae qua đời.
Paris, ngày 10/10, Kim Taehyung nhận hung tin.
Seoul, ngày 13/10/1996 Park Jimin chào đời, Kim Taehyung về nước.
Daegu, ngày 16/10, Kim Taehyung nhận thư nặc danh.
Cuối cùng ngày 25/10, Kim Taehyung đã tìm hiểu hết các mối quan hệ từ trước đến nay của Kim Yeontae và quyết định trả thù dựa theo chỉ điểm của bức thư kia.
Trong bức thư là hình ảnh của 1 cặp đôi khá trẻ trong ngày cưới của họ. Người đàn ông trong tấm hình chính là Park Jisung và đó chính là ba của cậu nhóc mới chào đời cách đây không lâu - Park Jimin.
Người đó đang cười rất tươi bên cô dâu đời mình, phía sau là lễ đường ngọt ngào và thời gian ngày cưới bị hắt sáng "Ngày 3/10/1995". Sau tấm ảnh là dòng chữ đen được viết tay cổ điển lòe nhòe lấm lem, trông giống bị nước làm cho ướt đi "Bị bắt nạt-Trường học-Đau đến chết".
Dòng chữ ngắn gọn, cô đặc nhưng ý nghĩa đen tối làm Kim Taehyung thoáng rùng mình trong phút chốc. Nó vừa là lời định tội vừa giống như lời nói ấp úng tâm sự của em trai khi đó.
Hắn đã ảo giác khi thấy những con chữ đó như đang xé toạc đồng tử mình, chui vào trong trí óc khiên hắn đau đớn và mắt cay xòe. Bên tai dường như còn nghe tiếng em trai đang nói lại những lời đó, từng chữ một dù lần cuối cùng gọi điện liên lạc em hắn đã cười rất nhẹ nhàng.
Chỉ có bức thư gần nhất là giọng điệu khẩn hoảng mong muốn xuất ngoại kì lạ. Sau đó hắn tức tốc đến trường em mình đang học, chỉ còn một thời gian nữa thôi là kết thúc chương trình học, Kim Yeontae đã có thể tốt nghiệp và có cả tương lai tốt đẹp phía trước đang chờ, nhưng lại không ngờ...
Lẩn quẩn với mớ suy nghĩ ngổn ngang khi hắn đến trường cậu tìm hiểu và bất chợt thấy những người bạn đồng trang lứa với em mình.
"Anh là Kim Taehyung anh trai Yeontae?"
Giọng nói khàn khàn từ bên cạnh kéo hắn trở về thực tại, di chuyển tầm mắt về đối phương cùng cái gật đầu ngờ ngợ chỉ đủ để khẳng định câu hỏi vừa rồi.
"Cậu là?"
Đảo mắt từ trên xuống dưới, Taehyung đánh giá người trước mặt. Một cậu nhóc trạc tuổi em mình với đôi mắt long lanh nhưng thân hình hơi đô con, nhất là bắp tay có chút rắn chắc và thô ráp chỉ cần nhìn sơ qua bằng mắt thường; có lẽ là tập thể hình rất nhiều.
Người đó nhìn thấy ánh mắt cùng vẻ đăm chiêu của hắn có lẽ đã đọc được suy nghĩ quen thuộc liền mỉm cười nhẹ làm lộ chiếc răng thỏ, lần nữa lại tố giác kẻ mang gương mặt học sinh nhưng thân hình phụ huynh.
"Người bạn duy nhất của Kim Yeontae, tôi tên Jeon Jungkook"
"Làm sao cậu biết tôi là ai?"
Cả hai ngồi nhìn nhau trong quán cà phê cũng được một lúc, đủ để bầu không khí trở nên kì dị và ngột ngạt cho đến khi một trong hai người có người không chịu được nữa buộc phải lên tiếng. Là một người không đủ kiên nhẫn, tất nhiên Kim Taehyung sẽ phá tan sự im lặng này.
"Hỏi thừa. Cậu ta và anh giống nhau rõ như vậy, không nhận ra hai người là anh em được sao?"
Nhận lại nụ cười nhếch mép mà hắn thề là thứ hắn muốn biến mất nhất ngay lúc này cùng gương mặt trẻ nhưng vênh váo kia; gương mặt không mấy tin cậy, chính chắn hay nói đúng hơn là không...đứng đắn!
Thế ngồi nói chuyện nhưng gác chân ngang gối rung đùi, rồi ưỡn cả lưng ra ghế hất mặt lên trời trông không thể nào xấc láo hơn và cũng khiến hắn không thể nào kiên nhẫn hơn để ngồi đây nữa.
Chỉnh lại cái áo vest rồi kéo ghế đứng lên toan rời đi thì bị níu lại bởi một lực đang giữ lấy cánh tay khá chặt. Bất ngờ và phản ứng phòng vệ trỗi dậy, Kim Taehyung liền quay ra gõ vào đầu cậu nhóc kia một cái rõ đau.
"Chết tiệt! Khoan đi đã aishhhh...."
Tiếng chửi thề phát ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn hơi chênh lệch nhưng thân hình vạm vỡ làm cân bằng lại hình ảnh đôi chút. Hắn khó chịu hất tay ra và ngồi ngay xuống, hắn không muốn có thêm bất kì sự chú ý nào nữa. Kim Taehyung ghét nhất rắc rối!
Không lòng vòng, hắn chặn họng Jungkook bởi một câu lệnh:"Nói"
"Hai người giống nhau vậy, là sinh đôi sao?"-Jungkook nhanh chóng tiếp lời không để hắn bực bội thêm.
"Hỏi thừa!"
Kim Taehyung cọc cằn đáp, theo cái cách mà hắn nhận được như ban đầu.
"Nhưng Yeontae trắng hơn anh và tóc xoăn tự nhiên mà?"-Jeon Jungkook tròn xoe mắt hồn nhiên hỏi.
Chọc đúng vào chỗ đang đau của hắn, ai đời lại cứ nói về một người mới mất với người nhà người ta một cách ngớ ngẩn và không kém phần thô lỗ này không? Trong tâm Kim Taehyung đang tự vấn có phải ông trời muốn chọc ghẹo hắn bằng thằng nhóc kì lạ trước mặt này.
"Thằng ranh nghe rõ đây, thứ nhất tôi và Yeontae sinh đôi nhưng khác trứng. Thứ hai, miệng luôn mồm bảo Yeontae này Yeontae nọ như thân thiết lắm, nếu là bạn thật sự lúc em ấy bị bắt nạt cậu đang ở đâu? Cuối cùng, em ấy mất rồi và tôi chắc chắn là cậu cũng biết. Nếu vậy thì việc cứ liên tục nhắc về một người đã mất trước mặt người thân của họ là không hay đâu! Cậu hiểu những gì tôi nói chứ?"
Nhận thức được mình nói hơi nhiều và phản ứng thái quá thông qua đôi mắt trợn to của người đối diện, hắn thu mình trấn tĩnh, lấy lại vẻ điềm đạm ban đầu. Nhưng có lẽ điều làm hắn bất ngờ nhất chưa kết thúc vì ngay sau đó là khuôn mặt tối sầm lại của Jeon Jungkook và cái miệng cười tươi méo mó đến quỷ dị.
"Có vẻ anh vẫn còn nhớ lí do mình tới đây nhỉ? Tôi tưởng anh đã quên mất người em trai đáng thương tứ cố vô thân ở trên cái đất Hàn này rồi!".
Người nói câu này, thật sự là muốn lấy mạng hắn
"Cậu..."
Khốn thật, hắn không bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào cảnh cứng miệng đáng thương này. Cơ bản lời Jungkook nói là không hề đúng nhưng cũng không phải sai bởi lúc Yeontae cần có người ở bên, người thân duy nhất là Kim Taehyung thì hắn lại không có ở đây, ngay cả giúp cậu cũng không thể làm được.
"Rốt cuộc thì cậu muốn cái gì?"
"Là anh chủ động tìm đến đây trước mà"
"Nhưng người nói ra quán cà phê này để nói chuyện là cậu!"
Hắn bất lực cuộn tay thành nắm đấm xuống mặt bàn cái "bốp". Không muốn tiếp tục trò chơi giày vò này nữa, Jeon Jungkook thở dài, trở về bộ dạng u tối.
"Tôi không biết lý do anh đến đây là gì, tôi cũng không có chủ ý muốn nói với bất kì ai; nhưng là bạn thân của Yeontae tôi không thể im lặng khi thấy anh trai cậu ấy, nhất là người rất giống...Chẳng quan trọng nữa rồi, nếu anh đã ở đây tôi sẽ kể cho anh nghe một chuyện...Không, tất cả mọi chuyện đã xảy ra!"
Ngày hôm đó kết thúc cuộc gặp gỡ tình cờ với Jeon Jungkook, không ai biết Taehyung đã nghe được những gì, chỉ thấy mắt hắn sâu không thấy đáy, môi mím chặt đến tím tái. Xâu chuỗi lại tất cả, hóa ra Kim Yeontae từng bị một đàn anh khóa cuối bắt nạt, kẻ đó đem cậu ra chế nhạo.
Dưới lời kể của một người tự xưng là người bạn duy nhất, rằng Yeontae là chân sai vặt ngoan ngoãn nhưng bất hạnh của người đó cùng đám bạn chó chết, dù nghe lời thế nào chúng cũng không để cậu yên. Và rồi chuyện gì tới cũng sẽ tới, một cách tự nhiên có sắp xếp của tạo hóa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com