Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thuốc lá 2

Ngay khi Kim Taehyung đóng sầm cánh cửa, Park Jimin cũng tức tối trở về phòng,  nhảy lên giường trùm chăn bỏ mặc tất cả.

Trời tối, ngoài con phố lạnh lẽo được bóng đèn đường sưởi ấm ra thì xe cộ chẳng có mấy. Kim Taehyung đút tay trong túi quần quanh quẩn qua khắp các ngõ. Một mình một bóng, bộ dạng hoàn toàn đơn độc cứ cắm đầu đi thẳng về phía trước. Thân hình cuối cùng dừng lại một nhịp, sau đó Kim Taehyung bước vô cửa hàng tiện lợi.

"Xin kính chào quý khách!"

"Lấy cho tôi lốc thuốc lá loại kia" - Hắn chỉ bâng quơ một hãng, bày giữa hằng hà các bao gói thuốc lá đủ dạng đang trưng trên tủ. Dù từng hút thuốc lá nhưng đến tận lúc cai, Kim Taehyung vẫn không lưu lại nhãn hiệu ưa thích nào cho riêng mình, có thể xem là gặp dịp thì hút. 

Cô nhân viên ngáp ngắn ngáp dài phải bừng tỉnh khi nhận order của hắn. Loay hoay hỏi lại:

 "Vâng, bao nhiêu gói?"

"Một lốc."

"M-mười gói ạ?"

"Quẹt thẻ giúp tôi!"

Kim Taehyung lười nói thêm, ngón tay to dài đưa chiếc thẻ tới trước mặt nữ nhân viên như phong ấn, chặn miệng cô hỏi thêm điều gì nữa.

Xong việc Taehyung xách túi đồ rườm rà khỏi cửa. Nữ nhân viên lúc này mới nhớ chưa yêu cầu hắn xuất trình thẻ căn cước chứng minh độ tuổi nhưng rất nhanh sau đó tự trấn tĩnh, với diện mạo của hắn hẳn là không cần thiết.


Hôm sau mọi chuyện trở về như cũ. Là hắn cứ làm việc của hắn, Jimin cứ tập trung chuyện học hành của mình trong phòng riêng được cấp cho. Chỉ có bầu không khí cứ tạm bợ, thấp thỏm lưng chừng giữa cả hai là nổi bật nhất.

Hai người lẳng lặng mà sinh hoạt kể từ cái đêm cãi nhau nảy lửa kia sắp tròn một tuần. Không có dấu hiệu hòa giải cũng không một ai muốn xuống nước trước. Gần như đã quên hết nguyên nhân giận nhau là gì nhưng không thể quên cái tôi của mình đang nhắc nhở bản thân phải giận đối phương. Chiến tranh lạnh chỉ là cách gọi khác của tranh cãi khi nguyên nhân đã nguội lạnh mà trái tim còn nóng nảy thôi.

Park Jimin nghĩ có lẽ mọi thứ dần quay về với quỹ đạo của những ngày đầu cậu đến đây, im lặng là lẽ sống chung giữa cả hai. Dù sao mối quan hệ giữa cậu và Kim Taehyung đâu tốt đến vậy, nói cách khác còn tệ hơn mới đúng. Vì thế ngay khi  Jimin chấp nhận bầu không khí ngột ngạt trong thầm lặng, thì Kim Taehyung bắt đầu lại khởi chiến.

Kim Taeehyung sau buổi tối cãi nhau vác về một đống thuốc lá là để phục vụ mục đích này. Hắn từng nổi gân mặt thề xử lý bằng được Park Jimin cơ mà, nên đâu thể dễ dàng quên hay bỏ qua. Liên tục những ngày tiếp theo, Kim Taehyung chăm chỉ "tình cờ" xuất hiện trước mặt Jimin nhiều hơn, lần nào có hắn thì cũng đều có sự tồn tại của khói thuốc. Vẻ mặt vênh váo kỳ lạ như vị thần trong ngôi đền nghi ngút khói của hắn, làm Park Jimin vừa khó hiểu vừa thấy ghét ra mặt.

"Già còn không nên thân, đôi co với đứa con nít!" - Jimin liếc xéo lầm bầm trong miệng khi lướt qua hắn để về phòng. Cậu vừa từ trường về đã gặp Kim Taehyung chiễm chệ trên sofa, chân vắt chéo, miệng phì phèo điếu thuốc phà khói thẳng về phía cậu như làn gió để chào đón. Park Jimin rất không hài lòng thái độ hách dịch quái đản này. Nhưng lấy thân phận gì bày tỏ bất bình đây, nên Jimin chỉ có thể ở trước mặt chủ mà chửi lén, làm ra loại hành động hơi hèn hèn này. Tự nhủ mình vui là được!

Chính chủ Kim Taehyung nghe được không có ý định mặc kệ, lên tiếng:

"Sao? Khó chịu? Muốn ý kiến gì?" - Lại nhả thêm khói đứng sát mặt Park Jimin thở ra mùi thuốc lá nồng nặc. Mỗi môt câu là bước lên một chút, miệng phun thêm hiệu ứng khí chèn theo, ép Park Jimin gần đụng tới cửa phòng cậu.

"Thôi chưa, chú làm gì kỳ cục vậy?". Jimin tức giận cau mày, con mắt dò xét hắn tính làm trò gì. 

"Lấc ca lấc cấc không?"

Cả hắn và cậu đều hiểu, rõ ràng Kim Taehyung muốn kiếm chuyện. Kim Taehyung nhướn mày thách thức, điệu bộ ngông cuồng không gì diễn tả nổi.

"Chú mới vậy thì có!" - Park Jimin nhăn mặt lên án.

"Chuyện cậu hút thuốc tôi không ngăn cản nữa, sao lại khó chịu khi tôi hút?"

Kim Taehyung giả bộ mù mờ hỏi cậu.

"Không phải là hút hay không mà vì chú hút quá nhiều, người nghiện thuốc lá cũng không hút cỡ này. Mà tôi đâu có ý kiến, chỉ là nhìn dáng vẻ chú thấy gớm tôi chịu không nổi nên thái độ chút, cái này chú cũng muốn quản sao?"

"Tôi thấy gớm cái gì?" - Kim Taehyung mắt tròn mắt dẹt, bất ngờ nhìn cậu.

"Ha, chú không nhìn vô gương xem mình mỗi khi phê pha phải không?"

"Cậu!...?"

"Nhìn rất chướng mắt, không khác gì trẻ trâu hết đó. Hút thì cứ hút đi mắc gì phải làm kiểu trên đời này có mình chú được hút thuốc lá vậy, còn nhếch mép với tôi làm cái gì?"

"Ồ, tưởng cậu thấy vậy là ngầu, không phải sao? Nếu không cậu cũng chẳng tập tành khói thuốc."

"Thì ra là vậy, nói cho chú biết tôi chỉ tiện tay rảnh miệng thôi, còn cái kiểu của chú sớm muộn gì cũng không còn cái lá phổi nào!". Park Jimin hùng hồn đáp trả.

"Vậy thôi, về phía tôi thì tôi từng nghiện nó mà, khỏi lo đi. Dù sao cũng do cậu nhắc nhở tôi mới nhớ mình chẳng tốt lành gì, cũng như không có tư cách cấm cản cậu sa vào một lối sống mà thằng này đã từng. Vì nghĩ cậu không chịu được mùi nên mới không đụng vào, nếu giờ cậu cũng dùng nó thì đây cũng không cần phải nhịn nữa."  

Tự nhiên Jimin khựng lại, tâm thức cậu kêu lên một tiếng. Không biết vì cái gì, chỉ là đột nhiên Park Jimin không thấy vui vẻ gì cho cam, dù đã cãi thắng hắn. Kim Taehyung quay lưng lên lầu sau khi nói hết với cậu, để lại Jimin đứng đó trầm mặc còn hắn thản nhiên vô phòng ngủ một giấc thẳng đến chiều tối. Nói thế nhưng Kim Taehyung không thật sự nghiện thuốc lá, hắn cũng không phải vì quá khứ mà sẽ quan ngại trong việc ngăn cấm Jimin, chỉ là ngoài mặt làm vậy thôi. Taehyung muốn dùng phương thức này ám thị để cậu đổi thái độ với vấn đề, nhưng hắn không biết Park Jimin nhạy cảm hơn hắn nghĩ rất nhiều. Kim Taehyung trong vô thức đã khiến Park Jimin có chút dằn vặt.

Xong lần này, Kim Taehyung vẫn tiếp tục sử dụng thuốc lá, có lý do gì để dừng? Park Jimin ban đầu từ không cam tâm việc hắn cấm đoán mình, giờ thành lo lắng khó chịu. "Phải chăng mình đã sai" là câu hỏi luôn chạy trong đầu cậu bấy giờ. 

Chuyện không biết sẽ kết thúc thế nào nếu không vào một ngày cuối tháng, Park Jimin gõ cửa kêu hắn xuống ăn tối mà chờ hoài chả thấy người. Lội ngược lên lầu lần nữa, Park Jimin từ chờ đợi hồi đáp trong cáu kỉnh thành lo sợ bất thường. Cho đến khi hốt hoảng mở cửa bằng chìa khóa dự phòng và ngỡ ngàng thấy Kim Taehyung ngồi im trên cái ghế bố, ngón tay kẹp điếu thuốc còn đang cháy đỏ rực, khói mờ trong phòng kín bật máy lạnh làm bóng dáng hắn mờ ảo và lạnh lẽo trước mắt mới khiến Park Jimin lên cơn hoảng loạn. 

Bỏ qua tất cả suy nghĩ linh tinh làm vướng víu không cần thiết, Park Jimin chạy ngay đến bên cạnh Kim Taehyung, thử lay người tỉnh dậy sau khi dập tắt điếu thuốc. Qua các bước kiểm tra và cố gắng chống chọi tình huống của Jimin, Kim Taehyung được đưa tới bệnh viện không lâu sau.

 Kim Taehyung tỉnh lại với dặn dò của bác sĩ cùng một hồ sơ bệnh án, bởi nguyên nhân là làm việc quá độ dẫn đến suy nhược và suy hô hấp do tiếp xúc khói thuốc nhiều.

Chỉ có trời và chú tài xế taxi chở hai người đến bệnh viện mới biết Park Jimin sợ hãi thế nào, nom mặt cậu muốn khóc tới nơi. Cũng may là không tốn quá nhiều thì giờ để đến bệnh viện, nếu không e rằng Jimin sẽ thật sự khóc không kiềm được.

Ở bệnh viện trở về Kim Taehyung lầm lầm lì lì, chẳng nói năng nhiều. Chỉ sinh hoạt qua loa, ăn cho  xong bữa để uống thuốc điều trị, còn lại phần lớn là tập trung công việc và vẫn cầm điếu thuốc, hoàn toàn khép mình không quan tâm đến ai, kể cả chính mình. Giống như tái hiện lại một Kim Taehyung thật sự ở khoảng thời gian nào đó, có lẽ đó là hắn khi ở một mình của những năm tháng trước đây, của những năm rất lâu về trước nhưng cũng có thể thật gần.

Park Jimin thấy mà hoảng sợ. Kim Taehyung không quan tâm bản thân, cũng không cho ai quan tâm hắn. Cậu thấy hắn sao mà đơn độc quá thể. Hắn làm vậy là đang muốn trừng phạt chính mình hay là trừng phạt cậu đây? Nếu muốn cậu nhận sai, Jimin nghĩ Kim Taehyung thành công rồi.

Vì thế, vào một ngày khác nữa trong đời, Park Jimin lẽo đẽo theo sau lưng Kim Taehyung tìm cơ hội mở miệng.

"Biết hôm nay cuối tuần, dù không có việc gì cũng không đồng nghĩa là cậu cứ kè kè sau lưng người khác hoài đâu?" - Kim Taehyung nhịn cái đuôi bất đắc dĩ mọc ra lúc tuổi xế chiều từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng bất mãn lên tiếng hỏi.

"T-tôi...". Park Jimin bất ngờ bị tố cáo liền xấu hổ cúi đầu, tay tự động nắm chặt góc tay áo ấp úng.

"Có gì nói nhanh, chút nữa tôi còn có hẹn phải ra ngoài"

Nghe lời thúc giục của hắn, Park Jimin cắn môi cố gắng biểu đạt hết lòng mình. Tay nâng lên chầm chậm chỉ vào điếu thuốc lá Kim Taehyung đang cầm:

"Tôi... muốn xin lỗi!"

Kim Taehyung nhìn hành động của Park Jimin, bị cậu làm cho khó hiểu.

"Cái này?...". Hắn giơ điếu thuốc ra trước mặt, ngơ ngác xác nhận Jimin muốn nhắc tới cái gì.

Park Jimin gật gật cái đầu giải thích:

"Xin lỗi vì đã gây sự, tôi không hút thuốc nữa và chú cũng vậy, được không?"

 "À! Tôi đã quên chuyện đó rồi, không cần phải miễn cưỡng..."

"Không, chú cai thuốc lá đi, tôi sẽ bỏ chúng, được chứ? Tôi không muốn trong quá trình tôi tập bỏ thuốc lá lại có người dùng nó bên cạnh, chẳng phải cũng ảnh hưởng tôi sao?"

Park Jimin cố gắng thuyết phục Kim Taehyung bỏ thuốc lá dưới vỏ bọc là vì cậu. Nhưng sự thật rõ như ban ngày là vì Park Jimin không muốn Taehyung hút thuốc nữa.

Đến lúc này Kim Taehyung cũng đồng ý với Park Jimin. Nén lại nụ cười đắc ý trên gương mặt, nhìn người trẻ tuổi cứng đầu giờ đây phải thuần phục trước mình mà vô cùng hài lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com