Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16


Buổi sáng, mặt trời đã lên rất cao, nắng cũng dịu nhẹ lưu trên mi mắt khiến Namjoon choàng tỉnh giấc. Cậu muốn cựa quậy nhưng thân dưới đau ê ẩm, cả người nằm sấp trên giường cũng vô lực chống đỡ.

“Mệt lắm sao?” Taehyung dịu dàng hôn lên má cậu, chủ động bế Namjoon đi tắm rửa.

“Tắm xong có thể ngủ tiếp, đừng thức sớm.”

Cậu ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, thoải mái tận hưởng cảm giác được chăm sóc, cả khóe miệng cũng nở nụ cười ngọt ngào.

“Namjoon, ngày hôm qua cái gì ta muốn em đều nói, chỉ còn một điều…”

Cậu trong cơn mơ màng vẫn có chống dậy hai mi mắt nặng trĩu: “Là gì vậy?”

“Phải nói em yêu ta.” Taehyung ôn nhu nhìn Namjoon, cẩn thận đem chăn bọc chặt người kia, vẫn chậm rãi dỗ dàng.

Cậu hoàn toàn thả lỏng người, gối đầu lên chân hắn, mắt đã không khống chế được cơn buồn ngủ, sau đó liền đi vào giấc mơ, trước đó cũng không quên nói khẽ một câu: “Ta yêu ngươi.”

Lần thứ hai Namjoon tỉnh dậy trời đã về chiều, có vẻ Taehyung đã ra ngoài khá lâu, chỗ trống bên cạnh cũng lạnh ngắt.

Cậu thu gối lặng đi trên giường, đến giờ cũng không dám tin chuyện xảy ra tối qua là thật, đó là Taehyung mà cậu luôn muốn nhìn thấy. Không quyền lực, không giả tạo chỉ thật tâm chiếm hữu, yêu thương cậu.

"Namjoon, dậy rồi sao?” Taehyung từ ngoài đi vào, mang theo cả thức ăn lẫn sữa nóng: “Mau ăn đi, chúng ta còn phải đến họp nữa.”

“Taehyung, tại sao là cháo?”

Namjoon xịu mặt đẩy bát cháo sang một bên lại im lặng chờ Taehyung đến dỗ dành, không ngờ hắn đến thật còn nhẹ nhàng bế cậu đặt vào lòng: “Ngoan, không ăn sẽ lại đói nữa đấy.”

“Ta thích ăn ngươi hơn.” Namjoon cười ranh mãnh nhào đến cắn cổ hắn thật mạnh, Taehyung không ngờ trước cậu lại bạo dạn như thế nhưng vẫn nghiêng đầu để Namjoon có thể dễ dàng hút máu hơn.

“Máu của Taehyung là ngon nhất.”

Namjoon ôm lấy cổ hắn ra sức hôn đến khi thỏa mãn với buông ra.

“Tiểu quỷ, thật tinh nghịch.”

Hắn nhéo nhẹ gò má tròn mịn, đem cháo và sữa đến đút cho cậu, mãi đến khi trời tối hẳn hai người mới đến nơi họp.

..........

“Taehyung hành động lần này có phải quá liều lĩnh không?” Hắn nhíu mày tỏ ý không hài lòng khi thấy vẻ ngoài đầy lo lắng, bồn chồn của Jimin

“Trước sau gì cũng phải đánh, chi bằng chúng ta ra tay trước.”

Trong đầu Jimin lại thấp thoáng dự báo của ngàn năm trước, chỉ cần chiến trận giữa vampire xảy ra chắc chắn hunter cũng nhập cuộc, đến lúc ấy chỉ sợ…Cậu không dám nghĩ tiếp, cảm giác trong lồng ngực đang dâng lên nỗi đau xót. Jungkook, e rằng lần này không tránh khỏi cái chết.

“Vì một kẻ không yêu mình, hà tất phải hi sinh nhiều như thế.”

.

.....

Lúc này trong phòng họp chỉ còn namjoon và Jimin, cậu ngồi xuống cạnh jimin vẫn như cũ mà nhìn xoáy vào đôi mắt người kia.

“Cảm giác khi ngươi thật tâm yêu ai đó mà không được đáp trẻ thật sự rất thống khổ nhưng nếu nhìn người ấy chịu đau đớn thì còn thống khổ gấp trăm lần.

Hắn ngàn vạn năm không yêu ta, ngàn vạn lần không cho ta một cái liếc nhìn ta vẫn không cách nào buông bỏ. Nhìn thấy hắn hạnh phúc hay hắn đau khổ trong tim ta như bị dao cứa vào.

Ta mừng vì hắn vui vẻ, ta hận vì niềm vui ấy không có ta. Ta không trách hắn vô tình chỉ trách bản thân quá nhu nhược lại vọng tưởng, cứ mãi chìm trong ảo mộng mà không cách nào thoát ra.”

Cậu nhìn Jimin khẽ hỏi trong tiếng gió: “Ngươi có tâm nguyện gì không?” Thật ra câu hỏi này chỉ là buột miệng nói ra hoàn toàn không có chủ đích nhưng người kia lại mau chóng trả lời.

“Ta thật sự muốn gắn cho hắn một trái tim khác.” Jimjn vừa nói lại khẽ cười như đang kể câu chuyện vui, khóe mắt cong cong như cây cầu nhỏ: “Biết đâu vì thế hắn có thể cho ta một chỗ nhỏ trong tim.”

Thế giới rộng lớn như thế, chỉ có một mình hắn mới có thể khiến ta thật tâm yêu thương.

oOo

Chừng nửa đêm mọi kẻ được Taehyung cử đi đều đã phục kích xung quanh tòa lâu đài của Sehun. Trong đêm đen tối càng khiến bọn chúng dễ ẩn mình, bước đi nhẹ nhàng sau những bui cây, trong không gian tiếng quạ kêu thảm thiết như dự báo cho một cuộc chiến đẫm máu.

“Ta sẽ lên đó đốt trước.”

“Không được.” Namjoon vội nắm tay Taehyung kéo lại, bàn tay nhỏ nhắn khẽ níu lấy tay hắn nép người vào bụi cỏ.

“Ngươi quên mất vampire sẽ dễ dàng loại bỏ ngọn lửa của đồng bọn sao?”

“Như vậy phải làm sao?”

Namjoon lấy từ trong túi cái bật lửa sáng bóng, đồ dùng của loài người chính là điểm yếu chí mạng của vampire. “Tách”  chỉ một tiếng liền phát ra ngọn lửa xanh rờn.

“Đợi đến nửa đêm chúng ta châm dầu rồi dùng bật lửa để đốt là được.”

“Giỏi!”  Taehyungcười sáng lạn không ngừng tán thưởng sự thông minh của cậu, hắn cũng thầm mừng rỡ vì đã đem Namjoon trở về từ thế giới con người, ít nhất những thứ này vampire phải khó khăn mới có thể xử lý.

Thời điểm hành động còn khá lâu, hắn cùng cậu ngồi yên lặng quan sát xung quanh. Như có guồng quay thời gian đang chạy đều trong đầu Taehyung, hắn chợt nhớ lại chỉ trong thời gian ngắn đã đem Namjoon từ con người đơn thuần trở thành quỷ dữ, đã có lúc hắn nghĩ nếu không đưa cậu trở về có lẽ bây giờ cậu đang sống rất vui vẻ hạnh phúc.

“Đang nghĩ gì?”Namjjoon đột nhiên hỏi, đầu hơi tựa lên gối xoay nhìn Taehyung dùng tay vuốt ve mái tóc cậu, hồi sau mới cất giọng hỏi, tiếng nói như tiếng gió đang thổi.

“Nguyện vọng lớn nhất của em là gì?”

“Là một con người.” Taehyungcười, khi cười vẻ đẹp như đóa quỳnh hoa, dịu dàng nở rộ nhưng cũng chóng tàn.

“Ta biết vampire có một loại năng lựa để xóa ký ức và trở thành con người, ta cũng biết điều kiện của nó là phải thực hiện cùng một người khác. Nhưng liệu có ai chịu từ bỏ hết thảy quyền lực ở đây ở trở thành con người bình thường chứ?”

Hắn thôi không nhìn cậu nữa, hai mi mắt khép hờ như cố suy nghĩ điều gì đó.

___Ta có thể nguyện ý cùng em được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com