Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1710

Văn Thanh và Công Phượng đã chia tay được hơn năm tháng, trong chính buổi tối lãng mạn kỉ niệm hai năm yêu nhau mà theo như lời Văn Toàn nói là quá hoàn hảo cho một đêm tình đẹp.

Và bây giờ họ lại ở đây, trong bữa tiệc chia tay trường đại học chán ngắt của đám bạn đang bận rộn xì xầm to nhỏ về kế hoạch tuyệt mật 'nối lại tình xưa'.

Nghe điên rồ thật nhỉ!

"Tao nói rồi Trường! Bọn tao không phù hợp để dành cho nhau."

"Mày đéo thể nào kết luận vớ vẩn như vậy chỉ để bao biện cho cái vụ chia tay nhảm c*t của chúng mày."

Công Phượng bị kéo ra khỏi cuộc chơi tẻ nhạt để tụm thêm bốn cái đầu vào trong góc bếp, bắt đầu rít lên và muốn trốn thoát khỏi chỗ này khi anh chàng có đôi mắt híp lại bắt đầu tra khảo bằng những câu hỏi. Anh đã dò xét cậu hơn năm tháng nay, kể từ lúc hay tin cặp đôi 'đáng yêu nhất của trường' thông báo không còn là của nhau nữa, và chưa hề có ý định dừng lại.

"Thật đấy Phượng, mày không thấy việc chúng mày vẫn liếc mắt đưa tình nhau là một cầu nối cho việc 'chia tay nhảm c*t' của chúng mày chỉ đơn giản là một mẩu cãi vã?"

"Không, không Vương! Mày đừng có mà học theo thằng Trường! Liếc mắt đưa tình cái quái gì chứ? Bọn tao chỉ cảm thấy ngại khi phải giao tiếp với đối phương thôi."

"Như cách thằng Thanh nhảy nhặng xị lên khi thấy mày bị bỏng và đôi mày u sầu tổn thương của mày khi thấy nó ôm vai con nhỏ khóa dưới ấy hả?"

Công Phượng bất lực thở dài, khi hai tên bạn còn lại là Minh Vương và Tuấn Anh cũng chen chân vào cuộc tra khảo mà Xuân Trường tự do bắt đầu chỉ vài phút trước. Và cậu khá chắc rằng, người bạn trai cũ của mình ngoài gian phòng khách cũng không trốn được cuộc đàm thoại tương tự như thế.

"Nghe này Thanh. Mày nhất định phải quay lại với ông Phượng!"

Văn Toàn nốc cạn ly rượu trong tay và đập xuống bàn một cái chắc nịnh, khẳng định thêm lời nói mà nó đã lặp lại cả chục lần trong năm tháng nay. Kế bên còn là thằng nhóc Hồng Duy liên tục gật đầu hưởng ứng lời thông báo từ thằng bạn. Điều đó làm Văn Thanh càng thêm nhức đầu.

"Bọn tao đã chia tay, và anh ấy là người bỏ đi."

"Và mày dám bỏ cuộc để ông ấy cứ thế rời đi mà không hề giữ lại?"

"Ôi thằng con to xác của tôi! Mày là một thằng ngu nhất trên đời!"

Một khoảng không im lặng bao trùm hàng ghế sofa khi Hồng Duy đặt câu hỏi, và nó đã không ngần ngại quăng luôn cái ly giấy rỗng tuếch vào đầu thằng bạn trước khi thốt lên một lời cảm thán. Cũng như Văn Toàn, hắn nghe câu này đã gần hai mươi lần.

"Dù sao thì bọn tao cũng đã...ừm cãi vã khá to trong buổi tối ngày hôm ấy. Và..."

"Không, không! Cả cái chuyện cãi vã và quyết định chia tay của chúng mày đều nhảm c*t!"

Văn Toàn lại nốc thêm một ly, lặp lại động tác y như thằng bạn quăng mạnh cái ly vào con người con đang ú ớ. Và bằng một cách tương thông nào đó, lời nó nói ra lại giống y hệt lời của kẻ gây ra tuổi thơ cơ cực cho nó vừa gắt lên với Công Phượng ở phòng bếp.

"Chúng mày cần một buổi nói chuyện, và giải quyết cái vụ chia tay chó má ấy thành một chút hiểu lầm hay đại loại như cãi vã bình thường."

"Nhưng Duy, tao..."

"Mày cần phải nói Thanh! Mày chắc chắn vẫn còn yêu anh ấy và ông Phượng cũng vậy. Chỉ là chúng mày quá trẻ con để không dám đối mặt thôi."

Văn Toàn nhìn hắn với một ánh mặt kiên định, bồi thêm cái vỗ vai khích lệ từ Hồng Duy khiến hắn không biết bằng cách nào đã đứng trước cánh cửa xanh nhạt đính thêm cái biển nhỏ khắc số 1710. Hắn dám chắc rằng, phía bên trong đang có một người chờ đợi hắn.

"Xin chào, Thanh."

"Chào anh, ừm, Phượng."

"Chắc chắn rằng mày đã bị đám thằng Toàn với Duy xui khiến lên đây. Như chính đám thằng Trường làm với tao ở dưới bếp."

Công Phượng chống tay xuống giường, giả vờ ho khan và ngồi xích sang một bên khi tránh mặt quay đi để lộ ra vành tai đang dần hiện đỏ. Cũng đã lâu rồi cậu mới nghe hắn gọi mình là anh. Vì khi còn hẹn hò hắn hầu như toàn bỏ kính ngữ. (Công chúa của em ơi...)

"Phải rồi. Chúng nó muốn ta nói chuyện lại với nhau."

Văn Thanh ngồi xuống phần giường kế bên, hơi lo lắng nhìn canh định khoảnh cách sao cho hợp lí. "Về việc chia tay", Công Phượng đã bổ sung vào như thế.

"Cũng đúng nhỉ. Chúng ta đã chẳng nói chuyện với nhau kể từ tối hôm ấy."

"Và đó là lí do cho cuộc nói chuyện này xảy ra. Thằng Híp đã luôn mồm nói việc chia tay của chúng ta thật là nhảm c*t!"

Công Phượng nằm vật xuống giường, để hai tay trước bụng và giương đôi mắt vô định đặt lên trần nhà. Bằng một lí do nào đó mà cậu nghĩ làm như vậy sẽ giúp cậu thư giãn hơn. Và Văn Thanh bật cười "Thằng Toàn cũng nói y như thế!".

"Thằng Vương nói rằng chúng ta vẫn cứ liếc mắt đưa tình nhau."

"Thằng Duy thì nói rằng em thật ngu ngốc. Vì đã để cho anh đi."

"Nhô lại nói chúng ta nên quay lại."

"Duy cũng nhiều lần nói như thế."

"Vậy điều quái quỷ gì đã khiến chúng ta trở nên như thế này?"

Công Phượng rít lên, sau cả một cuộc đối thoại mà cả hai chỉ đưa ra những lời nhận xét từ người ngoài về chuyện tình của họ. Có lẽ như Hồng Duy đã nói rằng họ quá trẻ con, để đối mặt, để nhận lỗi hay tha thứ cho nửa kia của mình.

"Phải chăng là do cái tôi của chúng ta quá lớn, để bồng bột đưa ra cái quyết định ngu xuẩn này?"

Phía giường kế bên lún xuống đôi chút vì Văn Thanh cũng ngả mình, tay chạm tay với Công Phượng để cả hai có thể cảm nhận lại hơi ấm của nhau sau năm tháng xa cách. Và chỉ có như thế, hai đứa trẻ trong hình hài những cậu thanh niên bắt đầu bộc bạch về chính cảm xúc của mình ngày hôm ấy.

"Anh đã không tin em vì nghĩ em còn qua lại với người bạn gái cũ. Sau đó bỏ đi, thay vì ngồi lại và nghe em giải thích rằng cô ấy là trưởng ban khoa thiết kế, và em nhờ cô ấy thiết kế cho buổi tối của chúng ta."

Công Phượng mở lời, trả lời cho câu hỏi của người phía bên cạnh. Văn Thanh cũng bị cuốn vào nó, chút hơi ấm mang lại khiến hắn không tự chủ nắm lấy tay cậu chặt cứng.

"Còn em thì đã gắt gỏng lên vì tình yêu là cần sự tin tưởng. Và rồi thay vì ngồi lại và nói chuyện thì em lại để nó thành một trận cãi vã. Em thậm chí còn ngu ngốc nói rằng anh đi được thì đi luôn đi."

"Cả hai chúng ta đều có phần ngu ngốc và sai lầm, Thanh nhỉ?"

"Phải, và kể từ ngày hôm đó em vẫn luôn nhớ anh, Công chúa của em."

"Anh cũng nhớ em. Và chúng ta sẵn sàng tha thứ cho nhau, đúng chứ?"

"Tất nhiên rồi. Và cả thay đổi nữa. Hai năm chúng ta bên nhau đủ để chúng ta cố gắng vì nhau thêm nữa."

Văn Thanh xoay người sang và Công Phượng cũng làm như vậy, cả hai đối mặt và trò chuyện với nhau như những ngày xưa cũ. Cho đến khi họ hôn nhau, giải quyết mọi vấn đề bằng cái nút lưỡi và cười khúc khích khi đối phương càng muốn tiến xa hơn.

Tối ngày hôm đó, chẳng ai biết hai con người ở trong căn phòng khắc số 1710 đã làm gì (vì nó vốn cách âm) mà chỉ biết rằng sang ngày hôm sau, Công Phượng phải đi nhận bằng tốt nghiệp với cần cổ chi chít đỏ và luôn miệng càu nhàu xấu hổ rúc vào bờ vai Văn Thanh tránh đi ánh mặt khinh bỉ và trêu chọc của đám bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com