6 | lmb - tdt | Ngày ta bên nhau
Minh Bình, Danh Trung | Romance | AU | Ngày ta bên nhau
-----
"We have all the time in the world
Just for love
Nothing more, nothing less
Only love..."
(Hal David & John Barry, We Have All the Time in the World)
-----
Khi Danh Trung tỉnh giấc, nền trời chỉ mới ửng hồng và ở phía đông, mặt trời còn chưa ló rạng. Vẫn còn quá sớm để rời khỏi chiếc giường thân thuộc, trong khi cơn buồn ngủ đã không còn, nên cậu nằm im lặng, nghe chiếc đồng hồ báo thức điểm từng nhịp thời gian bằng những tiếng tích tắc.
Bên cạnh cậu, anh người yêu khe khẽ trở mình. Danh Trung biết Minh Bình rất thính ngủ, nên cậu xoay người nhẹ nhàng hết sức có thể, vòng tay ôm lấy anh. Nhưng khi cậu vừa dụi đầu vào tóc Minh Bình thì đã nghe giọng anh ngái ngủ vang lên, chất giọng ấm áp khiến trái tim trong lồng ngực cậu run rẩy.
"Mấy giờ rồi em?"
"Còn sớm mà," bàn tay Danh Trung vỗ nhè nhẹ lên lưng Minh Bình, "anh cứ ngủ tiếp đi." Chừng như tự thấy câu nói đó chưa thể làm người yêu yên tâm, cậu cúi đầu, hôn lên bờ mi khép hờ của anh. "Chúng mình có tất cả thời gian trên đời mà."
"Em là đồ văn vở," Minh Bình cằn nhằn, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười. Nụ cười mà Danh Trung chỉ muốn ngắm mãi không thôi.
Cậu ước rằng cậu có thể tin vào những điều mình nói ra. Nhưng cậu không làm được.
-----
Danh Trung không đếm nổi đã bao lần cậu và Minh Bình cùng nhau ngồi ăn sáng ở quán cà phê ấy.
Đó chỉ là một quán cà phê bình dân, không phải của thương hiệu nào nổi tiếng. Ngày mới chuyển đến khu phố này, Danh Trung hay đến đây chỉ vì nó đủ gần và ly nâu đá ưa thích của cậu được pha đủ đậm vị, không đặc sệt bột bắp như một vài quán xung quanh. Ấy thế mà cơ duyên đâu đâu lại đưa cậu gặp được người yêu. Hôm ấy cậu đang tiện thể bưng ly cà phê của mình về chỗ ngồi, mắt mũi ngó ngang liếc dọc thế nào lại va phải Minh Bình đang đi theo hướng ngược lại, thứ chất lỏng đậm màu đổ tóe lên chiếc áo sơ mi trắng tinh cậu mới sắm. Khi cậu còn chưa kịp hoàn hồn sau "tai nạn" dở khóc dở cười ấy, một bàn tay đã nắm chặt lấy cánh tay cậu, kéo cậu đứng dậy, và khi Danh Trung ngẩng đầu lên, cậu thấy mình đang nhìn vào một đôi mắt nâu sâu thăm thẳm. Khoảnh khắc đó, dù chẳng rõ anh là ai, bao nhiêu tuổi hay làm nghề gì, cậu biết rằng mình đã gặp được người cần gặp trên đời này rồi.
Rời khỏi những ký ức, Danh Trung nhìn sang bên cạnh, và cậu lại bắt gặp đôi mắt ấy, nhìn mình không chớp. Vụ "tai nạn" kia đã là chuyện của ba tháng trước. Từ đó đến nay, cậu đã cất công xin bằng được số điện thoại của Minh Bình, đi ăn cùng anh ba bận và uống bia năm bận, từng tuyệt vọng vì ngỡ rằng anh không đáp lại tình cảm mà mình đem trao, cho tới khi chứng kiến anh dầm mưa đợi mình đến phát sốt vào một đêm nọ. Sau hôm ấy, cậu đã chẳng thể giữ nổi tình cảm trong lòng mà đem ra nói hết với anh. Và may mắn thay, anh đã đồng ý.
Danh Trung chợt nhận ra cậu chưa từng nói với Minh Bình cái điều cậu vẫn luôn muốn nói với anh từ ngày họ gặp nhau. Rằng dù là lúc anh buồn hay vui, mạnh khỏe hay ốm yếu, đôi mắt anh vẫn đẹp như vậy. Và u uẩn như vậy.
Khi cô phục vụ mang đồ uống của hai người ra bàn, Minh Bình lịch sự nói lời cảm ơn, rồi nhanh nhảu đặt ly nâu đá trước mặt Danh Trung. Những ngón tay của họ chạm nhau khi Danh Trung đưa tay đón lấy nó, và cậu thầm ước rằng khoảnh khắc đó kéo dài bất tận.
Nhưng bên tai cậu, chỉ có tiếng chiếc đồng hồ treo trên tường quán kêu tích tắc.
-----
Buổi trưa, sau khi tan làm, Danh Trung thu dọn đồ đạc, rồi xách cặp rời khỏi công ty. Cậu và Minh Bình đã cùng nhau xin nghỉ buổi chiều hôm ấy, chỉ để hoàn thành lời hẹn chở nhau đi một vòng thành phố mà suốt ba tháng qua chưa lần nào họ thực hiện được, lúc thì vì Minh Bình ốm, khi lại bởi Danh Trung phải tăng ca...
"Em muốn đi đâu?" Minh Bình hỏi Danh Trung, khi cậu đang dựa đầu vào lưng anh và tưởng như nghe được cả tiếng tim anh đập từng nhịp. Trong suy nghĩ mông lung đang sượt qua đầu cậu lúc này, trái tim con người cũng giống như một chiếc đồng hồ vậy. Thình thịch. Tích tắc.
"Trung ơi?" Giọng Minh Bình lại vang lên, lần này to hơn một chút, có lẽ anh nghĩ cậu không nghe được câu hỏi vừa rồi.
"Dạ?"
"Em muốn đi đâu nào?"
"Thì đó, đi loanh quanh thôi."
"Nhưng mà anh không quen đường xá ở đây đâu, loanh quanh một hồi là lạc mất đấy."
"Thì cứ loanh quanh thôi, thời buổi định vị toàn cầu mà anh còn sợ lạc ấy hả," Danh Trung huơ huơ chiếc điện thoại thông minh trước mặt Minh Bình.
Cử chỉ đó khiến anh phì cười, "Ừ thì, thử lạc một hôm vậy."
-----
Nơi Minh Bình và Danh Trung lạc đến là... công viên trung tâm thành phố.
Minh Bình vừa lắc đầu cười vừa dắt chiếc xe máy đi gửi. Danh Trung ngẩng nhìn những cành lá xanh mát, chẳng thể ngăn mình tìm kiếm ánh mặt trời lấp lánh đâu đó trên đỉnh đầu.
Cậu nắm tay Minh Bình, hai người chậm rãi đi trên những con đường lát gạch chạy vòng vèo quanh công viên. Chúng dẫn họ qua những khu trò chơi, những nhà hàng, quầy lưu niệm thi thoảng lấp ló sau một bụi cây rậm rạp. Ngày thường, đám trẻ con còn đi học, những vòng quay ngựa gỗ, những cầu trượt, nhà bóng im lìm thiếp ngủ; không có ánh đèn lung linh đi kèm tiếng nhạc, trông chúng rỉ sét và cũ kỹ đến tội nghiệp. Bàn tay Danh Trung vô thức siết chặt những ngón tay của Minh Bình hơn. Ký ức một lần nữa tìm đến với cậu: những ngày cậu còn nhỏ, từng biết bao lần vòi vĩnh cha mẹ cho lên ngồi đu quay, ngựa gỗ mỗi lần đến công viên này. Nhắm mắt, cậu lại thấy nhịp thời gian đang trôi. Tích tắc, tích tắc.
Minh Bình khoác lấy tay cậu, và chỉ bằng cử chỉ nhỏ đó, đưa cậu về với hiện tại.
Mỗi hành động anh làm, dù là nhỏ nhất, đều mang bình yên trở về cho Danh Trung.
-----
Mọi lối đi từ cổng công viên đều dẫn đến một cái hồ rộng.
Bên cạnh hồ, lác đác những chiếc ghế đá. Khi Minh Bình và Danh Trung tìm được một chiếc ghế ưng ý - không bị ướt, không quá bám bụi, không vương vãi rác rến xung quanh - trời đã chuẩn bị ngả bóng hoàng hôn. Họ ngồi bên nhau, hai bàn tay vẫn nắm chặt. Ở khu vực này của công viên, những ồn ào của đô thị đã chẳng thể vọng đến nữa. Bên tai Danh Trung chỉ có tiếng gió thổi qua những tán lá kêu xào xạc..
"Trung nè?"
"Dạ?"
Thấy Minh Bình gọi mình rồi lại im lặng, Danh Trung quay đầu nhìn sang. Trán anh khẽ nhíu lại, như đang phân vân điều gì. Mãi rồi anh mới cất lời.
"Nếu như chúng mình cứ ở mãi bên nhau thế này thì sao?"
"Thì chẳng còn gì tuyệt vời hơn, nhỉ?" Danh Trung vòng tay ôm lấy Minh Bình, tựa cằm mình lên vai anh. Cậu ra vẻ không nghe thấy âm điệu lo lắng trong câu hỏi của anh vừa rồi. "Em chỉ mong ngày nào cũng như vậy. Bình thường thôi. Mình ở bên nhau cũng chỉ cần bình thường như vậy thôi."
Câu nói ấy của cậu dường như khiến anh xúc động, bởi giọng anh run run dù lời đáp của anh lại đầy sự bông đùa. "Xạo."
"Thật mà, ai xạo anh làm gì."
"Em không nghĩ đến những việc lớn lao hơn trong đời sao, ví dụ như thăng tiến trong công việc nè, rồi mua được một căn nhà riêng nè, đổi chiếc xe nào đó xịn hơn..."
"Để đến mai đi. Giờ em chỉ thích sống bình thường."
"Bình thường riết là thành nhàm đó. Em sẽ chán ngay thôi."
"Nào, để đến mai." Danh Trung đưa ngón trỏ lên môi người yêu, làm động tác im lặng.
"Ừ, thì để đến mai." Minh Bình thở nhẹ ra một hơi.
Hoàng hôn buông, và những chiếc đèn đặt trên hòn đảo nhỏ giữa hồ bắt đầu phát ra những tia sáng xanh đỏ tím vàng. Chúng nhấp nháy, có nhịp điệu, Danh Trung thầm nghĩ. Cậu nhắm mắt lại, nhưng như thế là không đủ để ngăn những nhịp điệu kia truyền đến thị giác của cậu.
Tích tắc, tích tắc.
-----
Họ trở về căn hộ thuê chung khi trời đã tối muộn. Chẳng có gì bỏ bụng từ chiều, nhưng cả hai đều không thấy đói, nên họ quyết định bỏ luôn bữa tối.
Khi Danh Trung ra khỏi phòng tắm, trên người mặc đồ ngủ, cậu thấy Minh Bình đã ngồi trên giường, chăm chú đọc sách. Cậu chui vào trong chăn, dụi đầu lên người anh. Minh Bình một tay choàng ra sau ôm lấy Danh Trung, tay còn lại vẫn cầm cuốn sách, mê mải đọc.
Hơi ấm từ cơ thể anh, tiếng anh lẩm nhẩm đọc sách thành lời, và cả cảm giác bình lặng vây quanh cậu lúc bấy giờ. Tất cả đều khiến trái tim Danh Trung tan nát.
Bên tai cậu, tiếng chiếc đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường vẫn điểm từng giây trôi qua. Cậu cầm lấy chiếc đồng hồ, tháo pin của nó vứt đi. Căn phòng trở lại sự im ắng trong thoáng chốc. Khi thấy ánh mắt Minh Bình đang nhìn mình đầy dò hỏi, cậu mỉm cười, "Nó chạy ồn quá, em không ngủ được."
"Nhưng nhỡ đâu mai tụi mình ngủ quên thì sao?" Minh Bình băn khoăn.
"Yên tâm, em không ngủ quên được đâu." Danh Trung nhẹ nhàng cầm lấy cuốn sách trên tay Minh Bình, gập nó lại rồi để xuống dưới gối. Minh Bình ngáp dài trong khi Danh Trung vươn người tắt chiếc đèn cây.
Trong bóng tối, cậu ghé đầu mình sát vào đầu Minh Bình, cho tới khi hơi thở nhè nhẹ của anh phả lên mặt cậu nóng ấm. Cậu đưa tay mình vuốt ve gò má anh. Mắt cậu đẫm lệ.
"Ngủ ngon nhé. Em yêu anh."
Đáp lại cậu chỉ có tiếng thở đều. Cậu không chắc rằng Minh Bình nghe được câu nói cuối cùng đó.
-----
Khi Danh Trung tỉnh giấc, nền trời chỉ mới ửng hồng và ở phía đông, mặt trời còn chưa ló rạng. Vẫn còn quá sớm để rời khỏi chiếc giường thân thuộc, trong khi cơn buồn ngủ đã không còn, nên cậu nằm im lặng, nghe chiếc đồng hồ báo thức điểm từng nhịp thời gian bằng những tiếng tích tắc.
Và Danh Trung thở dài, chuẩn bị bản thân cho một vòng lặp mới.
Sau cùng thì, họ có tất cả thời gian trên đời mà, không phải sao?
-----
Request của paramnesiaa_. Cảm ơn cậu vì đã tin tưởng mình nhé ❤.
╭─────────╮
26.06.2022
╰─────────╯
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com