Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8 | bhva - ntb | Dưới ánh ban mai

Việt Anh, Thanh Bình | Romance | AU | Dưới ánh ban mai

-----

"Sao anh không kéo rèm ra?"

Câu hỏi của Thanh Bình nhẹ rơi vào khoảng im lìm bên trong căn phòng ngủ của hai người, vào một buổi tối thứ tư nọ. Việt Anh đứng ở góc phòng, lặng lẽ là phẳng phiu chiếc áo sơ mi trắng, công việc cuối cùng anh vẫn làm vào những ngày trung tuần trước khi đi ngủ. Thời gian lững thững trôi, cơ hồ đã lạc mất nhịp điệu vốn có của mình.

Việt Anh đứng là áo, thi thoảng lại khẽ liếc về phía Thanh Bình đang nằm bình thản đọc sách trên giường, trong đầu chẳng có suy nghĩ nào thành hình rõ rệt. Sự im lặng dạo gần đây giống như một cái hố sâu không đáy, nó nuốt vào bên trong lòng mình mọi thứ âm thanh nhộn nhịp, đi kèm với đó là cả tính chất sôi nổi mà Việt Anh vẫn hay hình dung như một sinh thể khổng lồ bao trùm lấy khu phố này, nơi hầu hết dân cư đều là những con người trẻ tuổi. Sống chung với im lặng suốt mấy tuần nay, Việt Anh ngạc nhiên thấy mình hài lòng với nó nhiều hơn những gì anh từng hình dung trước kia. Chính xác là, anh biết ơn sự im lặng này, bởi nó giúp anh tìm lại sự tĩnh tại của tâm hồn mà anh đã đánh mất từ thời niên thiếu, từ cái hồi anh buộc phải rời xa quê để lên thành phố trọ học. Nói đâu xa, quãng vài tháng trước đây thôi, sau một ngày dài đi làm mệt mỏi, anh và Thanh Bình thường chỉ cùng nhau ngồi xem phim trên ti-vi hoặc máy tính tới khoảng mười giờ rưỡi rồi đi ngủ. Nhưng giờ đây không còn tiếng nhạc lúc nào cũng xập xình tới tận mười một giờ ngoài cửa sổ, không còn những hàng quán huyên náo bởi đám sinh viên rủ nhau đi ăn đêm, thậm chí không còn cả tiếng những chương trình giải trí phát trên vô tuyến hay loa đài nữa, và Việt Anh - sau gần chục năm - cầm lên một cuốn tiểu thuyết vì thực sự bị nội dung của nó thu hút.

Cẩn thận treo chiếc áo lên móc để không làm hỏng những nếp gấp phẳng phiu, Việt Anh tiến đến phía chiếc giường, vòng tay ôm người yêu mình từ phía sau. Anh cảm thấy Bình tựa hồ vừa khẽ run lên bởi hơi ấm bất chợt, nhưng rồi em chỉ đặt một bàn tay mình lên tay anh, bàn tay còn lại vẫn giữ cuốn sách mở trước mặt. Im lặng lại choán đầy căn phòng, và lần này Việt Anh hình dung nó giống một lớp keo đặc quánh đang dần bám dính lấy hai người.

"Dạo này anh hay có những suy nghĩ kỳ lạ," Việt Anh mở lời, không muốn ngạt thở trong lớp keo nọ.

"Ví dụ như là?" Ánh mắt Bình vẫn hờ hững rơi lên những trang sách. Em gần như không lên giọng ở đoạn cuối câu, và Việt Anh cơ hồ chỉ nghe thấy một dấu hỏi chấm nhỏ xíu.

"Ví dụ như là," anh nuốt nước bọt, nhắc lại một cách máy móc, như thể để trì hoãn việc phải nói tiếp, "hồi chiều lúc bước chân vào nhà, anh đã nghĩ trong đầu rằng, giá mà tối nay mẹ làm món nem rán thì thật là tuyệt."

Có vẻ cuối cùng câu nói ấy cũng chạm được tới Bình. Em đặt cuốn sách lên chiếc bàn kê cạnh giường, quay người lại, mặt đối mặt với Việt Anh. "Anh nói tiếp đi."

"Suy nghĩ đó cứ luẩn quẩn mãi trong đầu anh suốt vài tuần qua. Và, nó không chỉ dừng ở đó. Nó khiến anh nhớ về cả những bữa cơm nhà ngày nhỏ. Mẹ ngồi nhặt rau bên thềm, anh lăng xăng chạy chơi xung quanh. Tiếng bố nhắc anh phải ngồi khoanh chân thật gọn gàng." Việt Anh càng nói, những ký ức bên trong anh lại càng cuộn trào. "Đến mức, thỉnh thoảng trong vô thức anh còn rút điện thoại ra định gọi điện cho mẹ. Rồi anh lại ước gì mẹ đang ở đây với chúng mình. Ước gì căn nhà chúng mình ở có mẹ như xưa..."

"Em rất tiếc," Thanh Bình vừa nói vừa đưa tay chặn dòng nước mắt đang lăn trên má người yêu mình. "Em rất tiếc," lần này câu nói của em gần như chỉ còn là một lời thầm thì.

Lần cuối cùng Việt Anh còn liên lạc được với mẹ của anh là một tháng trước, khi ấy bà đang chuẩn bị lên chuyến bay từ Sydney trở về Hà Nội. Đã có nghi ngại dấy lên về sự an toàn của chuyến đi đó, những cảnh báo liên quan tới bão từ, nhưng bà nhất quyết phải trở về sớm nhất trong khả năng cho phép. Đôi khi Việt Anh và Thanh Bình cố gắng nghĩ theo hướng tích cực hơn, rằng có thể chuyến bay ấy cuối cùng cũng đã bị hủy, và giờ này bà chỉ đang lang thang đâu đó nơi bờ đông nước Úc. Nhưng trong những thời điểm như thế này, hy vọng thật đắt đỏ biết chừng nào.

Thanh Bình nhấc cánh tay lên, và Việt Anh vùi đầu mình vào lồng ngực em. Bình choàng tay qua vai anh, khẽ xoa chiếc gáy lấm tấm mồ hôi. Trong tư thế ấy, họ nằm lắng lại hồi lâu, mỗi người chìm trong những suy tưởng của riêng mình. Không gian xung quanh vẫn chẳng hề vang lên một tiếng động.

"Còn anh biết em nhớ gì không?" Lần này Bình là người phá vỡ im lặng.

"Gì?"

"Lý Công Hoàng Anh."

"Em đùa đấy à?"

"Không hề. Thời còn đi học, chúng mình vẫn thường làm chung mỗi khi có bài tập nhóm, anh nhớ không?"

"Và hồi ở công ty cũ, em với nó rất hay được phân công chung dự án. Anh cũng chẳng hiểu sao hai người chịu được nhau. Trước đây mỗi lần anh nhắc đến nó là em chê không ngớt."

"Tính anh ấy hay mà. Chưa biết thì khó chịu, nhưng đến khi quen thân rồi mới biết anh ấy tốt lắm."

"Ừ, cái thằng đó..."

Bàn tay Bình đưa lên vuốt tóc Việt Anh, và Việt Anh khẽ hít vào một hơi, nhắm mắt lại, tận hưởng sự dịu dàng trong từng cái chạm của người yêu mình.

"Anh cũng nhớ nó."

"Anh ấy giờ này đang ở đâu nhỉ? Vẫn Hy Lạp phải không?"

"Có lẽ vậy. Nó cũng chẳng còn ai thân thích ở nhà, trừ mấy người bạn như chúng mình."

"Hy Lạp chậm hơn Việt Nam bao nhiêu tiếng đồng hồ?"

"Đâu đó bốn, năm tiếng, nếu anh không nhầm."

"Anh nghĩ bốn, năm tiếng thì đủ để làm gì?"

Việt Anh ngừng lại một chút để suy nghĩ. Bốn năm tiếng thì đủ để Hoàng Anh, người bạn thân nhất trên đời của anh và Bình, làm gì đây? Rộng ra hơn, chừng ấy thời gian thì đủ cho tất cả bọn họ, những con người đang sống trên Trái Đất này, làm gì được nữa? Chẳng kịp bắt những chuyến tàu hồi hương. Chẳng kịp nối lại những mối dây liên lạc bị cắt đứt. Có lẽ chỉ vừa kịp để...

"Trở về nhà, ăn một bữa cơm tối với người yêu, rồi đi ngủ mặc kệ thế sự."

Việt Anh không nhìn mặt Bình, nhưng anh biết em đang mỉm cười. Bằng sự thấu hiểu nào đó giữa những người yêu với nhau, anh biết.

"Sao anh không kéo rèm ra?"

Cuộc nói chuyện của họ cuối cùng lại trở về câu hỏi ban đầu mà Việt Anh đã lảng tránh. Nhưng lần này anh không phớt lờ nó nữa. "Em thực sự muốn điều đó hả?"

"Anh cứ kéo rèm ra xem nào."

Việt Anh rời khỏi vòng tay Bình, nhỏm dậy tiến về phía bên kia phòng, nơi bức rèm màu nâu nhạt đang che kín ô cửa kính vuông vắn. Anh ngần ngừ một thoáng, rồi dứt khoát đưa tay kéo mạnh nó ra.

Căn phòng của họ trong thoáng chốc bỗng sáng bừng lên. Thanh Bình và Việt Anh cùng ngước nhìn bầu trời, nơi ánh cực quang đang phô diễn những sắc độ rực rỡ trong một điệu nhảy cuồng nhiệt của các hạt mang điện tích được gió mặt trời mang đến. Những dải sáng bảy màu trông tựa những tấm màn voan tung bay khắp các tầng trời, trải dài muôn phương, và Việt Anh thấy tim mình hụt mất một nhịp, bởi có lẽ đó là hình ảnh đẹp nhất anh từng được thấy trong cuộc đời mình.

"Cảnh tượng này mà bỏ lỡ thì thật là phí phạm," Thanh Bình mỉm cười, nụ cười như thể giấu đi câu nói đắc ý em đã bảo anh mà. Em vươn tay tắt chiếc đèn ngủ, và trong phòng bấy giờ chỉ còn ánh cực quang tỏa sáng. "Đến giờ đi ngủ rồi đấy."

Việt Anh chậm rãi trở về chiếc giường quen thuộc, nằm xuống bên cạnh người thương. Đôi mắt Bình cũng lung linh thứ ánh sáng đẹp đẽ nọ.

Vài tiếng nữa, mặt trời sẽ bùng nổ. Khi phần địa cầu họ đang sống hướng về phía vầng dương, những tia lửa vĩ đại sẽ quét đến chỗ họ và thiêu rụi tất cả. Dưới ánh ban mai hủy diệt, sẽ chẳng còn chỗ cho bất cứ điều gì, kể cả ký ức.

Dẫu biết vậy, Việt Anh vẫn nắm lấy tay Bình, khảm vào lòng dáng hình của bàn tay em và những đường nét trên khuôn mặt em và hơi ấm của cơ thể em và, nếu có thể, là cả giấc mơ đêm nay của em nữa.

"Chúc em ngủ ngon."

"Anh cũng ngủ ngon."

-----

NgThHoaa ạ, mình chắc chắn là không bao giờ viết riêng một bộ fic cho 0504 (hay bất cứ đôi nào khác) đâu, vì mình không đủ khả năng theo được longfic. Nên thôi, ngắn gọn một chiếc oneshot vậy nhé 🥺.

Có hai nguồn cảm hứng chính để mình viết ra chiếc fic này: truyện ngắn "The Last Night of the World" của nhà văn Ray Bradbury và bộ phim "Knowing" của đạo diễn Alex Proyas. Mình hay xem phim, đọc truyện về tận thế hoặc hậu tận thế khi buồn, chẳng hiểu sao mỗi lần làm vậy lại cảm thấy được an ủi ghê gớm. Cơ mà, biết vậy thôi, mọi người đừng tin vào phần "khoa học" trong fic này nhé, nó không có thật đâu - coi khung cảnh tận thế như một thứ ẩn dụ thôi. Chứ mọi người đem vật lý thiên văn vào đây diễn giải là chết mình 🤧.

Ngoài ra, nhan đề "Dưới ánh ban mai" lấy ý từ "On the Nature of Daylight" của Max Richter, một bản nhạc mà bất cứ khi nào vang lên đều khiến mình xao xuyến vô cùng. Mọi người có thể nghe nó ở đây:

╭─────────╮
02.07.2022
╰─────────╯

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com