Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 92: Nên tin ai ?

----------

Chớp mắt đã qua nửa tháng, Bill về Anh cũng đã được nửa tháng, trước khi đi Bill khuyên cậu nhanh chóng về nhà nói rõ cho ba mẹ biết, dù sao đi nữa trốn tránh cũng không phải là biện pháp.

Ba mẹ Chí Mẫn không thích Kim Tại Hưởng, đó là chuyện đương nhiên, họ chỉ có một đứa con trai nhưng lại bị hắn áp bức còn suýt mất mạng. Ba mẹ nào cũng sẽ không thích có con rể như vậy.

Nhưng cậu yêu anh, lấy anh cũng đã có con gái là Nicole.

Bill luôn nói cậu đang trốn tránh, bất kể là lúc nào gặp khó khăn điều trước tiên cậu nghĩ là trốn tránh chứ không phải là đối đầu với nó.

Cho nên lần này cậu muốn vì Kim Tại Hưởng mà thử một lần bởi vì cậu yêu anh, vì cậu cũng vì Nicole.

Đối với việc chuyển đến chung cư Đế Vương ở cùng Kim Tại Hưởng, quả thật cậu tiền trảm hậu tấu nhưng cậu không hối hận.

Hôm nay Kim Tại Hưởng về sớm bởi vì hắn phải về nhà họ Phác đối mặt hai phụ huynh nói cho rõ ràng.

Hy vọng có thể có được sự tha thứ của ba mẹ từ đó tiếp nhận mối quan hệ của bọn họ.

Kim Tại Hưởng chưa từng hạnh phúc như vậy bởi vì Chí Mẫn đã quay về hơn nữa còn có Nicole, ba người cùng ở chung một chỗ. Nhất là bây giờ Chí Mẫn đã yêu anh, cảm giác đó ngày càng hạnh phúc.

Bây giờ anh đã có gia đình!

Lúc này ba mẹ Mẫn đang ăn tối hoàn toàn không hiểu khi nhìn thấy Chí Mẫn cùng Nicole đột nhiên quay về. Khi thấy Kim Tại Hưởng đi cùng sắc mặt của họ liền thay đổi.

"Ba,mẹ, con......." Chí Mẫn cùng Kim Tại Hưởng ngồi chung một chỗ, Nicole ngồi giữa bọn họ.

Nhìn sắc mặt ba mẹ Mẫn không tốt lắm cũng không chịu mở miệng nói chuyện, chỉ ngồi nhìn một nhà ba người, ba mẹ Chí Mẫn rất tức giận.

Chí Mẫn vừa mở miệng Kim Tại Hưởng liền nắm cánh tay cậu ý nói để hắn nói chuyện.

Dù sao ba mẹ Mẫn cũng không hài lòng về anh lắm.

"Ba, mẹ, con biết hai người không hài lòng về con, con cũng biết trước kia làm nhiều chuyện không tốt với Chí Mẫn nhưng ba mẹ có thể nể mặt Chí Mẫn cùng Nicole mà tiếp nhận người con rể là con hay không? Còn đảm bảo về sau sẽ đối xử tốt với Chí Mẫn, ngày càng yêu cậu ấy hơn, chăm sóc cậu ấy. Còn có Nicole, bây giờ con bé còn nhỏ, con bé cần một người ba, con nghĩ hai người cũng muốn Nicole có một gia đình hạnh phúc."

"Đương nhiên chúng tôi muốn Nicole lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, nếu Chí Mẫn kết hôn với Bill, con bé sẽ có một gia đình, còn có một người ba hết lòng yêu thương mặc dù đó không phải là ba ruột còn tốt hơn ba ruột của con bé." Phác Kiến Quốc lạnh lùng nói.

Con trai mới hai mươi hai tuổi, làm sao biết nhìn người?

Kim Tại Hưởng là một con sói.

"Ba......." Chí Mẫn thấy ba nói lời khó nghe với Kim Tại Hương không khỏi có chút thất vọng. Thì ra ba mẹ không thể chấp nhận chồng của cậu như vậy.

Mặc dù trước khi đến bọn họ đã dự báo được thái độ của ba mẹ nhưng khi đối mặt thật sự mới thấy sự việc thật sự có nhiều khó khăn.

"Mẹ cũng không thể tiếp nhận gia đình này của con sao?" Chí Mẫn quay đầu hỏi mẹ.

Hai vị phụ huynh bốn năm nay đã già hơn Chí Mẫn thật sự đau lòng nhưng đồng thời cũng không thể bỏ qua Kim Tại Hưởng, bây giờ cậu lâm vào tình huống khó xử.

"Tiểu Mẫn, con không biết trước kia hắn đã làm những chuyện quá đáng như thế nào......."

"Mẹ, con đã khôi phục trí nhớ, đã sớm nhớ lại những chuyện trước kia!" Cho nên khi mẹ nói những lời đó cậu có thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả.

Cậu không trách ba mẹ bởi vì bọn họ đều muốn những điều tốt đẹp nhất cho cậu.

"Cái gì? Con đã nhớ lại rồi?"

"Vâng, ba, mẹ đừng nghi ngờ anh Kim, anh ấy chưa bao giờ muốn nuốt hết tài sản của nhà chúng ta, ba là người rõ nhất, anh ấy làm tất cả là vì con cho nên hai người không cần trách anh ấy nữa. Trong thời gian này con rất hạnh phúc, bây giờ Nicole cũng rất thích anh ấy!" 

Chí Mẫn nắm chặt tay Kim Tại Hưởng, hai người trao nhau ánh mắt hạnh phúc. Không giống như ban đầu Kim Tại Hưởng phải một mình phấn đấu.

"Con biết hai người sợ con sẽ bị phụ lòng, bị lừa nhưng lần này xin hãy tin tưởng con, anh ấy thật lòng. Ba, mẹ, xin hãy tin con một lần......."

Ba mẹ Mẫn liếc nhìn nhau, con trai mình tin tưởng Kim Tại Hưởng cũng sẽ không đại biểu rằng bọn họ sẽ tin tưởng anh.

Nhưng nhìn Chí Mẫn quật cường như vậy nếu như bọn họ phản đối nữa chỉ sợ sẽ tuyệt tình với con trai.

"Nếu đã như vậy, người làm ba làm mẹ như chúng ta không thể nói gì hơn nhưng chỉ cần ngày nào đó con cảm thấy không chịu nổi nữa hoặc là bị hắn phụ lòng con có thể quay về biết không?"

"Con sẽ không để Tiểu Mẫn có cơ hội quay về!"

Kim Tại Hưởng bảo đảm với ba mẹ Mẫn.

"Vậy thì tốt!" Rốt cuộc sắc mặt ba mẹ tốt hơn một chút "Nếu chưa ăn cơm vậy cùng nhau ăn đi!"

"Được......."

Rốt cuộc Chí Mẫn cũng có thể bỏ cục gạch trong lòng xuống, lo lắng nửa tháng, luôn nghĩ không biết nên nói chuyện với ba mẹ như thế nào.

Rốt cuộc cũng quay lại cuộc sống bình thường, bây giờ cuộc sống của Chí Mẫn chỉ có Kim Tại Hưởng cùng Nicole, lâu lâu về thăm nhà, có lúc lại đưa Nicole đến nhà họ Kim thăm bà nội, thỉnh thoảng đi tìm Kiều Y.......

Thế nhưng hạnh phúc hình như quá trầm ổn làm cậu lo lắng, mấy tháng nữa chờ ngôn ngữ của Nicole tốt một chút cậu sẽ cho con bé đi nhà trẻ. Sau đó cậu sẽ đi tìm việc làm trợ lý cho luật sư.

Bởi vì Chí Mẫn ở Anh học luật cũng có bằng luật sư, sau khi về nước lại muốn thử một lần nữa pháp luật Trung Quốc.

Hôm nay cậu mới vừa từ công ty Kim Tại Hưởng đi ra, định đi dạo siêu thị một chút thế nhưng lại gặp người quen.......

Mẫn Duẫn Kì.

"Chí Mẫn!"

"Anh Duẫn Kì!"

"Em có khỏe không?" Mẫn Duẫn Kì nhìn Chí Mẫn dắt Nicole, cậu từng ở Anh gần hắn như vậy nhưng anh ta lại không biết để anh ta lại một lần nữa tuột mất cậu, nếu như anh ta biết cậu ở Anh, anh ta nhất định không cho cậu quay về thành phố G nữa.

"Bình thường, anh thì sao? Lần trước từ sau tiệc đính hôn của Kiều Y chưa từng gặp lại anh, anh không ở nhà sao?"

"Chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện được không?" Mẫn Duẫn Kì đề nghị.

Chí Mẫn nhìn thời gian một chút, vẫn còn sớm, anh Kim vẫn chưa tan làm. Cậu còn một đến hai tiếng tự do nữa.

"Được, vậy chúng ta đến quán cà phê phía trước ngồi một chút!" Chí Mẫn chỉ vào quán cà phê trước mặt cách công ty không xa, trong khoảng thời gian này cậu hay đưa Nicole tới đó, mọi người ở đó cũng rất thích Nicole.

Hai người vừa mới ngồi xuống Nicole đã chạy tới trò chuyện cùng nữ phục vụ trong quầy rượu, mặc dù một người nói tiếng Anh, một người nói tiếng Trung nhưng hai người có thể nghe hiểu rõ ý của đối phương.

Mùi cà phê nồng nặc giữa hai người làm cho hai người buông lỏng tâm tình.

"Chí Mẫn, đây là con gái của hai người sao?" Mẫn Duẫn Kì nhìn về phía Nicole. Trong mắt không nhìn ra một tia ghen tỵ.

"Đúng vậy, con bé tên Nicole, ba tuổi bốn tháng rồi nhưng không nói được tiếng Trung, con bé lớn lên ở Anh."

"Anh biết, anh có gặp ba mẹ em, hai người đã kể chuyện của em cho anh nghe. Nghe nói em còn mất trí nhớ?"

"Uhm, bốn năm nay em đã trải qua rất nhiều việc, bây giờ em rất hạnh phúc!" Chí Mẫn cảm thấy có lỗi với Mẫn Duẫn Kì đồng thời cũng hy vọng anh ta không còn nhiều tình cảm với cậu, năm đó hai người quá trẻ tuổi, cái gì cũng không hiểu chỉ biết đối phương là người trong lòng mình làm cho anh Duẫn Kì chịu nhiều đau khổ.

Cho dù bây giờ anh Duẫn Kì quay lại nhưng Chí Mẫn vẫn rất lo lắng về anh ta, sợ hai người gặp nhau lại xảy ra xung đột.

Anh Kim đã đồng ý với cậu, chỉ cần anh Duẫn Kì không đụng chạm đến anh ấy, anh ấy cũng sẽ không đụng tới anh Duẫn Kì.

Cậu nói mình hạnh phúc hy vọng anh Duẫn Kì có thể từ bỏ tình cảm với mình. Có lẽ như vậy là ích kỷ nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác, nếu chuyện đã như vậy không có gì phải hối hận nữa.

"Vậy sao?" Trong mắt Mẫn Duẫn Kì lóe lên đau đớn "Anh nghĩ rằng em sẽ nhớ anh!"

"Anh Duẫn Kì, thật xin lỗi. Hãy quên em đi, anh nên tìm một người thích hợp để yêu, một người khác yêu anh, em không xứng với anh." Chí Mẫn đau lòng nói.

"Anh biết em sẽ nói như vậy, anh cho em gặp một người, nếu như đến lúc đó em vẫn nghĩ như vậy anh sẽ rút lui! Từ nay về sau em đi đường em, anh đi đường anh, khi gặp lại anh vẫn là anh Duẫn Kì của em......."

"Gặp ai?"

"Em chờ một chút, chị ấy sắp tới rồi."

Đối diện một bóng dáng gầy gò có chút già nua đi tới.

Cô gái trung niên kia đi thẳng tới quán cà phê, đi thẳng về phía Chí Mẫn, người con gái này hơi gầy, xương trán nhô ra, sắc mặt hơi tái nhợt, đôi môi bôi son nhìn có chút tươi tắn.

Cô ta mặc quần áo bình thường, áo thun trắng, quần jean xanh, tóc ngang vai đã không còn là mái tóc dài năm đó. Hoàn toàn nhìn không ra cô ta chính là cao thủ năm đó Sultana.

Nhưng Chí Mẫn nhận ra cô ta, ba người bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, mặc dù tình cảm không tốt nhưng tuổi thơ giống như mới ngày hôm qua, chớp mắt một cái tất cả mọi người đều đã trưởng thành.

Nhất là Sultana, Chí Mẫn không nghĩ tới, mới có bốn năm tại sao chị Sultana lại già như vậy, rõ ràng mới ba mươi mốt tuổi nhưng nhìn đã như phụ nữ bốn mươi tuổi.

"Chị Sultana!" Chí Mẫn không thể tưởng tượng nổi đứng lên.

"Chí Mẫn, không nghĩ tới em còn nhận ra chị." Sultana khẽ cười, miệng khẽ động nếp nhăn trên trán cũng động theo, cô ta tận lực làm cho mình trở nên thân thiết như lúc trước.

Sultana ngồi đối diện Chí Mẫn song song với Mẫn Duẫn Kì.

"Chị Sultana, sao chị lại trở thành như vậy?" Chí Mẫn chậm rãi ngồi xuống, hoàn toàn không thể chấp nhận sự thay đổi của Sultana bốn năm nay, cậu cho rằng mình bất hạnh nhất, trải qua bốn năm khổ sở không nghĩ tới đột nhiên nhìn thấy chị Sultana, cậu thật không biết dùng từ gì để diễn tả.

"Bốn năm nay, chị ở trong tù." Sắc mặt Sultana tối lại giống như vô cùng không muốn nhắc tới những tháng ngày kia.

"Cái gì? Ở trong tù? Tại sao lại như vậy, không phải chị làm ở Kim Thị tốt lắm sao?"

Sau khi Chí Mẫn về nhà vẫn chưa gặp Sultana, cậu cho rằng cô ta đã lấy chồng bởi vì chuyện của mình cậu cũng không để ý tới cô ta. Không nghĩ tới cô ta lại đi tù nhưng cứ coi như ở tù cũng không đến nỗi như vậy.

"Chí Mẫn, em thật muốn nghe chuyện của chị sao?"

"Tất nhiên, sao chị lại hỏi thế?" Chí Mẫn không hiểu.

"Bởi vì chị cảm thấy em rất hạnh phúc, chị nói ra chỉ sợ......." Sultana muốn nói lại thôi, ánh mắt nhìn về phía người đi đường cảm giác phiêu du, có chút ngơ ngẩn.

"Chị Sultana, rốt cuộc có chuyện gì, có chuyện gì em có thể giúp chị cứ nói."

"Chí Mẫn, chị nói những lời này không phải muốn em giúp, chị chỉ muốn cho em nhìn thấy rõ bộ mặt thật của những người này. Bây giờ chị chẳng còn gì nữa cũng không muốn cầu xin gì."

"Chị Sultana, chị nói hết cho Chí Mẫn nghe đi, không thể để cậu ấy bị che mắt được." Mẫn Duẫn Kì ở bên cạnh khuyên, hơn nữa nhẹ nhàng nắm tay Sultana bày tỏ an ủi.

"Chí Mẫn, thật ra thì sáu năm trước vô tình chị biết được bí mật giữa em và tổng giám đốc Kim."

"Bí mật của em và anh Kim?" Chí Mẫn càng không hiểu, đột nhiên sao chị Sultana lại nhắc đến anh Kim?

"Đúng vậy, chị biết rõ em bị hắn uy hiếp, em biết chị làm ở Kim Thị, trong lúc vô tình thấy việc hợp tác giữa Kim Thị và Nam Cảng, vốn dĩ chị cũng không lo gì, chỉ cho rằng hai công ty hợp tác bình thường nhưng sau này chị phát hiện không như vậy. Tổng giám đốc Kim uy hiếp em đúng không?"

"Đó đã là chuyện cũ rồi." Nhắc tới chuyện năm đó sắc mặt Chí Mẫn có chút không tự nhiên, dù sao đây cũng là quá khứ không tốt đẹp gì giữa cậu và anh Kim.

"Sau đó chị lại phát hiện em ngày càng đau khổ hơn nữa không lâu sau truyền đến tin tức hai người đính hôn lúc đó chị phát hiện em không thích hắn nhưng lại bị bức gả cho hắn, cùng lúc đó chị phát hiện Duẫn Kì thích em. Chị không đành lòng nhìn hai người như vậy, vì vậy giúp Duẫn Kì ngăn cản lễ đính hôn của hai người."

"Ngăn cản lễ đính hôn?" Chí Mẫn lại càng không hiểu.

"Đúng vậy, chị đưa tài liệu công ty cho Duẫn Kì để cậu ấy gây khó khăn cho tổng giám đốc, để hắn hủy bỏ lễ đính hôn với em nhưng cũng bởi vì vậy chị bị truy ra, hắn cho chị vào tù, ròng rã bốn năm hắn cũng không bỏ qua cho chị, mua chuộc cai ngục hành hạ chị, chị không nghĩ hắn lại ác như vậy, một người đàn ông lại độc ác như thế. Chị muốn chết nhưng nghĩ lại nếu chết rồi ai sẽ tố giác hắn? Chẳng lẽ để hắn nhởn nhơ như vậy sao?"

"......." Chí Mẫn không biết phải nói gì bởi vì cậu nghe thấy Kim Tại Hưởng ác độc hơn nữa không phải lần đầu tiên nghe thấy.

Hơn nữa chị Sultana cùng anh Duẫn Kì yên lặng giúp đỡ sau lưng cậu nhưng lại bị chồng cậu hành hạ như thế.......

Cậu nên tin tưởng ai đây? Rốt cuộc sự thật như thế nào?

"Chí Mẫn, em có thể không tin chị nhưng cũng không nên quá tin tưởng người đàn ông kia, như vậy đối với em không có lợi, chị Sultana sẽ không hại em, chỉ muốn em nhìn rõ diện mạo thật sự của hắn mà thôi, khó đảm bảo một ngày nào đó hắn sẽ đối xử với em như cách hắn đối xử với chị. Em tự mình suy nghĩ đi."

Bây giờ Sultana đối với Chí Mẫn không có cảm giác gì nữa, thậm chí cô ta không có tình yêu chỉ có nỗi hận đối với Kim Tại Hưởng, chỉ muốn chia rẽ bọn họ.......

"Chị Sultana đừng nói nữa.......Em không biết nên làm gì......." Chí Mẫn ôm đầu, gương mặt khổ sở.

Tại sao, chẳng lẽ sự lựa chọn của cậu là sai lầm sao?

"Chí Mẫn, em về suy nghĩ kỹ, không phải bọn anh ép em, đó là do em lựa chọn......." Mẫn Duẫn Kì nói.

Nhìn Chí Mẫn như vậy trong lòng mẫn Duẫn Kì cũng không dễ chịu chỉ hy vọng cậu tỉnh táo một chút, Kim Tại Hưởng không phải một người đàn ông lương thiện, người như Chí Mẫn xứng với anh ta hơn chứ không phải là ác ma như hắn.

"Papa làm sao vậy?" Lúc này Nicole thấy tay papa vuốt trán, mặt khổ sở, lo lắng chạy tới hỏi.

"Papa không sao, Nicole đến chơi với chị đi."

"Nhưng chúng ta phải về rồi." Nicole nhìn một chút đồng hồ màu đỏ trên tay mình ra dáng nhìn hiểu.

"Được, chúng ta về thôi."

"Chí Mẫn, con bé là con gái hai người sao?" Sultana nhìn Nicole, ánh mắt không tự chủ híp lại, một cô bé xinh đẹp nếu như là con cô ta thì tốt biết mấy.

Cô ta cũng từng có con nhưng bởi vì người đàn ông kia có vợ cô không thể không bỏ nó, nếu như còn thì bây giờ cũng lớn như vậy.

Nhớ tới Jayson, ngực Sultana liền khó chịu, đừng tưởng rằng có thể trốn được.

Bây giờ cô ta đã ra tù, cô ta muốn báo thù tất cả không chừa một ai.......

"Đúng vậy, Nicole nhanh chào bác đi!" Chí Mẫn cúi đầu, không phát hiện ra ánh mắt ác độc của Sultana nhưng Mẫn Duẫn Kì ngồi một bên thấy được.

Cho đến nay Mẫn Duẫn kì chưa từng tin tưởng Sultana, anh ta biết cô ta là dạng đàn bà thế nào, hắn lợi dụng cô ta nhưng không giúp đỡ. Nếu như không phải cô ta hữu dụng, mẫn Duẫn Kì sẽ không phí công cho cô ta ra tù.

Dù sao hắn cũng không thể một mình đối phó với Kim Tại Hưởng, có Sultana trợ giúp hắn tin tưởng lần này Kim Tại Hưởng sẽ không may mắn.

Nhưng nói đi nói lại Sultana có thể làm tổn thương bất kỳ ai nhưng nếu làm tổn thương Chí Mẫn hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Ba người giải tán mang theo tâm sự riêng về nhà.

Khi Chí Mẫn về đến nhà thì Kim Tại Hưởng đã về đang nấu cơm trong bếp, Nicole thấy vậy chạy lại đi tới đi lui bên cạnh hắn, Nicole cũng không cao, chỉ tới đầu gối Km Tại Hưởng thế nhưng hình ảnh như vậy làm Chí Mẫn rất cảm động.

Hắn săn sóc cậu tỉ mỉ như vậy, ở bên ngoài hô gió gọi mưa, ở nhà lại là người đàn ông lo việc nhà, thật sự là người đàn ông tàn nhẫn như chị Sultana nói sao?

Người đàn ông trong phòng kêu cậu đi tắm trước, tắm xong có thể ăn cơm.

Sau đó hắn ôm Nicole ngồi lên tủ bếp, hai người vừa rửa rau vừa nói chuyện, Chí Mẫn nghe không rõ lắm bọn họ nói gì, trong đầu đều là lời nói của chị Sultana cùng anh Duẫn Kì.

Cậu nên tin ai đây?  

---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com