Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12

Năm mới cận kề, người giúp việc trong Vương gia cũng tất tưởi về nhà gần hết. Mẹ Vương điểm lại một chút, cuối cùng chỉ còn lại một nhà mấy người họ. Tết đến, công ty cũng có kì nghĩ lễ dành cho nhân viên, vì vậy hai chị em Vương Nhất Bác cùng Vương Mẫn sau một năm làm việc vất vả cũng có thể danh chính ngôn thuận, an yên ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, đọc báo. Cháu trai lớn sau khi nghỉ học đều vui vẻ ngồi bên cạnh con dâu nhỏ, hai đứa cứ thế cùng nhau vẽ vời cả buổi chiều.

- Nhất Bác, hôm nay bạn con nói sẽ đến thăm.

Mẹ Vương vừa thổi tách trà đang nghi ngút khói vừa nhắc hắn một câu.

Vương Nhất Bác chỉ gật đầu một cái cho có lệ rồi tiếp tục chăm chú vào chuyên môn ngắm tiểu thỏ của mình. Bạn học kia hắn còn chẳng nhớ mặt, tự dưng nói đến thăm làm gì? Cũng phải, đã mấy năm trôi qua, hắn không nhớ đến người kia nữa là đúng rồi. Vả lại bạn học đó với hắn cũng chẳng tồn tại chút dấu ấn nào đặc biệt, chi bằng quên đi cho đầu óc nghỉ ngơi được thêm vài giây thì tốt.

Sáu giờ mới điểm, nhà họ Vương cũng đã chuẩn bị xong một bữa tối vô cùng thịnh soạn, Tiêu Chiến vừa nhìn đến đĩa tôm hấp trên bàn mắt đã sáng lấp lánh, nước bọt trong cổ họng không ngưng rót ra. Vương Nhất Bác buồn cười, hắn lén nhìn chị hai cùng mẹ mình một cái, sau khi khẳng định họ đang quay đi chỗ khác, mới bốc một con tôm lên. Dù có làm việc sai trái thì mặt hắn vẫn vậy, vẫn giữ nguyên cái biểu cảm lạnh tanh cùng bình thản và tất nhiên là cũng chẳng có chút hối lỗi nào đi kèm nữa.

- Tiểu ham ăn, há miệng ra.

Tiêu Chiến nghe lời hắn.

Vương Nhất Bác rất nhanh lôi con tôm đã được lột vỏ ra rồi đút vào miệng anh. Tiêu Chiến ôm má cười thật tươi nhưng không lâu sau đó, thỏ nhỏ đột nhiên thấy sống lưng mình lành lạnh.

- Vương Nhất Bác! Tiêu Chiến! Hai đứa này.

Mẫn tỷ nhéo má thỏ nhỏ một cái, còn không quên quay lại nhéo tai tên nhóc ôn thần đằng sau nữa. Nhà có ba đứa nhỏ, hai đứa đi ăn vụng là thế nào?

Mấy người trong nhà đều vui vẻ, lớn tiếng cười đùa, làm mẹ Vương không nghe rõ, chuông cửa đã vang lên ing ỏi đến mấy lần. Bà mở cửa, bên ngoài là bạn học xưa cũ của Vương Nhất Bác. Thời gian trôi qua nhanh quá, đứa nhỏ bằng tuổi con trai bà sớm cũng đã trở thành thiếu nữa xinh đẹp, đã vậy bà con nghe nói, cô gái này đang điều hành cả một công ty. Đúng là vừa xinh lại vừa tài giỏi, thật sự rất đáng khâm phục.

Chỉ là bạn học này của hắn quá khó lường, tâm cũng khó hiểu, không biết là người tốt hay xấu nữa.

- Mẹ nuôi.

Lý Ngọc Thanh tay cầm một bó hoa lớn, mặt mày hớn hỏ bước vào nhà.

- Chị Mẫn.

Cô gái lần lượt chào hỏi hết mọi người trong nhà, đến cả Tiêu Chiến cô ấy cũng biết đến. Chuyện năm đó anh cứu hắn cô cũng vô cùng quan tâm, nói chung những thứ gì liên quan hay vướng bận đến Vương Nhất Bác cô đều không bỏ qua, đã vậy còn cất công tìm hiểu rất kĩ lưỡng.

Mẹ Vương thấy cô không quản đường xa tới thăm gia đình, liền dùng vẻ mặt ân cần mời cô vào bàn ăn. Lý Ngọc Thanh ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác.

Hắn không để ý đến cô muốn làm gì, ánh mắt chỉ còn đặt trên người thỏ nhỏ. Hình như Tiêu Chiến đang hoang mang, động tác lúng túng, không biết chọn chỗ ngồi ở đâu cho phải. Thấy anh như vậy, lòng dạ hắn có cứng rắn bao nhiêu cũng lập tức mềm nhũn hết cả ra.

- Đến đây.

Hắn tiến lại, nhẹ nhàng đẩy xe lăn của đối phương về bên cạnh mình. Bữa ăn cũng bắt đầu, mẹ Vương lâu ngày không gặp con gái nuôi, đâm ra cũng muốn hàn huyên vài điều. Vương Mẫn đối với Lý Ngọc Thanh thì chẳng tỏ ra chút thích thú nào cả, chị cả họ Vương biết rõ, người tâm cơ như cô vốn chẳng hay ho gì. Vương Nhất Bác tất nhiên cũng chẳng dư thời gian nhìn nữ nhân bên cạnh một phút, hắn còn đang bận bóc vỏ tôm cho ai kia kìa. Lý Ngọc Thanh gắp một đũa thịt bò vào bát hắn, Tiêu Chiến cũng vừa định bồi hắn nhưng vừa thấy hắn đã được người khác gắp cho thì tay nhỏ lập tức dừng lại. Tiêu Chiến không biết làm sao cả, đành gắp lại vào bát mình.

- Để vào đây.

Hắn đưa chén của bản thân ra, Tiêu Chiến bị dọa đến đỏ mặt, bàn tay run run gắp miếng thịt về lại bát của hắn. Lúc này Vương thiếu mới hài lòng gật đầu, vật nhỏ thật ngoan.

Lý Ngọc Thanh vốn thông minh, từ cử chỉ cùng ngữ điệu của Vương Nhất Bác, cô có thể nhận ra, hắn đang vô cùng yêu thương Tiêu Chiến. Nhưng làm sao có thể? Rõ ràng lúc trước còn nghe hắn kể chuyện, hắn sắp bị người tàn tật ở nhà làm cho tức phát điên. Một người hoàn mỹ như hắn, không thể thích loại người vô năng, cái gì cũng không thể làm kia được.

Sau khi bữa ăn kết thúc, Lý Ngọc Thanh liền lấy danh nghĩa là bạn học cũ ngồi nói chuyện dăm ba câu với hắn. Cô gái cảm thấy tình cảm của hắn dành cho Tiêu Chiến có chút là thật rồi. Bọn họ ăn cơm xong, Tiêu Chiến nói sẽ giúp mẹ Vương lau khô bát đũa, Vương Nhất Bác lập tức tranh giành rửa bát với mẹ Vương. Thử nói xem, đây có phải việc động trời hay không? Bạn học Vương lại có thể rửa bát sao?

- Không phải cậu đổi gu rồi đấy chứ?

Cô gái vừa cười vừa hỏi.

Vương Nhất Bác không nói gì, hắn biết, cô ta nhất định sẽ đề cập đến vật nhỏ của hắn.

- Đối tượng lần này không phải quá kém cỏi hay sao?

Vương tổng vẫn không lên tiếng, mấy lời nói kia chi bằng hắn cứ để ở ngoài tai là tốt nhất. Hắn rất tự nhiên đi ngang qua cô rồi mở cửa tủ lạnh, uống một ly nước mát.

Cũng chỉ là một người bạn học xưa cũ, hà cớ gì cứ phải xen ngang vào cuộc sống của hắn? Nếu hắn thích cô thì đã thích từ lúc hai người học cùng nhau rồi. Mỹ nữ hoàn hảo như vậy mà đã bao năm trôi qua hắn vẫn không để ý đến, có nghĩa là người này đối với hắn chẳng có sức hút gì đặc biệt cả.

- Tiêu Chiến, sao lại không vào trong?

Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng Vương Mẫn hỏi, lúc này hắn mới hiểu ra điều gì, vội vàng chạy lại phía cửa bếp. Tiêu Chiến nhìn hắn, ánh mắt vừa bi thương còn có chút tuyệt vọng. Thật giống hôm trước ngày hắn thành hôn. Hơn ai hết, Tiêu Chiến là người hiểu nhất, Vương Nhất Bác không thể bên anh cả đời được, một người làm sao có thể can tâm tình nguyện dùng hết quĩ thời gian trân quý của mình chỉ để chăm sóc một người mà mình không thích.

Đau nhất không phải là không thể ở cạnh, mà là ở cạnh rồi nhưng chẳng thể cưỡng cầu được hắn yêu thương.

- Anh nghe lén chúng tôi nói chuyện à?

Lý Ngọc Thanh tiến đến, bóp lấy cằm Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác không đợi anh trả lời đã cầm lấy cổ tay cô gái kia.

- Đừng động vào anh ấy.

Tiêu Chiến chỉ còn nhớ mỗi câu nói ấy của hắn, sau đó bọn họ còn đôi co một lúc. Vẻ mặt hắn như vậy, không phải là tức giận rồi chứ?

Đến lúc được người kia bế lại giường, anh mới trấn tĩnh trở lại, còn nhận ra hắn đang xoa bóp lưng cho mình. Nhớ lại lời cô gái kia nói, phải rồi, một người đầy khuyết điểm như anh, tại sao lại được hưởng sự đỗi đãi đặc biệt từ hắn? Có phải hắn lại định như trước, hảo bồi anh một thời gian rồi sẽ rời đi vĩnh viễn. Tiêu Chiến giật mình, giữ lấy cổ tay áo hắn.

- Em.. đừng bóp nữa, bóp xong tay sẽ bị đau.

Nếu biểu hiện tốt một chút... có lẽ hắn sẽ không rời đi...

- Tiêu Chiến!

Vương Nhất Bác nhìn đối phương đang chăm chỉ bóp tay cho mình, thực ra anh chẳng cần tỏ ra như vậy, hắn cũng vẫn thích anh. Chỉ là Vương Nhất Bác không bao giờ biết, lúc hắn quyết định rời đi, Tiêu Chiến đã bị ám ảnh đến nhường nào.

- Đi ngủ đi, tôi mệt rồi.

Tiêu Chiến ngơ ngẩn một lúc, hai chữ "xin lỗi" cũng không tài nào thốt nổi lên, biểu hiện tốt một chút, hắn vẫn không thích anh đâu.

Vương Nhất Bác trằn trọc cả đêm, hắn quay lưng về phía Tiêu Chiến, đấy là lí do khiến hắn chẳng ngủ nổi. Bình thường hắn vẫn ngủ trong tư thế này, nhiều lúc muốn tiến lại ôm đối phương một cái, lại sợ làm anh giật mình nên thôi. Nhưng hôm nay chẳng hiểu sao hắn mãi không thể chợp mắt được. Hắn đưa mắt nhìn đồng hồ điện tử đang nhảy số, thế mà đã ba giờ sáng rồi. Vương Nhất Bác không thể nhẫn nhịn thêm nữa, hắn muốn quay lại ôm vật nhỏ vào lòng.

- Sao vẫn còn thức?

Ánh đèn ngủ nhẹ nhàng rọi lên mặt của Tiêu Chiến, hai mắt trong veo vẫn mở ra nhìn hắn thật lâu, sau đó, đối phương mới giống như hiểu ra chuyện gì, hai mắt nhanh chóng nhắm lại, giả vờ ngủ.

- Tiêu Chiến, hôm nay anh còn dám diễn kịch với tôi?

Lúc này vật nhỏ mới từ từ mở mắt ra nhìn hắn, nước mắt đọng lại tại hai gò má nhợt nhạt, nhìn qua thật

- Sao chưa ngủ?

Hắn tiếp tục hỏi.

Tiêu Chiến không còn cách nào giấu hắn nữa, môi nhỏ mới mấp máy trả lời lại.

- Ngủ rồi, sợ em sẽ đi. Anh không có cách nào đuổi theo nữa. Chỉ cần em bước nhanh một chút có thể rời xa anh rồi.

Vương Nhất Bác bây giờ mới vỡ lẽ, mỗi đêm đều không thấy người kia gặp ác mộng nhưng lúc trưa mẹ Vương lại nói với hắn anh rất hay nói mớ. Thì ra không phải Tiêu Chiến cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh hắn, mà là vì lúc ở bên hắn anh chưa từng dám ngủ dù chỉ một lần.

Hắn ôm lấy anh vào trong lòng, đại phúc to lớn chặn giữa hai người. Vật nhỏ vì hắn mà chấp nhận chịu đựng nhiều như vậy, hắn thực sự thương anh muốn chết rồi.

Vương tổng ôm ngang bụng của đối phương, mặt hắn cũng nhẹ nhàng vùi vào đấy, lần đầu tiên hắn dám đường đường chính chính nghe cử động của mấy nhóc con trong bụng vật nhỏ.

-Tôi đã nói sẽ không bao giờ rời xa anh nữa. Nên anh cũng vĩnh viễn ở bên cạnh tôi được không? Tiêu Chiến?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com