Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 24 : Quan tâm, chăm sóc nhau...

Phạm Hương đưa Lan Khuê vào một siêu thị gần công ty. Để cô thỏa thích chọn nguyên liệu cần thiết cho bữa ăn, chị chỉ chọn một quyển sách dạy nấu ăn sau đó cùng nhau tính tiền, rồi ra về

Một tay chị nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, một tay chị cầm vô lăng lái xe. Được cùng cô sống chung một chỗ, lại sắp được cô sinh cho một tiểu bảo bối, nói xem có tốt hay không. Bảo bối nhà chị lúc nào cũng đáng yêu.

Ngực ra ngực, mông ra mông nhưng chị không hài lòng nhất ở khoảng trọng lượng cơ thể cô quá nhẹ, với lại trông cô rất ốm.

Chị đưa cô về nhà, bế cô đặt lên sofa sau đó vào bếp. Chị lật từng trang sách hướng dẫn, làm theo các bước trong đó. Cô đứng ngoài cửa phòng bếp nghiêng đầu nhìn chị cười dịu dàng, người nữ nhân này vào bếp lại vô cùng chăm chú...

- Vợ à. Chị nấu xong rồi. Chúng ta ăn thôi.

Chị mang từng đĩa thức ăn ra bàn sau đó quay lại ôm cô đặt vào bàn ăn. Cô ăn món ăn chị nấu rất ngon miệng, bình thường cô chỉ ăn một chén cơm, hôm nay là hai chén, tiến bộ như vậy làm chị rất vui. Chị xoa xoa bụng cô.

- Tiểu bảo bối. Con ở trong đó ngoan ngoãn, không được hành hạ mẹ con. Vài tháng sau "anh em" chúng ta gặp mặt.

- Chị nói gì vậy ?

Cô chau mày nhìn chị. Chị hôn nhẹ lên bụng cô tiếp tục xoa.

- Tiểu bảo bối đang ở trong bụng em, lúc này phải gầy dựng mối quan hệ tốt, cơ may sau này tiểu bảo bối tăng bốc chị trước mặt em, chị sẽ không bị em thất sủng.

Cô phì cười. Chị thấy cô cười, lòng vui vẻ liền cười theo.

- Chị à. Chúng ta về Việt Nam có được không...

- Em vui là được.

Chị hôn lên má cô, sau đó gắp tiếp thức ăn cho cô. Người phụ nữ chị trân quý nhất, muốn thế nào chị cũng bằng lòng.

Cô lại quên thông báo chuyện mang thai cho cha mẹ Phạm và người nhà cô. Vội vàng gọi cho họ. Đầu tiên là cha mẹ Phạm.

- Cha mẹ. Là con Khuê Khuê đây.

- Khuê Khuê à. Con có việc gì hôm nay gọi cho mẹ ?

Cha mẹ Phạm đang đi du lịch ở Pháp, thấy con dâu ngoan gọi đến liền vui mừng bắt máy. Mẹ Phạm âu yếm nói với cô.

- Mẹ ơi. Con gọi cho mẹ là muốn nói con có thai rồi...

- Vậy sao. Tốt lắm, không hổ danh là con dâu của ta !

Đầu dây bên kia mẹ Phạm vui mừng cười thành tiếng, trò chuyện với con dâu bé nhỏ một chút rồi kết thúc ngồi trên giường. Cha Phạm từ trong phòng tắm khách sạn bước ra, hôn lên trán mẹ Phạm.

- Bảo bối. Có chuyện gì làm em cười vui vẻ ?

- Khuê Khuê có thai. Em cảm thấy Phạm Hương của chúng ta thật giỏi.

- Đi chơi với anh. Cấm em nhắc đến tên đó.

Cha Phạm trừng mẹ Phạm, ông ghen với con gái ông, lúc nào cũng được mẹ Phạm quan tâm, chẳng giống ông bị thất sủng... ( Ôi tui đang đọc cái gì vậy 😅😅😅)

Mà bên kia Lan Khuê đang gọi cho ông nội cô, Trần Hạo Đông Phong, với mẹ cô Quách Ngọc Hoa lần lượt thông báo. Ai ai cũng vui. Đông Phong còn nói ngay ngày mai cô phải bay về Việt Nam để anh tìm hộ lý chăm sóc, anh trai sẽ dành tất cả mọi điều tốt nhất cho em gái và cháu cưng...

- Vợ à. Ngay ngày mai chúng ta sẽ về Việt Nam. Chị đã sắp xếp rồi. Chị đi làm bận rộn, ở nhà không ai chăm sóc em làm chị rất lo lắng.

Phạm Hương ôm cô nằm trên giường, ôn nhu nói với cô. Chị thật sự không yên tâm để cô ở nhà, cô đang mang thai lại thích làm việc nhà, chưa kể cô hay giặt áo sơ mi của chị, phòng tắm thì ẩm ướt lỡ trượt chân té thì làm thế nào ?

Trên máy bay tư nhân, cô ngồi trong lòng chị nhắm mắt lại ngủ. Chị xoa cái bụng nhỏ bé của cô, lâu lâu lại nghỉ đến việc sắp được làm baba trong lòng không khỏi vui mừng mà mỉm cười. Chị không mong gì nhiều về tiểu bảo bối trong bụng cô vì đối với chị con gái hay con trai gì cũng tốt, quan trọng là do vợ chị cực khổ sinh ra, Chị lại càng yêu đứa trẻ này.....

Máy bay tư nhân hạ cánh ở sân bay riêng của Phạm thị, cô được chị ôm xuống dưới, Trần Hạo Đông Phong vừa nhìn thấy em gái cưng, vội vàng tiến lại xoa đầu cô, không quên hỏi thăm tình trạng sức khỏe...

Người làm ở biệt thự của Phạm Hương ngày trước nhìn thấy cô và chị trở về vô cùng vui mừng, họ biết được cô mang thai, đây rõ ràng là một chuyện tốt.

Chị sau khi trở về Việt Nam thì một ngày đến công ty - hai ba ngày nghỉ, công việc ở công ty từ hợp đồng lớn đến hợp đồng nhỏ hay các báo cáo nội bộ Phạm thị chị đều gạt sang một bên. Có hôm chị còn nhớ ra chuyện mua sữa bà bầu cho cô uống để sức khỏe của cô được tốt hơn, khi mang về nhà cô nhất quyết không uống.

- Sữa này mùi rất tanh, vị lại ngán, em không uống đâu !

Chị chau mày lo lắng xoa đầu cô, hôn lên má cô.

- Vợ ơi. Em phải uống, đây là loại sữa tốt nhất rất tốt cho thai nhi và cơ thể người mẹ. Em không nghĩ cho em thì cũng nên nghĩ cho tiểu bảo bối của chúng ta, có đúng hay không ?

- Em nghe chị vậy...

Cô mỉm cười uống hết ly sữa chị pha cho, trong đầu suy nghĩ sau đó cười thầm, người nữ nhân của cô không ngờ chu đáo đến như vậy. Chị cứ luôn miệng nói sẽ bị cô thất sủng nhưng chưa gì chị đã lo lắng cho đứa trẻ trong bụng hơn là cô, nói xem là ai bị thất sủng, ai được sủng nịnh đây ?

Cô về Việt Nam được bốn tháng, Trần đại lão gia và mẹ cô liên tục đến thăm hỏi. Chị bỏ bê công việc ở nhà chăm sóc cô. Trần Hạo Đông Phong đi làm thường xuyên về rất sớm đến thăm cô.

Cô giấu mọi người đi siêu âm đã  thấy được mặt em bé. Cô vui vẻ cầm ảnh siêu âm trên tay. Chị thấy chắc chắn sẽ rất vui, mà Trần Hạo Đông Phong thấy sẽ nói “Cháu tôi quả nhiên đẹp trai thật“.

Hôm nay chị bị cô đuổi đến công ty làm việc. Cô đi đến trước cửa Phạm thị, nghĩ thầm có nên cho chị xem mặt tiểu bảo bối hay không. Một lát sau lại quyết định để chị xem, lậc đậc vác bụng đã nhô ra của mình đi vào Phạm thị.

Nhân viên Phạm thị nhìn thấy cô, từ trên xuống dưới liền cúi đầu chào, phu nhân dạo này sắc mặt rất tốt, cái bụng cũng nhô ra, cho dù cô mặt một bộ quần áo rộng thùng thình cũng thấy được bụng.

Cô lên phòng tổng giám đốc. Có lẽ hôm nay chị làm việc rất mệt mỏi nên ngủ gật trên bàn làm việc. Cô bước đến vuốt mặt chị, vào phòng nghỉ lấy ra một cái chăn mỏng đắp lên người chị. Sau đó nhìn vào sọt rác, rất sạch sẽ, quả nhiên chị không ăn gì. Lại chạy sang phòng bếp của công ty. Nấu một ít thức ăn cho chị.

Lúc cô nấu ăn xong chị đã tỉnh, nhìn thấy túi xách của cô trên sofa liền biết cô đã đến, nhưng cô đâu ? Chị đi tìm cô quanh phòng làm việc, phòng nghỉ, sau đó đi ra ngoài liền thấy cô từ phòng bếp công ty bước ra. Tay còn cầm đĩa thịt bò cô vừa mới xào, bốc mùi thơm bay vào mũi chị, ba nhân viên của công ty theo sau cô lần lượt mỗi người mang một đĩa thức ăn. Cô kêu nhân viên đặt tất cả lên bàn sau đó ra hiệu cho họ ra ngoài.

Chị ngồi xuống ghế sofa, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô đang nghiêm túc dọn thức ăn cho chị lòng thấy vui vẻ, sau đó vỗ vỗ đùi ý thị kêu cô ngồi xuống, cô ngoan ngoãn làm theo lời chị. Chị ôm ngang eo cô, hôn lên bờ vai trắng nõn.

- Tại sao lại không ở nhà nghỉ ngơi, chạy đến đây làm gì ?

- Vậy tại sao chị lại không ăn gì ? Em đã dặn dò rất nhiều lần không được để bụng rỗng làm việc, như vậy rất có hại cho sức khỏe, em sẽ rất đau lòng...

Cô mếu máo làm chị lo lắng vỗ vai cô, dạo này tính khí của cô thay đổi, chính là giống một con mèo nhỏ hay làm nũng, ngày ở nhà hưởng thụ hoặc đi đâu đó rong chơi, đêm về hôn chị vài cái xong lại nằm trong lòng chị ngủ đến sáng.

- Vợ à. Tại sao dạo này em lại để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này như vậy ?

- Vợ quan tâm "chồng" không có gì lạ lẫm. Chị là baba của con em, em làm sao không quan tâm đến chị được ? Nhanh ăn nhiều một chút, những món này em đặc biệt nấu cho chị.

- Chúng ta cùng ăn.

Chị tươi cười gắp từng món cho cô sau đó cũng tự mình ăn. Rất nhanh thức ăn trên bàn đã hết sạch. Chị lau miệng cho cô sau đó để cô tựa vào người xoa cái bụng đã nhô ra của cô. Chị thật sự vô cùng hạnh phúc, hôm chị đi Mỹ, chị cứ nghĩ sẽ không bao giờ được gặp lại cô nữa, nhưng hôm ấy cô đã nhớ lại mọi chuyện...

Từ trong tiềm thức của họ rất yêu thương nhau cho dù ít nói hay không nói, cô yêu chị, chị cũng yêu cô, bọn họ từ lâu đã không thể chia cắt được.( Ai chia cắt tao đánh chết 😠😠😠😠, Lấy câu của chế Nhi 😅😅😅)

- Vợ à. Chờ tiểu bảo bối của chúng ta ra đời, chị đưa em đi du lịch Hàn Quốc..., chỉ cần nơi nào em thích là được, có được không ?

- Đi du lịch mất nhiều thời gian. Em không muốn bỏ con một mình... Xin lỗi, nhưng chị à, sau này khi con tròn một tuổi em sẽ bù đắp cho chị, có được không ?

- Lo mà bù đắp chín tháng mười ngày cấm dục của chị !

Cô cười hì hì ôm chị, kỳ thực từ khi mang thai, mặc dù bác sĩ không dặn dò gì nhưng cô và chị vẫn không làm gì để bảo vệ tiểu bảo bối, giới hạn chỉ dừng lại trên ngực cô, không thêm không bớt, nhưng làm sao thỏa mãn được dục vọng của chị ? Tuy cô mang thai, nhưng đối với chị cô luôn xinh đẹp và hấp dẫn. Cô có vẻ hơi mập một chút, trắng lại càng trắng hơn làm chị rất vừa ý.

___________________________________

Theo yêu cầu của bạn @queen_queenn au đã viết khoảng 2000 chữ rồi nhé 😂😂😂
Au đang bận nên 2 ngày nay chỉ đăng có 1 chap cho mọi người đọc thôi, au xin lỗi tất cả mọi người nhé 😳😳😳
Nhớ vote và cmt cho au biết ý kiến của mọi người nhé 😘😘😘
Cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ nha 😍😍😍💋💋💋
P/s : Cho au hỏi ở đây có ai fan Đông Nhi không ạ 😂😂😂😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com